Thanh Sơn nguy nga, cây xanh um tùm, ánh tà dương dần dần lặn xuống.
Một số con đường nhỏ quanh co khúc khuỷu trải dài đến chân trời.
Có con ngựa vội vàng chạy đến làm tung lên cát bụi mù mịt. Ven đường
có một quán trà, nói là tiệm trà thì hơi quá chẳng qua là một cái lều
được giăng lên, bên ngoài dựng thêm một cây cờ, trên cờ là một chữ Trà
thật lớn. Dường như người khách này đã đi một đoạn đường xa, hiện đang
xoay người xuống ngựa. Chủ tiệm trà là một ông lão tuổi đã gần sáu mươi, vợ của ông nhỏ tuổi hơn ông một chút, có lẽ cả đời sống cảnh nghèo khó
nên nhìn bà bây giờ cũng đã là một bà lão rồi. Nhưng động tác của hai
người rất nhanh nhẹn, vừa thấy có khách đến, ông lão lập tức chạy ra
đón: “Chào khách quan…..”
Ông vốn muốn hỏi là uống trà gì nhưng vừa nhìn thấy cách ăn mặc của
người vừa đến sắc mặt của ông thay đổi ngay, song gượng cười nói: “Thì
ra là vị đạo sĩ, mau, mời vào bên trong.”
Lúc này trong lều trà không có người, bà lão đang đợi ở bên trong
cũng nghe được cuộc nói chuyện, ghé đầu ra ngoài nhìn, thấy người nọ cột tóc bằng đạo quan, trên thân mặc áo đạo sĩ từ cổ áo đến vạt áo đều là
màu trắng, tay cầm cây phất trần, đôi mắt trên mặt nhìn lên, trái ngược
với vẻ mặt tươi cười, bộ dáng rất dễ gần.
Người nọ đã vào bên trong lều, ngồi xuống bên cạnh cái bàn cũ kỹ,
nhưng không thấy người nọ có hành động gì chỉ mở miệng cực kỳ ôn tồn:
“Chủ quán cho tách trà.”
Ông lão và bà vợ nhìn nhau, không còn hỏi cụ thể là trà gì nữa, chỉ
là một nơi hoang dã vắng vẻ có một chỗ để dừng chân nghỉ ngơi đã không
tệ rồi, bình thường sẽ không có ai đòi hỏi gì.
“Xin hỏi vị đạo sĩ này….. Đoạn đường này chiến tranh loạn lạc, vậy
người muốn đi đến chỗ nào.” Ông lão đặt cái chén tráng men sơ sài trước
mặt đạo sĩ, ông là người hiểu rõ vùng đất này nên hơi lo lắng cho người
đi đường kia.
“Ừm…..” Người vừa đến bưng chén trà ngửa đầu uống ừng ực một hơi rồi
mới lên tiếng: “Thật không dám dấu, người bạn tốt của bần đạo bị trúng
kịch độc, cần vài vị linh dược, cho nên bần đạo đến ngọn núi Nguyệt
Lãng này hái vài vị thuốc mà thôi.”
Người khách nói chuyện xong, thản nhiên như không có chuyện gì tiếp
tục bưng chén lên: “Ông chủ thêm một chén nữa.” Thời tiết nóng bức này
mà đi đường liên tục thì mệt chết rồi.
“Ây da! Đạo sĩ à, nếu hôm nay người muốn đi lên núi Nguyệt Lãng e là không thể được.” Sắc mặt ông lão thay đổi: “Người xem, lão già này đã ở chân núi qua mấy chục năm, lúc trước cũng có người bởi vì hái thuốc mà
đi ngang qua cái lều trà đơn sơ này cho nên hai người chúng tôi có thể
tạm sống qua ngày. Hiện nay, liên tiếp nữa tháng không thấy một bóng
người cũng gọi là bình thường sao?”
“Ông lão, việc này tại sao lại như vậy?” Đạo sỉ kia nhất thời tò mò,
mặc dù địa hình của ngọn núi Nguyệt Lãng này có hiểm trở nhưng ngàn năm
qua được linh khí bao bọc xung quanh, là Thánh Địa của tiên thảo. Chẳng
lẽ trong núi có yêu ma quỷ quái xuất hiện?
“Nghe nói trong núi này xuất hiện yêu quái.” Ông lão kể lại sự việc
rất sống động: “Mấy tháng trước cũng có một đám người lên núi hái thuốc, nhưng không biết như thế nào, mà ngày hôm sau những người lên sau phát
hiện toàn bộ đám người đó đã bị treo trên một cây thông già, tất cả máu
đều bị hút cạn, nhưng xung quanh không thấy một giọt máu nào, người thấy có kỳ quái không?”
“Lại có chuyện như vậy nữa à?” Người mới đến hơi nhíu lông mày, cùng
lúc đó nở nụ cười, tiếng cười thật nhỏ. Ông lão kia chỉ có lòng tốt,
không muốn anh bị mất toi cái mạng, vội vàng nói tiếp: “Đúng vậy mà, sau này cũng có người can đảm đi lên nhưng kết quả vẫn là như vậy. Từ đó về sau không có người nào dám lên, người có đạo hạnh này càng ngày càng
ít.”
“Chuyện này náo loạn lên như vậy, mà người của Huyền Tự Cảnh và Diệt
Tự Cảnh không ai cai quản sao?” Anh cầm lấy chén trà do bà lão đưa tới,
ánh mắt hơi tập trung.
“Trời đất bao la đâu phải lúc nào cũng có người cai quản.” Ông lão
thở dài: “Lúc trước cũng có người báo lên cho Mộc Tông Chủ của Huyền Tự
Cảnh về sự việc này, Huyền Tự Cảnh cũng phái tới vài vị đạo sĩ tới đây.
Lúc đi lên thì có mười người nhưng khi xuống thì chỉ còn đúng một vị,
nghe nói là do yêu quái thả ra để xuống truyền tin.”
“Thậm chí có chuyện như vậy nữa à?” Người mới đến đột nhiên đứng dậy, khiến cho ông lão và bà lão sợ hết hồn : “Tại sao Mộc Phi Huyền không
có thông báo cho Diệt Tự Cảnh biết?”
“ Ây da! Vị đạo sĩ này, nhìn ngài cũng là người tu đạo vì sao lại gọi thẳng tôn hiệu của Mộc Tông Chủ vậy, ngài sẽ….”
Ông lão vẫn còn chưa nói xong, người mới đến lấy một chuỗi tiền từ trong ngực ra đưa: “Ông lão, đây là tiền trà.”
Ông lão đưa tay run run nhận lấy, thấy người nọ cố ý bước đi đến núi
Nguyệt Lãng, lập tức đuổi theo: “Vị đạo sĩ kia, đã nói là không đi được, tại sao ngài lại không nghe lời khuyên bảo vậy?”
Người mới đến quay đầu nhìn ông, gió núi thổi qua mái tóc tơ bạc, tam xuyết lưu hải trên trán lung lay theo chiều gió, lộ ra hàng lông mày
dài màu trắng, gió thổi qua tay áo làm đạo bàotung bay thậm chí có thể
thấy được mấy phần cốt cách thần tiên.
“Ông lão, bần đạo chỉ muốn lên đó xem một chút, yêu quái làm hại nhân gian như vậy sớm hay muộn cũng sẽ bị tiêu diệt. Chút tiền này lão hãy
nhận giúp bần đạo chăm sóc tốt cho con ngựa kia.”
Khi ông lão kia hoàn hồn, thì người kia đã bay đi thật xa rồi. Lúc
này, ông lão mới bừng tỉnh, sực nhớ, lớn tiếng hỏi: “Đạo sĩ, cho hỏi đạo hiệu của ngài là gì?”
Một giọng nói lanh lãnh từ nơi xa xa vọng lại: “Bần đạo là Thanh Dương Tử.”
“Thanh Dương Tử.” Ông lão nắm một chuỗi tiền trong tay, nhìn y phục
như tuyết trắng từ từ tan biến nơi ngõ khúc quanh co nhỏ hẹp vào trong
núi sâu, nửa ngày mới lấy lại tinh thần, hô lên một tiếng: “Là đạo
trưởng Thanh Dương Tử???”
Phiên ngoại nhỏ: Tâm ma đau khổ.
Lại nói đến quyển trước, tâm ma đại nhân của chúng ta hao tổn trăm
đắng ngàn cay…… Gì? Mi nói hắn chưa đau khổ à? Ê,ê,ê, không phải hắn đã
trông coi cây Thất Diệp Linh Chi bao nhiêu năm rồi sao. Đá bay.
Tiếp lời mở đầu, hao tâm tổn khí cuối cùng cũng hợp thể cùng cây Thất Diệp Linh Chi này, tự phong thành Ma Chi, thân thể Nguyên Thai Thánh Ma thứ hai. Tiền văn có giao phó, ai trở thành Nguyên Thai Thánh Ma chính
là mệnh đế vương, thân thể thượng tiên, đạo hạnh vạn năm, là trái tim
của thần ma. Việc này đối với một yêu quái mà nói, thành ma đã là một
khó khăn chứ đừng nói chi đến vua của loài ma quái.
Ặc…….. Tuy chuyện trước mắt này giống như nhân tạo, nhưng hình như
hiệu quả cũng không khác biệt lắm. Quả thật hắn đắc ý vài ngày, vừa nghỉ ngơi dưỡng thương, vừa nghĩ đến kế hoạch nghiệp lớn của mình.
Tiêu diệt tam giới Ngũ Hành, thống nhất trời đất.
Nhưng hắn chỉ mới đắc ý được vài ngày, lập tức ý thức được có chỗ
không đúng. Mặc dù đã mất tất cả sự chính xác, nhưng quả thật hắn quá
xem nhẹ ý chí của cây Thất Diệp Linh Chi này. Mi nghĩ xem, thân thề từ
nhỏ đã là thần tiên cấp cao, có thể hấp thu linh lực của trời đất, cho
nên định lực của nó rất mạnh????
Tất cả…. Tâm ma đại nhân của chúng ta bi thương phát hiện….. Hắn
không khống chế được cái thân thể này. Mặc dù đã hợp thể, nhưng ý thức ở bên ngoài vẫn là do Thất Diệp điều khiển.
Rõ ràng hắn đường đường là một tâm ma, ngàn năm tu, vạn năm tu đạt
tới cảnh giới cao nhất của ma quái, trái rối loạn, phải rối loạn chiến
đấu triền kỳ với Huyền Diệt và Tự Cảnh đã mấy ngàn năm, nhưng mà hiện
tại hắn một thân tu vi vậy mà chỉ làm mai mối cho kẻ khác….. Được rồi,
nếu có thể hoàn thành đại nghiệp của hắn thì bắt hắn xuất giá cũng được, đằng này ban cho hắn một cây cỏ lười biếng.
Hắn giận, hắn oán trách, hắn căm phẫn. Nhưng hắn cũng không biết phải làm sao. Không biết người này có cái gì mà có thể giam giữ hắn, khiến
hắn không có cách nào rời bỏ thân thể này. Hiển nhiên, khi màn đêm buông xuống, ở nơi Thánh Địa tu tiên, trăng sáng treo trên đỉnh núi, có người uất ức đầy bụng chữa vết thương, hóa giải máu độc Xích Hàn Long. Tuy
lần đó bị những vết thương kia không nguy hại, nhưng đối với yêu quái
thì máu độc Xích Hàn Long muốn giải rất khó khăn. Chủ yếu là do độc phát quá nhanh, nếu thân thể này không phải có linh lực vô biên, có thể đã
chết lâu rồi.
Đương nhiên Mộc Phi Huyền có phái người tới đây, yêu giới cũng có ý
định trợ giúp, nhưng vì e sợ trên người cô có máu Đế Vương của yêu giới, như vậy không lẽ còn cho người tới đó để cô giết sao? Cho nên nhiệm vụ
vinh quang mà gian khổ này rơi trên đầu Mộc Tông Chủ của Huyền Tự Cảnh.
Vốn không phải là chuyện vẻ vang gì, chẳng lẽ anh ta còn không biết
xấu hổ mà ra mặt sao. Vì vậy nghĩ là thừa dịp cô đang bị bệnh, phái một
nhóm người đến lấy mạng của cô. Có điều là từ khi vị đạo huynh đưa thư
hiệu quả kia về…. Dường như….. Hy vọng càng xa vời….