Truyền Thuyết Yêu Nghiệt

Chương 21: Tôi không muốn bị gọi là Tiểu Hắc




Trở lại Yêu Vương điện, bầy yêu uống rượu cho đỡ sợ, đã lâu lắm rồi không có chuyện gì trực tiếp làm kinh động tâm hồn nhỏ bé của bọn hắn như vậy. Yêu vương ngồi ở trên cao, gương mặt giấu sau mặt nạ, giọng nói nghe không ra cảm xúc: “Tội khi quân, phải xử thế nào?” Cọng cỏ nào đó quỳ dưới đại điện, rối loạn cắn móng tay một cách rất vô tội: “Hu —— Tôi không biết phấn mắt của ma ma lại kém chất lượng như vậy a. . . Hu —— ”

Xà Quân đang muốn mở miệng, một đạo sĩ bên cạnh đột nhiên lên tiếng: “Yêu vương, bần đạo thấy yêu nghiệt này khá giống với Thất Diệp Linh Chi đã đào tẩu khỏi Huyền Tự Cảnh, yêu nghiệt này sát hại đại đệ tử Vô Trần của Huyền Tự Cảnh, lại đả thương chủ mẫu của chúng ta, việc này không phải nhỏ. Thỉnh vương cho phép bần đạo dẫn người về Huyền Tự Cảnh, để Mộc tông chủ xử lý.”

Không biết là do lạnh lẽo hay do cái gì, cả người Mỗ Thảo co rúm lại, nhìn Xà Quân cầu cứu.

Xà Quân nhíu mày, Yêu vương ngồi ở trên cất tiếng cười âm trầm, rời khỏi ghế, ôm Thất Diệp đang quỳ rạp trên đất lên, giọng nói cũng rét lạnh tận xương như mặt nạ kia: “Ái phi, về sau không thể đùa giỡn như vậy.”

Đầu óc Mỗ Thảo chậm chạp, hồi lâu vẫn không phản ứng kịp. Quay đầu nhìn Xà Quân, ánh mắt của Xà Quân cực kỳ rõ ràng: không muốn chết, trước hết hãy đồng ý.

Mỗ Thảo không hề gì, đồng ý dựa sát vào. Nhưng đồng ý rồi liền ngồi trên đùi hắn sao. . . Vì thế, Yêu vương lạnh lùng oai phong tiếp tục ngồi trên tòa cao, mặc cho linh chi kia ngồi trong lòng hắn xoay loạn. = =

Đạo sĩ trên điện không mở miệng nữa, người thông minh đều hiểu ý tứ của Yêu vương.

Thọ yến tan, chúng thần dần dần lui ra. Mỗ Thảo vùng vẫy bò ra khỏi ngực Yêu Vương, ngã xuống đất. Áo choàng của hắn không biết là loại gì mà rộng rãi như vậy.

“Oa~” Cô vừa vuốt chỗ ngã đau, vừa gào khóc, giọng nói Yêu vương lại khôi phục sự lạnh lùng ban đầu: “Về sau, ngươi gọi là Tiểu Hắc.”

Tất cả mọi người trong đại điện đều dùng ánh mắt kỳ quái nhìn cô, đương nhiên cô cũng biết bản thân bây giờ “đẹp” như thế nào, nếu liếc mắt nhìn một cái, ai cũng tưởng là một yêu tinh quạ đen, không ngờ lại vô cùng vô cùng đen như thế này. = =

Nhưng cho dù là một yêu tinh quạ đen. . . . Tối thiểu nhất cũng có thẩm mỹ và tôn nghiêm nha. . . . Mỗ Thảo nước mắt như mưa bão: “Oa —— Xà Quân, tôi không muốn bị gọi là Tiểu Hắc ——————”

Ánh mắt Xà Quân cũng rất kỳ quái, nhìn Yêu vương đã đi xa, bộ dáng có vẻ đăm chiêu.

Mỗ Thảo chết cũng không chịu ở lại Hoàng Tuyền mộng cảnh, khụ, cung điện Yêu vương, gọi là Hoàng Tuyền mộng cảnh. Nhưng sự thật chứng minh, dù cô có ngang ngược nhưng cũng không ngang ngược được với Xà Quân, thái độ của Xà Quân cực kỳ kiên quyết: “Nàng nhất định phải ở lại đây.” Mỗ Thảo vùng vẫy giãy chết: “Tại sao?”

“Tại vì. . . . Hắn đặt tên cho nàng.”

Mỗ Thảo chán nản, cuối cùng trở lại vấn đề chính: “Bởi vì cái tên dở tệ kia? Tôi không muốn bị gọi là Tiểu Hắc, tôi không muốn bị gọi là Tiểu Hắc, oa hu hu ——————”

Mặc cho cô ầm ĩ như thế nào, cuối cùng vẫn phải ở lại. Mấy nha hoàn ấn chặt cô vào thùng nước để tẩy đen, cuối cùng có thể miễn cưỡng gặp người.

Vài người hợp lực ném cô vào tẩm cung của Yêu vương, lúc đó, Yêu vương đang ngồi bên bàn uống rượu. Thất Diệp cũng thường xuyên thấy Xà Quân uống rượu, nhưng người kia là nhấp từng ngụm từng ngụm, không giống hắn, một bình lại một bình.

Trên áo của hắn có thêu hoa văn cầu kỳ, dưới dạ minh châu lóe ra ánh rực rỡ. Mặt nạ vàng trong ánh sáng tối tăm có vẻ cực kỳ quỷ dị. Lúc này Mỗ Thảo cuối cùng cũng cảm thấy sợ hãi, cô không biết đó là sự uy hiếp trời sinh của Yêu Vương, chỉ đứng dán vào cửa, không dám tiến lên.

Yêu vương uống tới bình thứ chín, cuối cùng quay đầu nhìn cô, giọng nói trầm trầm: “Lại đây.” Là ngữ khí ra lệnh đế vương thường dùng.

Mỗ Thảo cảnh giác nhìn hắn: “Không qua.” = =

Yêu vương thấy thế ngớ ra một hồi, chắc là chưa từng có con yêu nào trả lời với hắn như vậy.

“Lại đây.”

“Không lại.”

“Tới đây!!”

“Không tới.”

Ba lần như vậy, cuối cùng tính nhẫn nại không nhiều lắm của Yêu vương hết sạch, Thất Diệp chỉ thấy bóng đen trước mắt chợt lóe, chớp nhoáng đã ngồi trên đùi hắn, cô sợ cũng sợ rồi, lại bớt chút thời gian nghĩ: Yêu vương này sao động một tí là thích người ta ngồi trên đùi hắn.= =

Tấm mặt nạ kia từ trên cao nhìn xuống đánh giá cô, thở ra hơi thở mang theo mùi rượu nồng nặc trên mặt cô. Bàn tay cứng rắn dùng lực như móng sắt ấn chặt vai cô, mắt như băng lạnh, thăm dò suy nghĩ trong lòng cô, hắn mở miệng, cũng mang theo mùi rượu nồng nặc: “Ai phái ngươi tới?”

Mặc dù Mỗ Thảo cào không tới, nhưng cô đang tức giận: “Ngươi buông ra đã, buông ra ta sẽ nói cho ngươi biết.” Mặt nạ chăm chú nhìn cô một lúc, vừa buông tay, lần này cô phản ứng nhanh, lập tức rời khỏi lòng hắn. Vừa đứng vững trên mặt đất, vội vàng chỉnh lại áo quần xộc xệch.

Mấy nha đầu kia không biết mặc quần áo kiểu gì cho cô, bên phải để trần, giống như vũ y A Tam Ấn Độ.

Yêu vương mặt nạ chú ý nhất cử nhất động của cô, sau một lúc lâu, hỏi lại: “Ai phái ngươi tới?” Không biết có phải cảm giác sai hay không, giọng nói không nghiêm khắc như lúc nãy.

Mỗ Thảo dè dặt nhìn qua, dè dặt thuyết minh giai đoạn làm A Tam Ấn Độ, càng thêm dè dặt cùng với Yêu vương mắt to nhìn mắt nhỏ.

Móng sắt kia lần thứ hai xách cô lên, câu cứu mạng của cô còn chưa ra khỏi miệng, đã bị quăng trên giường “phạch” một cái. Đầu váng mắt hoa, một bóng đen cao lớn đã đè lên. Đầu óc của cô luôn trong trạng thái không đủ dùng, nhưng móng sắt kia xé mở vạt áo của cô, lúc mặt nạ lạnh lẽo chạm vào vết thương chưa lành trên người cô, cô đột nhiên thét chói tai.

Người trong cung Yêu vương trong một ngày ngắn ngủn liên tục chịu hai lần kinh hãi từ trước đến nay chưa hề có! !

Lúc móng sắt che miệng cô, một tay khác theo bản năng móc móc lỗ tai. . . .

Giữ cô một đêm không ngủ, lúc trời sáng, cung nữ tiến vào hầu hạ cô rửa mặt, cổ họng cô khàn khàn, tất cả mọi người tưởng rằng Yêu vương làm, thật ra Yêu vương vô tội biết bao, đó chỉ là do tối hôm qua cô gào khóc.

Kẻ điên (tay trái cầm cờ vàng chữ H, tay phải cầm cờ hồng chữ SM, phất cờ hò reo): Yêu vương cố lên, Yêu vương cố lên. . . .