“Không” Mỗ Thảo rúc vào đám cỏ dại, giọng nói rất khàn, nhưng vẫn cố
chấp: “Chờ thương thế của tôi tốt lên, tôi đi tìm Mộc tông chủ.”
Thanh Dương Tử lại thở dài, hắn thở dài liền có vẻ riêng biệt của thế ngoại cao nhân: “Vô dụng thôi, ta dẫn ngươi đi tìm Xà Quân.”
Linh chi trong đống cỏ cố chấp chẳng khác gì con lừa: “Chờ thương thế của tôi tốt lên, tôi đi tìm Mộc tông chủ.”
Người của Huyền Tự Cảnh tìm kiếm khắp nơi, không ngờ lúc này Thất Diệp Linh Chi học khôn, một đám đạo sĩ vẫn không tìm được.
Tô Yên bị thương vô cùng nghiêm trọng, ngực thiếu chút nữa bị đâm
xuyên, nếu không phải động tác của ả rất nhanh, thì đã sớm không có sức
mà kêu. Mộc Phi Huyền dùng tất cả các mối quan hệ, có thể tìm được tiên
thuật sư nào thì đều tìm. Mặt mũi của tông chủ Huyền Tự Cảnh là phải nể, vì vậy đại phu đến xem mấy lần, cuối cùng, thương thế của ả cũng dần
dần giảm bớt.
Phái ra một đám người, một đám người trở về, bóng dáng của linh chi
tùy tiện cẩu thả đó cũng không ai nhìn thấy. Mộc Phi Huyền đau đầu, xoa
xoa thái dương, thấy mạch tượng của Tô Yên ổn định, chậm rãi ra khỏi
Phồn Âm các.
Lúc Thất Diệp từ mái tường nhảy vào, gặp Cừu Nguyệt, nàng ta đang sửa sang lại Khảm Thủy các, vừa ngẩng đầu thấy người trước mặt, có phần
không phản ứng kịp, hồi lâu mới cau mày nói: “Đi thì cũng đi rồi, cô
quay lại làm gì!”
“Cừu Nguyệt phu nhân, Mộc tông chủ ở đâu?”
“Mộc tông chủ? Cô điên rồi? Đi mau đi!”
“Tôi không muốn,” thương thế của cô còn chưa tốt hơn, toàn thân không có chỗ nào đẹp mắt: “Tôi không giết đại sư huynh, tôi. . . .”
“Đừng nói nhảm, đi mau. . . .”
Một giọng nói âm trầm ngăn lại động tác của Cừu Nguyệt: “Đi đâu?”
Hai người đồng loạt quay qua, thấy Mộc Phi Huyền toàn thân áo trắng,
đứng trước cánh cửa cao lớn vững chãi. Mấy tháng không gặp, sắc mặt của
hắn có vài phần mỏi mệt, nhưng càng làm tăng uy nghiêm của một tông chủ, ánh mắt hắn chỉ hơi hơi đảo qua Cừu Nguyệt, Cừu Nguyệt liền cúi đầu
không dám nhìn thẳng hắn.
“Mộc. . . ..” Thất Diệp nhất thời không biết xưng hô với hắn như thế
nào, trong mắt hắn đã không còn sự dịu dàng ngày hắn đi, chỉ còn lại sự
thản nhiên của một tông chủ. Nhưng cô vẫn lấy dũng khí, muốn nói hết lời “Tôi không giết đại sư huynh, tôi. . . .”
“Vô Huy, dẫn người xuống, giam ở hồ Thúc Yêu.” Hắn cụp mắt xuống
không nhìn cô, gằn từng chữ một, vô cùng rõ ràng. Mấy đạo sĩ đi lên chế
trụ cô rất dễ dàng, cô giương nanh múa vuốt, vùng vẫy: “Mộc tông chủ.”
Mộc Phi Huyền cuối cùng ngẩng đầu, nhưng mãi đến khi cô rời khỏi tầm mắt của hắn, cũng không nói thêm câu nào.
Hồ Thúc Yêu rất sâu, khí rét thấu xương từ trong tản ra, lấn át nhiệt độ cơ thể. Thương thế của Thất Diệp vốn chưa khỏi hẳn, tiếp xúc với
nước liền run, nhưng trôi qua mấy ngày, cũng dần dần thành thói quen.
“Cừu Nguyệt phu nhân, tông chủ đã dặn không cho bất cứ ai vào.”
“Ta cũng là bất cứ ai sao?”
“Việc này. . . . .”
“Tránh ra.”
“Vâng.”
Lúc Cừu Nguyệt đi vào cũng phải hoảng hồn, khí lạnh của hồ Thúc Yêu
vốn nặng, cô bị trói trên vách tường, gương mặt tái nhợt như tuyết. Cừu
Nguyệt thử truyền vào chút linh lực, không ngờ trong cơ thể cô lập tức
có một nguồn lực lượng bí ẩn chống lại mạnh mẽ, thiếu chút nữa phản
ngược lại mình. Cừu Nguyệt vội vã rút tay về, nhíu mày, nàng biết yêu
quái tu tiên đáng sợ nhất là trong lòng có oán hận, một khi trong lòng
có oán khí, nói không chừng sẽ không thể tu thành chính quả, mà lầm
đường thành ma.
“Lại đây ăn một chút.” Nàng ta gọi người đã mê man không biết bao lâu tỉnh dậy, ánh mắt của Thất Diệp giống như bị đông cứng, có phần trì
độn. Nàng ta đem vài thứ đút vào trong miệng cô, giọng nói rất dịu dàng: “Thất Diệp ngoan, ta tìm một cơ hội cho cô lặng lẽ rời khỏi chỗ này, đi tới đâu cũng được, đừng trở về nữa.” Nàng ta đè thấp giọng nói: “Cũng
đừng để người Huyền Tự Cảnh bắt được.”
“Tại sao tôi phải đi?” Thất Diệp ngẩng đầu: “Đại sư huynh không phải do tôi giết, sư nương, nàng. . . .”
Cừu Nguyệt biến sắc, ngắt lời cô: “Được được, nghe lời. Buổi tối ta. . . . .”
“Không cần, tôi không đi.”
“Thất Diệp!”
“Tôi không làm chuyện gì sai, tại sao tôi phải đi?”
Cừu Nguyệt chỉ thở dài, nàng không có cách nào nói cho một đứa trẻ
vừa bước vào đời biết được cái gì là trắng, cái gì là đen. Đúng sai
trên thế giới này, dù sao cũng không rõ ràng như một cộng một bằng hai.
Thất Diệp ăn đồ từ tay nàng, khóe miệng của cô vẫn mang theo quật
cường gần như cố chấp: “Thi thể của đại sư huynh vẫn còn, tu vi của tông chủ cao như vậy, nhất định có thể từ trong đầu hắn đọc được tàn ảnh
trước khi chết, chỉ cần hắn đi tìm, nhất định có thể tìm được chân
tướng.”
Cừu Nguyệt buông tay cô ra, thu dọn đồ đạc xoay người bước ra ngoài,
nếu như tìm, nhất định có thể tìm được, nhưng nếu hắn không tìm?
Đêm khuya, một đôi tay ấm áp mờ ám khoát trên eo, dấu môi mềm mại ấn
trên trán, Thất Diệp mở to mắt, chỉ thấy một bóng dáng màu trắng trước
mặt, nhưng cô biết là ai. Cái ôm và nụ hôn này, đều đã quá quen thuộc.
Ánh sáng như vậy, cô không nhìn thấy rõ vẻ mặt của hắn, chỉ cảm thấy
nước ở bốn phía rút đi, sau cơn lạnh lẽo, đột nhiên ấm áp, môi của hắn
có chút nóng lên. Thất Diệp theo bản năng rúc vào trong lòng hắn, hưởng
thụ ấm áp bên trong.
“Mộc. . . .” Nụ hôn của Mộc Phi Huyền đặt trên bờ môi cô, ngăn cản
lời của cô, ôm như vậy, thật lâu thật lâu sau, hắn đứng dậy rời đi.
“Mộc Phi Huyền. . . .” Cô nhìn bóng trắng kia, trong bóng đêm, bước chân hắn ngừng lại.
“Mộc Phi Huyền, ngài yêu tôi, đúng không?” Ấm áp còn lại trên người
chưa mất đi, cô ở trong hồ nước đang trở nên lạnh lẽo dần mà hỏi, Mộc
Phi Huyền đứng đó một lúc lâu, cuối cùng rời đi.