Thất Diệp tỉnh dậy trong lòng Mộc Phi Huyền, vừa mở mắt ngẩng đầu lên liền đối diện với cặp mắt sâu thẳm kia, không quen ngủ chung với người
khác, hơn nữa mình chỉ mặc một cái yếm, cô hốt hoảng ngồi dậy. Mộc Phi
Huyền chỉ khẽ vươn tay ngăn lại động tác của cô, hơi xoay người liền đè
cô xuống dưới, quần áo trên người hắn chỉnh tề, áo bào trắng nhàn nhạt
mùi hương hoa cỏ. Cứ thế từ phía trên nhìn xuống cô, trong khi mặt của
người phía dưới đã sớm đỏ tận mang tai. Đôi mắt kia luôn chớp động tinh
nghịch mang theo ánh sáng chiếu rạng như ánh nước trên mặt hồ.
Mộc Phi Huyền nhẹ nhàng lau nước mắt rơi trên má cô, thở dài một hơi
thật sâu, sau đó cúi người hôn lên đôi môi còn sưng của cô, nuốt hết
những gì cô sắp nói.
“Thật sự xin lỗi. . . . . . Thật sự xin lỗi Tiểu Thất.” Hắn hôn lên
vành tai xinh xắn của cô, cúi đầu ghé vào tai cô nói. Đúng vậy, thật xin lỗi Thất Diệp, coi như ngươi là nữ nhân của ta, coi như. . . . . . ta
là người đàn ông đầu tiên của ngươi . . . . . .
Ánh sáng trong mắt cô từ từ ảm đạm, mặc hắn hôn liên tục nhưng không
phản kháng nữa, Mộc Phi Huyền biết cô sẽ tiếp nhận hắn, đợi thêm một
thời gian nữa, tất nhiên sẽ đối với mình tận tâm hết lòng.
Lúc này vốn nên vừa vuốt ve vừa an ủi, tuy vậy Mộc Phi Huyền không
xuống tay, lúc định hôn lên ngực mới thấy cũng khó mà tiếp tục được, tối hôm qua mượn dược tính, phóng túng bản thân, thế nhưng đã nhiều năm hắn luôn không nhìn đến nữ nhân khác. Tình thế như vậy, làm cho hắn cảm
thấy rất thẹn với Tô Yên, mặc dù đây là ý của nàng.
Khi đó ở trong lòng hắn, sự chung thủy đã ăn sâu bén rễ. Hắn không
cách nào tha thứ cho việc mình phóng túng tìm hoan lạc trên người một nữ nhân khác.
Tô Yên đương nhiên biết nỗi băn khoăn của hắn, buổi tối, Mộc Phi
Huyền lại liên tục mây mưa với nàng không dứt, nàng dùng đủ chiêu trò
quyến rũ, mặc hắn giống như hổ đói không ngừng đoạt lấy. Vén lên sợi tóc bị mồ hôi làm ướt trên trán hắn, Tô Yên cố gắng làm cho tiếng nói của
mình càng thêm êm dịu: “Huyền, thiếp biết chàng không vui, thiếp không
nên làm như vậy. Nhưng mà chàng xem thương thế của thiếp cũng đã để lâu
như vậy, tới lúc nào thì pháp lực của người ta mới có thể khôi phục được nha. Thiếp hiểu rõ chàng đối với thiếp tốt nhất, chàng là nam nhân đối
tốt nhất với thiếp từ trước đến giờ. . . . . .”
Mộc Phi Huyền không nói lời nào, phải làm thế nào, trong lòng thật ra đã sớm quyết định.
Hắn để Thất Diệp dọn đến Khảm Thủy các, Thất Diệp không muốn, nhưng
vẫn không dám nói. Cừu Nguyệt có chút lo lắng, trình độ tu hành của cô
còn kém, là yêu cây thành hình người chưa đủ hai trăm năm, tương đương
với loài người thì chỉ là đứa trẻ mười mấy tuổi mà thôi.
“Phải ngoan ngoãn nghe lời nha, không nên chọc tông chủ tức giận.”
Vuốt mái tóc dài của cô, đứa nhỏ này trăm lần không muốn nhưng vẫn ngoan ngoãn chuyển qua. Cừu Nguyệt nhìn bóng dáng cô rời đi, thở dài thật
sâu, làm thất diệp linh chi không làm, tu tiên làm cái gì.
Mộc Phi Huyền không sắp xếp những người khác coi sóc Khảm Thủy các,
dù là ở Huyền Tự Cảnh, nhưng chuyện như vậy nên tránh tai mắt của người
khác. Buổi tối lúc Mộc Phi Huyền đi qua, Thất Diệp ở Khảm Thủy các đang
ngẩn ngơ, ngôi nhà bằng gỗ này đối với cô mà nói thì quá lớn, cũng quá
lạnh lẽo. Dù châm hết năm ngọn nến, nhưng vẫn có nơi ánh nến chiếu không tới.
Từ phía sau nhẹ nhàng ôm lấy eo cô, kéo người cô vào lòng mình, Mộc
Phi Huyền khẽ chạm vào vành tai cô, cố gắng làm cho giọng nói mình trở
nên dịu dàng: “Đang suy nghĩ gì đấy?”
Cô theo bản năng đẩy hắn ra, sau cùng lại lặng lẽ bỏ qua, ngoan ngoãn mặc hắn ôm. Mùi hương thơm ngát từng đợt chui vào trong mũi, Mộc Phi
Huyền cảm thấy tinh thần sảng khoái.
Một mạch ôm cô lên giường trong nhà gỗ, trong mắt cô vẫn còn nỗi sợ
hãi sâu đậm, Mộc Phi Huyền gần như cưỡng bách mình không nghĩ đến Tô Yên nữa, hôn xuống môi cô, toàn thân cô nhanh chóng căng cứng, một cử động
cũng không dám. Mộc Phi Huyền nhẹ nhàng mơn trớn da thịt mịn màng của
cô, ý bảo cô thả lỏng. Hoàn toàn bất đồng với Tô Yên quyến rũ thấu
xương, cô ngây ngô như vậy, khắp nơi đều e lệ không chịu được phô ra
trước mặt một nam nhân, cứ e sợ mãi mà quyền quyết định thì hoàn toàn
thuộc về hắn.
Cô vẫn luôn ngấm ngầm chịu đựng, Mộc Phi Huyền hôn từng tấc da thịt, ở trên người cô lưu lại vết hôn mịn. Tay cô vẫn chống lên vai hắn, níu
thật chặt áo bào trắng của hắn, tiếng rít lên khe khẽ từ trong miệng làm hắn không thể không dịu dàng.
“Ngoan nào, đừng sợ. . . . . .” Không biết từ lúc nào giọng nói cũng
thay đổi, hắn vẫn không quen cởi áo trước mặt cô, khi vật cứng chống
trên lối vào nhỏ hẹp của cô, thân người hắn rõ ràng rất vội vàng, gần
như cưỡng bách tiến vào làm cho cô nhíu mày thật chặt, nhưng chỉ khẽ rên một tiếng, không hề phản kháng.
Mộc Phi Huyền hôn lên trán cô an ủi, sau đó một tay niệm thần chú
muốn thử xé rách Tử Hà thánh y trên người cô. Chỉ cần một lổ hổng là đủ
rồi, nhưng loại pháp khí này một khi đã nhận chủ thì giống như một lớp
da bảo vệ linh lực của chủ nhân, thô bạo phá hỏng cũng giống như xé rách da móc ra lớp máu thịt bên trong, loại đau đớn như thế không có cách
nào tưởng tượng nổi.
Thất Diệp bắt đầu cảm thấy đau, cô cố nén không lên tiếng, Mộc Phi
Huyền tỉ mỉ lưu ý vẻ mặt cô, răng trên của cô cắn lấy môi dưới, trên
trán rịn đầy một lớp mồ hôi mịn, hô hấp càng ngày càng dồn dập, hắn có
chút do dự, nếu xâm nhập thì sẽ đau sao?
Vậy nếu như xé ra thật, sẽ đau đớn đến mức nào? Tiếp tục hấp thu linh lực của cô sao?
Có chút không dám nghĩ tiếp, nhưng mà việc đã đến nước này, đã không
có lựa chọn nào khác. Mộc Phi Huyền hôn vào tóc mai của cô, sau đó độc
ác làm phép toàn lực xé rách Tử Hà thánh y, tay trái theo bản năng dùng
hết sức che miệng của cô, hắn cúi đầu, động tác kịch liệt không quan tâm tới biểu cảm của cô.
Tay cô ra sức đẩy hắn ra, bị hắn ngăn lại rất dễ dàng, bị che miệng
chặt không phát ra tiếng được, nhăn chặt mũi lộ vẻ đau đớn như sắp chết, mồ hôi theo từng lỗ chân lông chảy ra, ướt đẫm cả chăn gấm lộn xộn bên
dưới, cả người run rẩy kịch liệt. Mộc Phi Huyền không dám nhìn đôi mắt
kia, động tác vẫn cuồng loạn.
Thật lâu sau mới chấm dứt, đợi cô lắng xuống mới dám nới tay. Mộc Phi Huyền cố bình tĩnh lại hôn lên chóp mũi của cô: “Tốt rồi, không sao,
không sao rồi, phải không nào?”
Cô không nói lời nào, tóc dài ướt mồ hồi dính sát trên mặt, mặt vốn
thắm đỏ nay hoàn toàn trắng bệch. Mộc Phi Huyền cũng không biết nên nói
cái gì, bứt ra khỏi người cô, cô ôm lấy bụng dưới, cong người thành hình con tôm. Mộc Phi Huyền đứng trước giường một hồi sau đó lau sạch người
cho cô, chỉnh trang xong liền đi tới chỗ Tô Yên, một đường đi một đường
suy nghĩ.
Ngày hôm sau Thất Diệp Linh Chi lại học bài ở vườn sau, Mộc Phi Huyền có việc bận không ở lại Huyền Tự cảnh, phân phó Cừu Nguyệt giám sát.
Sắc mặt nàng rất kém, mắt ngơ ngác nhìn bản Tuyệt Diễm Đồ Chí, không
biết đang nghĩ gì.
Buổi chiều Mộc Phi Huyền trở lại liền thấy cô ngồi trên cỏ ngẩn
người, đi tới đứng sau lưng cô thật lâu nhưng cô cũng không phát hiện.
“Cho ta xem hôm nay học được những gì.”
Cô đột nhiên giật mình bừng tỉnh, Mộc Phi Huyền ngồi khoanh chân đối
diện cô, liên tiếp hỏi ba câu nhưng cô không trả lời đuợc lấy một câu.
Vì vậy dù là tông chủ đứng đầu Huyền Tự cảnh kiên nhẫn đến mấy cũng
không khỏi nhíu mày, thuận tay bẻ một nhành mận gai bên cạnh: “Đưa tay
ra.”
Cô cúi đầu đưa tay tới, nhánh cây mận gai đánh mạnh vào lòng bàn tay
cô, có gai nhỏ đâm vào trong thịt cô cũng không cảm thấy, người co lại,
rút tay về chà chà vào quần áo.
“Đưa ra.”
Ngày hôm đó, Mộc Phi Huyền hỏi tổng cộng bảy câu, một câu cô cũng
không trả lời được. Vì vậy bị đánh bảy cái, lòng bàn tay tay phải đã
sưng lên thật to. Mộc Phi Huyền tức lại càng thêm tức, nhưng cũng không
đánh nữa. Trong cơn nóng giận bỏ lại nhánh mận gai, quay người rời đi.
Cô ngồi một mình trên cỏ nhổ ra từng gai nhỏ trên tay, vừa nhổ nước mắt
vừa rơi vào lòng bàn tay.
Mộc Phi Huyền ở chỗ Tô Yên nấn ná một hồi, cuối cùng không yên lòng. Viện cớ ra ngoài, vòng vo vài vòng ở Huyền Tự Cảnh, cuối cùng đi đến
Khảm Thủy các.
Khi đó cô đã ngủ, ngủ nhưng vẫn thắp đèn, cuộn người trên chiếc giường lớn, vừa đáng yêu lại vừa đáng thương.
Mộc Phi Huyền cởi giày lên giường, ôm cô lại phát hiện tay cô đã sưng thành móng heo. Lắc đầu thở dài, vội cầm thuốc trị thương thượng hạng
tới cho cô, không biết cô đã tỉnh từ khi nào, ánh mắt đen bóng cứ lẳng
lặng nhìn hắn bôi thuốc.
Cẩn thận băng bó kỹ tay cô, Mộc Phi Huyền nghiêng nửa người đè lên
cô, hôn nhẹ trên trán cô, lại tiếp tục thì nhìn thấy sự sợ hãi trong mắt cô.