Truyền Thuyết Phu Thê Vô Địch

Chương 8




“Bây giờ chúng ta đi đâu?” Tôi cúi người nhìn ông xã, hỏi.

Bước chậm rãi dọc theo bờ đê, trên mặt sông gió thổi mái rượt, thổi vào người cực kì dễ chịu. Tôi thừa nhận, dù cơ thể anh nhỏ đi nhưng đầu óc thì vẫn tốt hơn tôi nhiều.

“Tối nay có hẹn đi ăn cơm.”

“Ah…” Đại khái theo lời ông xã nói thì chúng tôi sẽ tìm bạn bè làm đồng minh. Tôi méo miệng, bất ngờ nói “Mấy người đó nghe được giọng nói này của anh, chắc không tưởng đây là trò đùa chứ?” Không đợi anh trả lời, tôi vừa cười vừa ôm họng giả giọng trẻ em, “Này, tôi là Hàn Lượng Lượng ~ “

“…” Ông xã không nói gì, liếc tôi “Mạt Lị tiểu thư, tiểu thư bao nhiêu tuổi rồi?”

Tôi cười hì hì. Anh cũng không nói gì thêm, chỉ vươn tay ra dắt tôi đi.

“Dạ?”

Tôi tưởng anh có gì muốn nói, nhưng anh cứ nhìn thẳng phía trước, chỉ dùng bàn tay nhỏ của mình nắm chặt tay tôi, hại tim tôi loạn nhịp mà không có lý do. Tôi mỉm cười, cầm ngược bàn tay anh, đong đưa.

“Mạt Lị,” Anh gọi tôi, bởi động tác đong đưa tay của tôi quá khoa trương nên bả vai thẳng tắp, thấy tôi nhìn lại anh nói tiếp, mặt vô cảm “Em vung tay mạnh quá.”

>