Truyền Thuyết Phu Thê Vô Địch

Chương 34




Sau khi chạy vào không biết bao nhiêu cái ngõ, mới tựa vào tường xoa trái tim vẫn chưa hoàn hồn của mình, sau đó tự mình 囧.

Lại nói, dù sao cũng là người hơn ba mươi tuổi, trước sinh nhật hai lăm tuổi thì gặp được ông xã, có lẽ là để bù đắp cho thời thơ ấu của tôi, để tôi được hưởng cuộc sống có người yêu thương chiều chuộng… nên mới trở về quá khứ đúng không? = =

Người ban nãy là ai thế nhỉ?

Tôi nhíu mày ngẫm nghĩ… Bác Thái… Đúng, chính là bà ấy!

Nhớ rõ bà ấy là vì ngày xưa nếu gặp bà ta thì tám chín phần là đang buôn dưa lê về chuyện ly hôn của cha mẹ tôi. Còn vì sao đặc biệt nhớ rõ bả là vì bà nói cái đứa con gái của nhà Mạc kia quả là nghiệp chướng trước mặt rất nhiều người.

Lúc ấy trái tim thủy tinh của tôi còn tan nát rơi đầy đất, nhìn lên trời với góc bốn lăm độ rất bi thương, nước mắt chảy ra nhưng vẫn quật cường không lên tiếng.

Nhưng mà… chắc ban nãy ông xã không ngã chứ nhỉ?

Tôi… tôi hoàn toàn rồi vào trạng thái… O(╯□╰)o~

Vai đột nhiên bị ai vỗ mạnh, tôi suýt thì nhảy lên, sợ hãi hét lên một tiếng, quay đầu lại thì thấy ông xã mặt tái nhợt lườm tôi. Tôi lập tức cười làm hòa, cực kỳ chột dạ.

Ông xã lúc này trông rất nhếch nhác, trên mặt vẫn còn bụi bẩn do ban nãy bị ngã xuống đất…

Nhớ lúc anh mới ngã, miệng hơi há ra vì kinh ngạc, còn có ánh mắt không tin nổi… Thế nên nụ cười chột dạ của tôi lập tức trở nên rạng rỡ hơn.

Có câu không ai đánh người đang cười mà. Sau đó tự nhiên nghĩ ra một thứ, vỗ tay thật mạnh, “Em nghĩ ra số điện thoại rồi!” Rồi đọc số điện thoại cho anh một lần, mở to mắt chờ nhận thưởng.

Anh lặp lại một lần rồi nhìn tôi, rồi lại thở dài, có vẻ như đã quen với chuyện này rồi. Sau đó anh tự tay giúp tôi sửa lại mái tóc, nhắn nhủ, “Về nhà nhớ ngoan ngoãn, phải tìm hiểu tình hình đã, đừng có nói lung tung, không được chạy loạn, không được đắc ý vênh váo, không được khoa tay múa chân, rồi ngoan ngoãn chờ điện thoại của anh.”

“Dạ.”

Anh đột nhiên nhẹ nhàng ôm tôi, tôi thấy không khí lúc này trở nên mờ ám, bèn hỏi, “Sao thế?”

“À, tự nhiên không muốn thiếu em.”

“…” Tôi không hiểu sao lại thẹn thùng, cực kỳ mất tự nhiên, giả vờ đẩy anh một cái, “Thôi đi người, trước kia anh cũng đi làm còn gì?”

“Nhưng mà buổi tối có thể ngủ chung với em.”

“Muốn chết à, tôi đập mạnh vào vai anh, đẩy anh ra, “Đi đi, bị người khác nhìn thấy thì không hay đâu!”

“Hừ…” Anh hừ nhẹ một tiếng, sau đó đứng thẳng người lên, vẻ mặt nghiêm túc nhéo mặt tôi, một chút sau thì mỉm cười, “Anh thấy thế cũng đủ lâu rồi.”

“Cắn chết anh!” Tôi vừa nói xong đã nhanh chóng đi lên, chạm môi anh một cái rồi xoay người bỏ chạy.

Chạy mau chạy mau, chạy hơn mười mét lại nhận ra mình đi sai hướng, bèn vội vã xoay lại, 囧 囧 lướt qua trước mặt anh. A a a, anh không thấy em, anh không thấy em…

A… Nhưng lúc quẹo vào một chỗ ngoặt tôi lại hơi do dự, anh nhớ kỹ số điện thoại của tôi rồi chứ?

.

Đứng trách cánh cửa tôi từng biết rõ, tự nhiên có cảm giác về thăm lại chốn cũ.

Thế sự xoay vần, người thì vẫn vậy nhưng lòng thì đã khác xưa.

Có một khoảng thời gian tôi rất sợ về nhà, cho nên mỗi lần tôi không về, bọn họ sẽ mắng tôi với biểu hiện hận sắt không rèn thành thép, tôi không khóc cũng không sợ, chỉ thấy khó hiểu là họ mắng họ chửi, rồi họ lại chĩa súng vào đầu lẫn nhau.

Giờ nhớ lại, có lẽ ở một cách nào đó thì tôi chính là cái ngòi nổ dẫn đến vụ ly hôn của bọn họ.

Lúc này trong nhà không có ai.

Mở cửa ra mới phát hiện gia cảnh không tính là quá tệ. Dù diện tích không lớn nhưng cũng có ba phòng, cả phòng khách lẫn phòng ngủ. Ở cửa ra vào có một cái tủ giày dép lộn xộn, trong góc nhà có một chiếc ghế sô pha nhìn có vẻ cũ kỹ, bàn uống nước làm bằng gỗ, cái TV 29 inch trên tủ TV đã là đồ dùng xa xỉ, tiếp đó là bộ ấm ly trà.

Tủ lạnh là hiệu Hải Nhĩ đấy, phía dưới chỉ có vài thứ lặt vặt còn bên trên lại có rất nhiều thứ đồ lẫn lộn, cái chậu cây quýt thì phủ đầy bụi bặm.

Tôi thay giày xong, không chờ nổi nữa mà tới thẳng phòng ngủ, lòng thấy hơi kinh ngạc. Cái nơi tôi từng thấy rất rộng lớn giờ lại trở nên nhỏ bé đến như vậy.

Sách vở trên bàn lộn xộn không chịu nổi, giá sách được để gần đó. Tôi còn nhớ ở dưới cái tủ gỗ kia còn giấu mấy chục quyển shoujo manga.

Trên vách tường là cả đống ảnh dán lộn xộn, có ảnh Seiya của truyện Thánh Đấu Sĩ, có sailor moon, xì trum, vãi, còn có cả anh em hồ lô…

Bên trên cái giường đơn còn dán một tấm áp phích hình công tử “Vượng Vượng”, nở nụ cười chướng mắt. Tôi không cách nào tưởng tượng ra chuyện anh ta đã luôn mở to mắt nhìn tôi ngủ hàng đêm.

Mở tủ quần áo ra xem, quần áo ngoài việc ít thì kiểu dáng cũng rất kỳ lạ… Lại nhìn bản thân qua tấm gương to đùng bên cạnh, dung mạo vừa vẫn quen thuộc như trước, chỉ là giờ trẻ trung và non nớt hơn.

Trên tai còn đeo rất nhiều chiếc khuyên kim loại xấu xí.

Tôi gỡ mấy cái khuyên có vẻ cồng kềnh kia xuống, lại xuống bếp rửa tay. Sau đó nhìn cái toilet bên cạnh bếp, cực kỳ 囧 囧 với cách bố trí này.

Mắt liếc đồng hồ, gần 11 giờ rưỡi rồi. Trước kia mẹ sẽ về nấu cơm cho tôi, không biết hôm nay có về không nữa, tôi bèn nhìn quanh một vòng, cực kỳ lộn xộn, không nhịn được mà bắt đầu dọn dẹp.

Đến tận 12 giờ rưỡi mà mẹ vẫn chưa về nhà. Nhà sau khi dọn dẹp xong đã sáng sủa hơn không ít, bụng cũng thấy đói. Mở tủ lạnh ra, trừ ba quả trứng gà thì chẳng còn gì, không có cơm thừa cũng chẳng có đồ ăn thừa…

Tôi cố nhớ lại, hình như ngày xưa tôi không biết để dành tiền lại, cảm thấy mình thật đáng thương.

Ông xã ơi ông xã, tôi buồn bã kêu lên, điện thoại cuối cùng cũng đổ chuông.

Đầu dây bên kia ban đầu rất im lặng, tôi alo một tiếng mới thấy ông xã lên tiếng, đi thẳng vào chuyện luôn, “Cơm nước xong xuôi rồi chiều có đi học không?”

A, anh thật sự nhớ được số điện thoại này… Giọng tôi bỗng nhẹ nhàng hơn, thỏa thích nũng nịu, “Em sắp chết đói rồi…”

“Mẹ đâu?”

“Chưa về.”

“À.” Anh hơi dừng lại, “Em chờ chút, anh đem cơm qua cho em.”

“Thật…” à? Tôi còn đang hưng phấn, chưa nói xong thì đã nghe được giọng nói bực mình của mẹ ~ “Lượng Lượng! Chưa ngủ à? Còn gọi điện thoại gì đấy?”

“Dạ, sắp rồi.” Ông xã lên tiếng đáp lại, sau đó nói với tôi, “Em chờ anh.”

“Không cần đâu!” Tôi vội vội vàng vàng cướp lời.

A, thật là một học trò ngoan mà, trước kia tôi cũng có bao giờ ngủ trưa đâu. Dù giờ đang đói muốn chết thì cũng không muốn gây họa cho anh, nhưng mà cái trán ban nãy bị đánh giờ đột nhiên đau đớn. Tôi méo miệng, nuốt hết uất ức vào bụng, giả vờ vui vẻ, “Anh mau đi ngủ đi, em còn chút tiền tiêu vặt, xuống dưới nhà mua cơm là được rồi. Ăn xong em cũng ngủ một giấc, chiều em nghỉ vậy.”

Đúng là một buổi chiều xui xẻo.

“Lượng Lượng!” Mẹ chồng tôi lại giục anh.

Ặc… “Ngày xưa mẹ quản anh nghiêm thế à?”

Giọng anh nhỏ đi không ít, “12h mới tan học, anh về sớm, nói dối mẹ là hôm nay bị thương trong giờ thể dục, nên giờ bà mới ép anh đi nghỉ, không có việc gì đâu. Em tự mình làm được không? Đảm bảm sẽ không bị đói chứ?”

“Được mà.” Tôi vẫn cảm thấy uất ức, cười cười, “Phải nhớ em đó.”

“Đồ ngốc.” Anh im lặng một lúc, đột nhiên lại nói, “Cô bé, chúng ta phải nghĩ ra mấy mật ngữ thôi.”

“Ví dụ như?”

“Ví dụ như lúc em nói em yêu anh thì có thể bảo trời hôm nay rất đẹp, nước rất ngon, vân vân.”

“Ừ, thời tiết… không tệ chứ?” Tôi cố gắng nói bình thản nhưng cũng không thể che hết ngọt ngào trong lòng.

Tiếng cười của anh vang lên, “Ừa, chiều này anh sẽ nghĩ mấy cái mật ngữ qua cửa.”

“Á…” Còn có cả mật ngữ qua cửa nữa à, khó trách người ta vẫn bảo những yêu đang yêu là mù quáng, “Đi thôi đi thôi.”

“Bye.”

“Dạ, bye.”

“Nước…” Anh có vẻ do dự, “Uống rất ngon.”

“… Ừa.” Tôi cười trộm, “Trời đẹp.”

“Nước uống rất ngon.”

“Đáng ghét.” Tôi cười dập điện thoại, lại lười biếng không muốn nấu cơm, quyết định leo lên giường ngủ luôn, chiều sẽ xin mẹ chút tiền tiêu vặt.

.

Buổi chiều tôi ngủ nhưng lại nằm mơ đến thức ăn, có thể thấy tôi đói đến cỡ nào. Đột nhiên nhớ ra mình đang ở tuổi lớn, khó trách cần nhiều thức ăn đến như vậy.

Thời tiết hơi nóng, không có việc gì làm bèn nằm trên giường bật quạt đếm cừu.

Cảm giác đói khát đã bớt dần lại trở lại.

Cho nên lúc mẹ vừa về tôi đã nghe được tiếng động, tinh thần rộn rã, lăn xuống giường rồi đứng dậy, nghênh đón thức ăn được nữ thần mua về.

Vừa nhìn thấy khuôn mặt đã trẻ lại không ít nhưng cũng không thiếu mệt mỏi kia, tôi đột nhiên xúc động, quyết định đền bù những khoảng thời gian gay gắt trước đây, hét lên rất nhiệt tình, “Mẹ! Mẹ về rồi à? Hôm nay mẹ nhìn trẻ thật nha!”

Sau đó nhiệt tình nhận lấy đồ ăn, nhảy lên chạy về bếp.

Hôm nay ăn gì đây?

Mẹ nó, mướp đắng à? Được rồi, tôi nhẫn!

“… A Hoa?” Giọng mẹ cực kỳ kinh ngạc.

“Sao ạ?” Tôi giúp mẹ lôi mướp đắng ra, sau đó lại nhìn, còn có một mới rau cải xôi nữa. Được rồi, giờ tôi không so đó nữa, ngẩng đầu lên gọi, “Mẹ! Nấu cơm thôi! Để con giúp mẹ!”

“Con…” Mẹ tôi đứng trước cửa, nhìn tôi một cái, hình như muốn nói gì đó. Do dự một lúc, cuối cùng vẫn chuyển chủ đề, “… Tóc con?”

“Có đẹp không ạ?” Tôi cười với bà, lại nghe được tiếng chìa khóa mở cửa, “A, cha về rồi.”

Trong lòng không hiểu sao lại thở dài.

Thật ra khi nhìn thấy bọn họ, vốn cho rằng sẽ xấu hổ, không ngờ không khí im ắng cũng không xuất hiện, ngược lại còn thấy thân thiết. Dù sao họ cũng là người nuôi tôi lớn lên.

Sau khi tôi kết hôn thỉnh thoảng họ cũng tới thăm tôi, dĩ nhiên là đi riêng, nhưng vẫn thấy rất khó khăn. Cho nên thời gian cả nhà ba người ở chung như giờ là rất đáng quý…

“Cha!” Tôi thò nửa người ra khỏi bếp, kêu to một tiếng, “Cha vất vả quá!”

Sau đó chạy đi rót hai cốc nước, đưa một ly cho ông, một ly cho mẹ, sau đó ôm mướp đắng đi rửa, than một câu, “Mẹ ơi, đi nấu cơm đi thôi, con đói sắp chết rồi.”

Bà kinh ngạc nhìn cốc nước trong tay, nhíu mày. Cha tôi cũng đi đến, nói với mẹ tôi, “Hôm nay con bé bị sao đó?”

“… Không biết nữa.”

.

Không khí trong bữa cơm rất kỳ quái.

Cũng không biết vì sao mà cha mẹ cứ nhìn tôi với ánh mắt tò mò, tôi cũng bận rộn gắp cho người này miếng rau, người kia miếng mướp, cực kỳ bận.

Lúc đơm bát cơm thứ ba, tôi lại nghĩ, lúc ấy cha tôi thậm chí còn không ăn cơm chung với chúng tôi… Nếu như vì sự thay đổi của tôi mà họ có thể sống chung vui vẻ, không cãi vã gì nữa, có lẽ cũng là chuyện tốt.

Tôi đang nhìn mẹ thì đột nhiên nghe được tiếng có người đứng dưới gọi.

Tôi nghe ra, đó là tiếng Dã Miêu.

Sắc mặt cha trở nên nghiêm nghị, “Không nên chơi với những kẻ không đứng đắn.”

“A.” Tôi cười nịnh bợ cha một cái, sau đó chạy ra ban công nhìn, quả nhiên là con bé, giật mình, “Cậu đến truy sát tớ à?”

“Truy cái rắm, lăn ra đây!” Cô nàng tỏ vẻ không kiên nhẫn.

Tôi xin phép ba mẹ rồi lại chạy xuống.

Nhưng vừa xuống lầu thì đã bị một người kéo mạnh sang một bên. Nhìn thấy người đó, tôi xém thì cười ra tiếng, nhưng sau khi thấy hơn nửa khuôn mặt xưng vù và đôi mắt nhìn tôi oán hận đành nén nụ cười lại.

“Sở, Sở…”

Anh ta ném một vật giống cặp sách cho tôi, dừng một lúc, sau đó tiếp tục lườm tôi, “Chết tiệt, cái thằng buổi sáng cuối cùng là ai?!”