Truyền Thuyết Naruko

Chương 67: Ấp áp




Không biết trải qua bao lâu rừng quạ lại trở về với nguyên trạng vốn có của nó.

Naruko từ từ mở mắt, cô thu lại chakra của mình sau khi chakra được thu lại, cơ thể của mẫu thân cô từ từ đổ xuống Naruko lập tức giơ tay đỡ lấy. Vết rách không gian lại một lần nữa xuất hiện Naruko bế mẹ cô vào trong khi cô vừa khuất bóng, một thân hình nhỏ bé từ trong vết rách không gian đi ra nhấc bổng phụ thân cô bằng những chiếc đuôi rồi nhảy vào trong không gian.

Tại thế giới riêng biệt 

Naruko đặt phụ mẫu mình lên giường người cô lại phóng ra một luồng chakra màu vàng kim, nguồn chakra này bao bọc chiếc giường lại đôi khi lại phân ra một lượng chakra nhỏ chảy vào cơ thể hai người. Nhờ có nguồn chakra đó mà sắc mặt tái nhợt, cơ thể kiệt quệ của họ dần dần tỏa ra sức sống.

" Thập vĩ ngươi giúp ta chăm sóc phụ mẫu nếu như có điều gì bất thường thì lập tức thông báo cho ta biết." Nói xong Naruko đứng dậy rời đi

" Vâng Thưa chủ nhân! "

Trong ngôi đền cách đó cả trăm dặm

Naruko bước đến một căn phòng nhỏ, trước mắt cô là một màu trắng xóa, Naruko không thể ước lượng được độ sâu độ cao hay độ rộng của căn phòng này nó giống như một thế giới màu trắng vậy. Naruko bước vào căn phòng, lạ thay khi Naruko vừa bước vào thì căn phòng màu trắng tràn ngập những màu sắc vàng kim. Naruko ngồi xếp bằng lơ lửng trên không trung giống như cô đang bay vậy, cô có vẻ như không có gì ngạc nhiên khi vào căn phòng này.

" Đây mới chỉ là lần thứ hai ta vào căn phòng này nhưng vì sao ta lại cảm giác căn phòng này lại quen thuộc đến vậy!" Naruko lẩm bẩm thầm nghĩ

Nơi này là một đền cổ đại đã tồn tại từ rất lâu rồi, khi mà ông cố của cô phát hiện không gian này thì ngôi đền này đã sừng sững tồn tại từ rất lâu rồi. Ông cố tìm thấy một điển tịch tiên thuật tại đây và nhờ điển tịnh này ông cố đã vượt qua thường nhân trở thành người mạnh nhất một thời. 

Naruko tu luyện theo điển tịnh giống như ông cố dặn sau khi luyện xong cô theo lời dặn của ông cố đến một căn phòng nhỏ, đây là bước cuối cùng cũng như quan trọng nhất cũng là lí do mà cô phải vận hành trơn tru tiên thuật mới được bước vào nơi này. Đó chính là hấp thu chakra màu vàng kim trong căn phòng đó. 

Nhưng theo lời ông cố để lại hấp thu chakra đó vô cùng khó khăn và đau đớn, ông cô chỉ trụ được hai tiếng đồng hồ tại nơi này sau mười năm ông cố mới thể hấp thu chakra tiếp, nhưng thời gian hấp thu mỗi lần dần dần ngắn lại sau đó ông không thể hấp thu luồng chakra này nữa. Không chỉ ông cố nhị Gia gia được truyền lại hay phụ thân cô đều không thể hấp thụ luồng chakra này lâu. Tuy chỉ  hấp thu được một chút nhưng lại mang lại lợi ích vô cùng cho bọn họ.

Điều này làm Naruko vô cùng kì là bởi vì cô học tiên thuật chỉ có mất nửa ngày trong khi ông cố mất nửa tháng mới học được nhị gia gia và phụ thân cô mất đến gần nửa năm nó giống như cô đã từng học tiên thuật này rồi vậy mọi thứ đều trôi chảy. Hơn thế nữa khi cô hấp thu chakra màu vàng kim cô không hề cảm thấy khó chịu hay có gì ngăn cản việc hấp thu chakra này cả, nó giống như nguồn chakra vốn dĩ là của cô vậy.

Cả tháng cô đều ngồi hấp thu chakra mà không có trở ngại nhưng vì lo lắng cho phụ mẫu nên cô dừng việc hấp thu rồi rời khỏi, khi trở lại cô có ý thử xem cô có thể tiếp tục bước vào căn phòng này hấp thu không, cô không ngờ cô vẫn có thể hấp thu mà không gặp khó khăn gi.

Thời gian chậm chậm trôi 

Naruko cảm nhận được thập vĩ kêu gọi đành đứng dậy rời khỏi căn phòng

" Không ngờ nhanh như vậy chỉ hấp thu một chút đã qua ba ngày rồi! " Vì bên trong căn phòng không phân biệt được ngày đêm nên Naruko không biết thời gian trôi quan thế nào nên cô đem một chiếc đồng hồ cát vào, chiếc đồng hồ chảy vô cùng chậm mỗi lần đồng hồ chảy hết thì vừa vặn qua một ngày, đồng hồ đã chảy hết ba lượt nên đã qua ba ngày.

"Thập vĩ làm Sao vậy! "

Naruko vừa bước vào căn phòng vừa kịp hỏi thì bị một vòng tay ôm chầm lấy, một vòng tay ấm áp, mùi hương thanh thoát làm Naruko thoải mái cơ thể cô thả lỏng mắt Naruko có chút đo đỏ.

" Con ngoan của ta! Đứa con bé bỏng của ta! Thật sự là khổ cho con! Là do ta và phụ thân con quá vô dụng! Nếu không con không phải chịu nhiều khổ nhiều như vậy!" Mẫu thân Naruko ôm chặt lấy cô vỗ về lưng cô nước mắt lã chã rơi miệng không ngừng tự trách và an ủi con gái mình. Điều đó khiến con mắt hơi đỏ của Naruko càng đỏ, những giọt nước mắt bắt đầu rơi.

Phụ thân cô cách đó không xa cũng đi lại lặng lẽ ông hai người vào lòng, tuy  không nói lời nào nhưng vòng tay ông siết lấy hai người đã nói lên tất cả.

cả ba cứ ôm nhau như vậy đến khi cả ba đều bình ổn lại cảm xúc của mình. Mẫu thân Naruko dắt cô lại bên giường ngồi xuống, phụ thân cô cũng ngồi xuống, cô bị kẹp giữa hai người trên chiếc giường chật hẹp nhưng Naruko không cảm thấy khó chịu mà vô cùng ấm áp ánh mắt trìu mến và yêu thương chưa bao giờ rời khỏi cô.

" Con gái ngoan ta muốn biết cuộc sống của con lúc trước như thế nào? Sống ra sao? Ta chỉ nghe thập vĩ nói một chút chuyện vụn vặt của con khi nó gặp con thôi mà chưa biết được bao nhiêu về con cả. Ta muốn biết tất cả về con! " Nói bằng giọng nghẹn ngào mẫu thân Naruko có chút không nén lại được nước mắt của mình.

thấy phu nhân của mình như vậy phụ thân Naruko định khuyên nhưng lại thôi, vì thấy Naruko nhẹ nhàng chà lau những giọt nước mắt đó điều này khiến ông có chút ghen tị con gái vẫn chưa sát mặt cho ông lần nào.

" Con sẽ kể cho hai người thật ra............" Naruko từ tốn kể giọng cô nhẹ nhàng nhưng không có có cảm xúc chập trùng giống như không phải là kể về quá khứ của mình vậy. Phụ mẫu cô yên lặng nghe nhưng mỗi lần nghe đến những gì cô phải chịu đựng thì vòng tay hai người không khỏi siết chặt cô hơn giống như cố truyền hơi ấm cho cô vậy. Naruko thuận thế dựa vào lòng mẫu thân cảm nhận tình yêu thương này, tình yêu thương mà cô đã từng được cảm nhận từ một người khác.

" Đó là tất cả." Naruko kết thúc câu chuyện phụ mẫu cô không nói một lời chỉ lặng lẽ ôm cô, lúc này hai người không biết nói gì cho phải đến một lúc lâu Phụ thân Naruko mới khàn khàn mở miệng.

" con gái vậy con có hận hai ta vì đẫ đưa con đến nơi này không? " Nghe phu quân nói vây mẫu thân Naruko không khỏi căng thẳng nhìn về phía con gái. Nhưng chờ mãi mà không thấy Naruko trả lời đáp lại họ chỉ là tiếng thở đều nhè nhẹ. Thì ra không biết từ lúc nào Naruko cô đã chìm sâu vào giấc ngủ làm khiến không khí đau thương và khẩn trương đều biến mất. hai người nhìn nhau cười nhưng gò má họ lại chảy ra hai hàng lệ.

Hai người đặt Naruko nằm xuống, cùng ngồi bên cạnh cô hai người ngắm nhìn khuôn mặt ngủ của cô cả hai đêu nắm lấy bàn tay của Naruko họ cứ ngắm nhìn ngắn nhìn như bù lại bao nhiêu năm chưa được bên cạnh.