Truyền Thuyết Naruko

Chương 2: ANH EM NHÀ UZUMAKI





"oni-san chạy chậm thôi! Em mỏi quá!" một cô bé tóc vàng dễ thương đang thở hổn hển đuổi theo một cậu nhóc, nhìn hai người như hai giọi nước tựa như hai thiên thần nhỏ.

"Naruko! em thật chậm chạp nhanh lên đi! ha ha không đuổi được anh đâu! ha ha" hai đứa trẻ chạy đuổi nhau như vậy đã lâu nhưng mãi Naruko vẫn chưa bắt được anh trai mình, nhưng cô không hề nổi giận, trước giờ vẫn vậy cô chưa bao giờ nổi giận với anh trai cô dù anh cô có trêu ghẹo cô như thế nào, cô cũng không cảm thấy có điều gì đáng để tức giận cả. Khác anh trai mình Naruko là một cô bé rất thông minh, cô có trí nhớ rất tốt cô chỉ cần nhìn qua một lần là sẽ nhớ vì vậy Naruko rất thích đọc sách, cô thường nhờ Miharu-san mua cho cô những cuốn sách hay và ý nghĩa. Cho nên Naruko thường bị anh trai cười nhạo là Naruko là cụ non.

"oni! cẩn thận phía trước " Naruko thấy anh trai mình chỉ lo trêu chọc cô mà không chú ý mình sắp đâm vào người đang đi trước mặt vội vàng nhắc nhở nhưng đã quá muộn rồi.

rầm! "au!" Naruto hét lên đau điếng

"cháu có sao..... đồ quái vật! cút đi! cút cho khuất mắt tao trước khi tao đánh chết mày!" người đàn ông bị va vào nhẹ nhàng nói nhưng khi nhìn thấy mặt Naruto thì lập tức rít lên đuổi Naruto ánh mắt người đàn ông chứa đầy hận thù và điên cuồng. Naruko nhìn thấy ánh mắt điên cuồng và thù hận của người đàn ông đó thì vô cùng hoảng sợ chân cô run lẩy bẩy, ánh mắt như muốn lao ra xé rách người trước mắt vậy. Nghĩ như vậy cô không khỏi lo lắng nhìn về phía anh trai mình thấy Naruto đã ngồi bệt xuống đất cả người run rẩy vì hoảng sợ, ánh mắt ngơ ngác trước thái độ của người đàn ông.

"mày chết đi! chết đi!"

Thấy Naruto như vậy người đàn ông càng điên cuồng không ngừng đánh, Naruko muốn chạy ra ngăn cản nhưng chân cô đã mềm nhũn từ lâu, cô òa khóc không ngừng cầu xin người đàn ông dừng lại, thấy vô dụng Naruko theo bản năng cầu cứu những người đang xem ở xung quanh, nhưng không một ai không một người nào ra ta giúp chúng cả. cô chỉ nhìn thấy thái độ thờ ơ thậm chí có người còn vui vẻ hả hê khi nhìn anh trai cô bị đánh.

Naruko thấy anh trai mình đã bị đánh ngất xỉu rồi mà người đàn ông đó không chịu dừng tay, Naruko cố gắng dùng hết sức mình bò về phía anh trai che chở anh trai mình khỏi những nắm đấm những cú đá của người đàn ông.

Tưởng chừng như sắp ngất đi! thì cô bỗng cảm thấy mình bị nhấc lên, chưa kịp hiểu gì cô đã cảm thấy mình ở nhà, thì ra là Miharu-san đã đem cô và anh trai trở về, không còn sức lực mở mắt Naruko nghĩ mình nên ngủ một lúc nhưng có một việc khiến cô đổi lại ý định đó lại vì trong phòng đột nhiên xuất hiện thêm người khác.

"Miharu sao ngươi lại xuất hiện cứu bọn chúng vậy! cho dù bọn chúng có việc gì xảy ra thì không ai buộc tội chúng ta đâu!" người vừa xuất hiện nói.

"sao ngươi lại vào đây không phải ngươi có nhiệm vụ canh gác bên ngoài sao nhỡ bọn chúng phát hiện thì phiền." Miharu trả lời không quên nhìn Naruko và Naruto.

"sợ gì bọn chúng bị đánh chết ngất rồi còn đâu! ngươi nhìn xem đúng là quái vật mấy vết thâm tím đã mờ dần rồi kìa"

"ngươi mau rời khỏi đây đi bọn chúng sắp tỉnh dậy dù sao bọn chúng vẫn có ngài đệ tam chống lưng nên cẩn thận vẫn hơn."

"hừ!" người đó rời đi chỉ để lại tiếng hừ lạnh, một lúc sau Naruto tỉnh dậy thấy vậy Naruko cũng vờ như vừa tỉnh, đó nhận cô là nụ cười niềm nở của Miharu nếu như mọi lần cô cũng sẽ giống như naruto bây giờ ôm chặt cô ta và khóc lóc kể oan khuất của mình, nhưng bây giờ cô cảm thấy nụ cười đó thật ghê tởm.

"Naruko lại đây!" Naruko nghĩ không thể để cô ta phát hiện mình có điều gì khác thường được lên cô cũng hành động như mọi lần cô bị oan ức. Ôm chặt Miharu, Naruko không ngừng thề với bản thân mình.

"TA NHẤT ĐỊNH SẼ TRỞ THÀNH SINNOBI MẠNH NHẤT AI DÁM TỔN THƯƠNG ONI-CHAN VÀ TA ĐỀU PHẢI CHẾT"