Truyền Thuyết Không Sánh Bằng

Chương 41: Dự cảm không lành




Thắng Nam đứng trước cổng chung cư nơi Lý An ở, phía sau lưng là Lý An trong bộ quần áo mặc nhà.

Lý An xách một chiếc vali nhỏ của Thắng Nam, rồi vờ có việc bận chạy lên lầu trước, bỏ lại Thắng Nam và Hàn Mặc Niên, anh đang đứng dựa vào xe, tư thế thư thái, mặt thì lạnh nhạt nheo mắt nhìn bóng dáng của Lý An đi như bị ma đuổi.

Lý An vẫn còn bóng ma ám ảnh hôm ở Đế Đài đối với Hàn Mặc Niên. Cái hất tay mạnh, khuôn mặt thì như Atula từ địa ngục chui lên của anh, làm cô mỗi lần nghĩ đến là nổi da gà. Dù cô biết, lỗi là ở mình, đã lơ là trong việc chăm sóc cho Thắng Nam, khi cô là quản lý của em ấy.

Thôi, bây giờ cứ chuồng lẹ là thượng sách.

Thắng Nam cứ thấy Lý An đi như chạy, gấp rút rời khỏi tầm mắt Hàn Mặc Niên thì thở dài, cô biết lý do vì sao Lý An lại như bị ma đuổi như vậy.

“Mặc Niên, hình như anh và chị An... có gì đó hiểu lầm?” Thắng Nam nhìn anh, khuôn mặt đăm chiêu.

“Tôi và cô ấy có gì mà hiểu lầm?” Nói xong anh nắm lấy cổ tay cô, kéo cô lại gần mình.

Cô cũng theo phản xạ, nhích chân bước tới, tiện thể kéo khẩu trang lên xíu, tránh bị ai đó dòm ngó, mắt còn liếc qua lại mấy cái. “Đừng, nơi này đông người lắm...”

Anh chỉ cười, nắm lấy hai bàn tay cô rồi vuốt ve lòng bàn tay nhỏ bé đó, anh khẽ nói: “Thắng Nam, đợi tôi... vụ việc ngày hôm đó em hỏi tôi...” Anh chưa nói xong, cô đã cắt ngang: “Không sao, không gấp! Mặc Niên, anh hãy lo cho công ty trước, em đã có chị An bên cạnh, đừng quan tâm về em.”

Anh im lặng.

Anh nhìn cô chăm chú, tìm kiếm một điểm khác thường nào từ cô, nhưng vẫn không có. Cô dưới nắng mai, vẫn ngọt ngào và ngây ngô như anh từng biết, đôi mắt to chớp chớp nhìn anh, quả là không chút khác thường nào.

Thở dài, anh càng nắm chặt tay cô hơn, “Được! Tôi hứa với em.”

...

Cứ chần chừ không nỡ buông tay một hồi lâu, Thắng Nam cũng cảm nhận nắng gay gắt hơn nên thúc giục anh quay trở về xe.

Cuối cùng Hàn Mặc Niên là người không nỡ nhất, nên kéo cô vào trong xe, ấn nút đóng cửa và bật chế độ che khuất tầm nhìn từ bên ngoài, nâng cằm cô lên, kéo khẩu trang cô ra rồi vứt sang một bên, chẳng ngần ngại gì hôn cô say đắm.

Chiếc Mercedes đen đậu trước cổng chung cư phải hơn nửa tiếng đồng hồ, mới chạy đi.

Thắng Nam mặt mũi đỏ lựng sau khẩu trang, chạy thẳng lên lầu.

*

Một tuần lễ trôi qua rất nhanh.

Đối với người đàn ông đầy đủ sức khoẻ và tinh thần, thể lực dồi dào như Hàn Mặc Niên quả là nổi khổ không biết kể cùng ai.

Thứ bảy tuần trước, anh chỉ có thể chạy đến chung cư ba sao đó ôm cô một cái rồi phải chạy về lại công ty, quả thực khiến anh vừa bức bối khó chịu vô cùng. Nhưng nghĩ đi phải nghĩ lại, phải bảo vệ được cô.

Hồ Quân đến giờ vẫn biến mất không thấy tăm hơi đâu. Bên anh cũng đã trình báo đến cảnh sát về vụ việc này, bên cảnh sát cũng đã đi điều tra, tuy nhiên, ngày ngày trôi qua, vẫn không có thêm manh mối gì về Hồ Quân đang lẫn trốn ở đâu.

Cảnh sát cũng chỉ phái người đi tuần quanh khu vực công ty Hưng Thịnh mỗi tối một lần, càng làm Hàn Kiềm và Hàn Mặc Niên càng nãn chí, nhưng biết làm sao hơn, có còn hơn không.

Một tuần lễ tiếp theo, Hàn Kiềm và Hàn Mặc Niên bận túi bụi, không có thời gian để ăn uống huống chi là nghỉ ngơi. Năm vị “ngũ quỷ” của Hưng Thịnh bỗng nhiên dở chứng, cùng nhau đi du lịch, không quên kéo thêm ông Hàn vừa bình phục vào hội tự đặt “trẻ mãi không già” quái gỡ gì đó, cùng nhau chu du thế giới. Hai người nghĩ đi cũng nghĩ lại, dù sao ba hai người cũng đã bình phục trở lại, đi du sơn ngoạn thuỷ thì cũng như giãn gân giãn cốt, tốt cho sức khoẻ sau gần nửa năm nằm trên giường bệnh của ông.

Mọi việc cũng dần đi vào ổn định, số lượng sản phẩm mỗi ngày cũng tăng lên thêm, cuối cùng Hưng Thịnh cũng tung ra thị trường trong nước vào giữa hè một bộ sưu tập cổ điển mang tên Thâm Tình do nhà thiết kế tài ba Tư Thố Như.

Khắp nơi ở Thành phố S đã treo biển quảng cáo cho bộ sưu tập mới, thêm cả quảng bá trên mạng internet và tivi, làm mọi người ngóng đợi.

Trước ngày ra tung ra sản phẩm một ngày, hôm ấy cả Hưng Thịnh ai cũng rối bù đầu, hôm ấy như thể chẳng có giờ nghỉ trưa, hôm ấy tất cả nhân viên đều làm việc với hiệu suất gấp đôi ngày thường.

Vào buổi sáng hôm sau, diễn ra cuộc họp thường kỳ, khi kết thúc, vị giám đốc nào cũng mặt mày phấn khởi quay về văn phòng mình.

Thắng Nam ngồi trước laptop của Lý An vừa xem phim tình cảm và cắn hạt dưa.

Những ngày thảnh thơi này, cô không chăm sóc da thì xem phim tình cảm, chán tình cảm thì qua kinh dị, chán chê đã rồi lên weibo lướt. Cư dân mạng đang rất hào hứng với sản phẩm Hưng Thịnh tối nay tung ra. Poster chính thức của bộ sưu tập mới này chỉ có chụp mỗi dáng cô với áo sẩm lụa đào màu trắng ngọc và váy xếp li đến gối màu hồng phấn. Còn bức hình cô thích nhất là lúc cô đang giơ tay chạm nhẹ vào hoa đào đang khẽ rơi trong không trung, nhỏe nụ cười duyên. Nhiếp ảnh gia rất nhanh chóng bắt được hình ảnh này của cô, nhưng không làm poster chính thức, lại đăng tấm chỉ có dáng cô vòng nào ra vòng nấy, đứng dưới rừng hoa anh đào, như cô đơn cũng mơ hồ.

Thế mà lại tạo được hiệu ứng cực kỳ cao.

*

Thắng Nam xem phim đến nhập tâm chẳng hay biết điện thoại đang rung báo có người gọi đến.

Nhờ ơn Lý An vừa tắm xong bước đến phòng cô để cùng xem phim, nhận thấy điện thoại cô bật chế độ im lặng, thì mới cầm lên đưa cho cô.

Thắng Nam thấy mình đã bỏ lỡ ba cuộc gọi từ Hàn Mặc Niên thì mới giật mình. Khi nãy cô bật chế độ im lặng, còn việc vì sao thì cô có lí do.

Chuyện là, sau một tuần hơn mọi chuyện vẫn yên bề không sóng gió, cô chấp nhận thêm vài công việc để giảm bớt thời gian rảnh là chụp hình tạp chí và có nhận thêm quay quảng cáo. Việc này cô không báo lại cho Hàn Mặc Niên, vì nghĩ không cần thiết lắm.

Mọi chuyện sẽ không có gì, nếu hôm chụp cho một tạp chí tuổi teen, cô phải chụp chung cùng một diễn viên nam đang rất được hâm mộ, cô còn có xem phim anh ta đóng, rất nhanh có ấn tượng tốt. Nhưng cũng chỉ là bề ngoài giả tạo, khi tiếp xúc lâu mới biết, chàng trai này đúng kiểu playboy chính hiệu cô thường gặp ở Đế Đài.

Suốt mấy ngày sau, sau khi đã hoàn thành hai buổi chụp tạp chí, chẳng biết đâu ra có số điện thoại cô và cứ làm phiền, lúc đầu cô có trả lời qua loa nhưng càng về sau là bật chế độ im lặng rồi làm lơ luôn.

Hồi tưởng xong, cô ngập ngừng mấy giây khi chạy ra ban công phòng mình và khép cửa lại, thế thôi vẫn gọi lại cho Hàn Mặc Niên, vì đã bảy ngày chưa nghe giọng anh rồi.

Rất nhanh chóng anh bắt máy, làm cô có chút không phản ứng kịp.

Cô mở lời trước: “Mặc Niên.”

Bên đầu dây bên kia chỉ vang ra tiếng thở, rồi hơn mười giây sau, giọng trầm ấm của Hàn Mặc Niên cất lên: “Thắng Nam, khi nãy em bận?”

“Ừm, em có chút bận.” Cô nói dối.

“Về công việc?” Anh lại hỏi dồn.

“Vâng...” Cô thành thật đáp, sau đó còn bổ sung thêm: “Em muốn làm việc.”

Giọng Hàn Mặc Niên bắt đầu có chút mệt mỏi, “Thắng Nam, hiện tại Hồ Quân vẫn chưa bị bắt, tôi không hề yên tâm về việc em đã bắt đầu công việc lại.”

“Nhưng đã hơn qua nửa tháng rồi, Mặc Niên, không có việc gì xảy ra cả.” Cô phản biện.

“Thắng Nam! Hồ Quân nói sẽ không tha cho tôi và Hàn Kiềm, cũng có nghĩa sát xuất những người thân xung quanh tôi cũng có thể bị liên luỵ. Mà em... là người phụ nữ ở bên cạnh tôi, việc tôi lo lắng cho em không phải là dư thừa.”

Thắng Nam bỗng thấy cổ họng mình nghèn nghẹn. Cô hít khí trời mấy ngụm mới bình ổn lại được tâm trạng, “Mặc Niên, em sẽ chăm lo tốt bản thân mình.”

Đúng vậy! Cô không muốn cứ mãi phải để anh lúc nào cũng lo lắng, cô sẽ chăm sóc tốt cho bản thân, để anh an tâm mà tiếp tục công việc. Một phần cô vẫn phải tiếp tục sống, cũng có thể là cô đã đến lúc nên suy nghĩ ra đi hay ở lại.

Cô muốn ở lại vì... trái tim cô. Cô yêu anh, rất nhiều, và anh cũng cần cô.

Ra đi vì... vợ chưa cưới của anh xuất hiện, quá khứ dơ bẩn của cô, cuộc sống như kẻ đa nhân cách của cô làm cô buồn rầu.

Cô không nghĩ anh sẽ vị tha cho cô với quá khứ tồi tệ như lúc biết cô hút thuốc, đơn giản, người đàn ông nào cũng có sức chịu đựng cuối cùng của họ. Còn đối với anh, xa vời tầm tay cô quá, nắm như buông... và cô cũng biết được, định mệnh của anh không phải hướng về phía cô, mà là Bạch Thu Nguyệt kia.

Người con gái bên cạnh anh suốt ba kiếp, là thanh mai trúc mã của anh suốt ba kiếp. Cô không phải không đấu lại, chỉ là ý trời sắp đặt, có làm gì thì cũng chẳng có kết quả tốt đẹp đâu, đã định sẵng hết rồi.

Hàn Mặc Niên nhận thức được rằng hôm nay Thắng Nam hơi lạ. À không, phải là bắt đầu từ khi cô trở về sống cùng Lý An, anh đã cảm giác sự xa cách ngày càng rõ rệt giữa anh và cô.

“Thắng Nam, em có tâm sự?”

“Không có, em rất... tốt.” Cô ngước khuôn mặt nhìn ra phía xa xa, tâm trạng đầy buồn phiền.

“Em...” Hàn Mặc Niên chưa nói hết câu, từ ngoài văn phòng anh bật mở, Hàn Kiềm bước vào, còn nói lớn: “Mặc Niên, Thu Nguyệt đang tìm em, điện thoại của em nãy giờ cứ bận hoài thế?”

Hàn Mặc Niên hơi cau mày, anh vội nói vài lời với Thắng Nam: “Tôi còn việc, em nghỉ ngơi đi. Ngày mai tôi sẽ đến gặp em, thời gian tôi sẽ nhắn cho em sau.”

Anh nói xong còn không cho Thắng Nam trả lời, tắt máy ngang.

Thắng Nam đau thương nhìn điện thoại màng hình đen. Lời Hàn Kiềm nói với Hàn Mặc Niên, cô bên đây cũng nghe rõ.

Tại sao lúc này cô lại trực trào sự ghen tuông?

Cô đáng sao?

Thắng Nam đứng bên ngoài ban công rất lâu, đến khi Lý An đem áo khoác ấm ra cho cô, lúc đó cô mới bừng tỉnh.

Khi Lý An trở về phòng của mình, thì cô lại trằn trọc trên giường.

Chưa được bao lâu thì chuông điện thoại lại reo, là một số điện thoại lạ.

Chần chừ mấy giây, cuối cùng cô cũng bắt máy.

Đầu dây bên kia nghe vài ba tiếng sột soạt, nghe tiếng bước chân. Thắng Nam nheo mắt lắng tai nghe, cuối cùng chỉ là những tiếng động, cô nghĩ có người muốn trêu chọc cô, nên định tắt máy.

Nhưng, một giây trước ý định đó, cô nghe tiếng người nói, giọng mệt mỏi, nhưng cảm giác đem theo rất minh mẩn của người già.

“Hai đứa đến rồi.”

Tiếp theo là giọng một cô gái nghe rất trong trẻo, “Vâng, nội cứ nằm đấy nghỉ ngơi, đừng ngồi dậy.”

“Chào bà.” Là giọng trầm ấm của một người đàn ông. Không hiểu sao nghe lại làm tim Thắng Nam rung rinh.

Đúng rồi, chất giọng này giống của Hàn Mặc Niên.

Cô lại nghe tiếng sột soạt, giọng người được gọi là “bà nội” đó lại vang lên: “Mặc Niên! Lại đây, lại đây. Lâu quá không gặp cháu, giờ đây đã cao lớn và đẹp trai như vầy rồi hà hà.”

Sắc mặt dần Thắng Nam xấu đi, cô cảm nhận việc không lành đối với mình.

Mặc Niên: “Bà còn mệt không?”

Bà nội: “Ôi xời, bà già bệnh tật liên miên là bình thường, Mặc Niên cháu đừng lo. Lo thì hãy lo cho Thu Nguyệt của bà này, hai đứa cũng đã quen biết nhau hơn mười năm rồi, cả hai bên gia đình cũng đã hứa hôn rồi, định khi nào tiến tới hôn nhân đây?”

“Nội...” giọng trong trẻo ấy nghe nũng nịu làm sao.

Thắng Nam lúc này cũng nghĩ ra giọng trong trẻo đó là ai rồi, Bạch Thu Nguyệt. Đây là cuộc đối thoại gì đây? Chủ nhân số điện thoại này muốn cô nghe chuyện gì đây?

Dự cảm của cô càng lúc càng chính xác, vừa muốn tắt máy vừa muốn tiếp tục nghe. Vì người trong cuộc trò chuyện này còn có Hàn Mặc Niên, chuyện hôn nhân, Bạch Thu Nguyệt... trái tim cô chùng xuống.

Bà nội: “Tiểu Nguyệt lại đây!”

Sau đó là im lặng mười giây, bà nội tiếp tục nói: “Đây là cặp nhẫn ngày xưa ông và bà lúc tặng vật định ước đã đeo cho nhau. Giờ bà trao lại cho hai đứa.”

Bà nội: “Cả ba mẹ Tiểu Nguyệt cũng không được bà trao đâu đó, bà đặng để dành cho Tiểu Lý nhưng đến giờ thằng nhóc vẫn chưa có tăm hơi gì, nay Mặc Niên đến thăm bà, bà tặng hai đứa xem như quà cưới hà hà.”

Thu Nguyệt: “Nội...”

Mặc Niên: “Nhưng cái này... cháu không dám nhận!”

Bà nội: “Ây dà, đừng ngại, hai đứa này! Đã sắp thành người một nhà rồi sao không thấy miếng tình cảm nào hết, đứng xa nhau vậy, xích gần lại cho bà nhìn nào... đúng rồi... ngại gì không biết!”

Mặc Niên: “...”

Giọng Thu Nguyệt bỗng nhỏ đi: “Mặc Niên, em chạm vào anh có cảm giác gì không?”

Rất lâu, rất lâu sau, Thắng Nam áp tai vào điện thoại, trái tim đập thùng thùng như trống đập, cô cũng như Bạch Thu Nguyệt, đợi câu trả lời của anh.

Cầu trời, làm ơn...

Nhưng, quả là ông trời chẳng thương Thắng Nam một tí nào, một giây sau, câu trả lời của anh như giáng tiếp tát cô một tát đau đớn.

Mặc Niên: “...không có.”

Thắng Nam không thể chịu đựng nổi nữa, cô cúp máy.