Truyền Thuyết Không Sánh Bằng

Chương 31: Nguy hiểm quanh em (1)




“Ngày em nghỉ việc ở Đế Đài cũng là ngày Tiểu Dao đề nghị ly hôn, anh nghĩ giữa chúng anh cũng chẳng còn duyên nợ gì nhau nữa, ly hôn là cách giải thoát cho cả hai nhanh nhất.” Chính Từ Châu nói xong, nhận điếu thuốc từ tay Thắng Nam.

Thắng Nam rất thành thục, bật lửa cho anh mồi thuốc. Cô chỉ im lặng nhìn anh rít một hơi thuốc lá và sau đó một màng khói trắng tản quanh hai người.

Hai người đứng ở góc ban công gần nơi đường vào WC Đế Đài. Người đi lượn lờ qua lại không phải không nhiều. Đa số là những mỹ nữ chân dài vào phòng vệ sinh nữ dặm lại phấn son.

Tiếng ồn từ những người trên đường đi đến WC thêm cả tiếng nhạc, nơi đây thật hỗn độn. Mà hai người đã quá quen thuộc, nên xem chẳng có gì đáng ngại, không làm ảnh hưởng gì đến không khí nói chuyện giữa hai người.

Thắng Nam trước khi kéo Chính Từ Châu ra nói chuyện, cũng đã hỏi qua Tiếu Tiếu. Mà Tiếu Tiếu là người hiểu rõ Chính Từ Châu, nên vui vẻ đồng ý. Bây giờ, có lẽ đám Tiếu Tiếu đang quậy trong phòng VIP Karaoke.

Chính Từ Châu buông điếu thuốc ra, ngón tay chạm nhẹ đầu lọc, tàn thuốc rơi ra, bay nhẹ trong gió rồi đáp xuống đất.

“Tiểu Dao thắng quyền nuôi con, trong hôm đó, cô ấy dọn dẹp đồ đạt và ra khỏi cuộc đời anh. Ngày ở toà, anh suy nghĩ rất lâu mới rút quyền nuôi con, dù sao, Xá Xíu ở bên cạnh mẹ nó tốt hơn là ở bên cạnh anh. Từ lúc bắt đầu, cuộc hôn nhân giữa anh và mẹ nó đã không có tình yêu, cuối cùng dù bao năm qua vẫn không bồi đắp gì thêm, người chịu thiệt thòi vẫn là Tiểu Dao và Xá Xíu, anh là đàn ông, có thiệt thòi gì đâu.” Nói đến đây, anh cười mỉa mai chính mình, anh nhìn xa xăm bổ sung thêm: “Nên nếu Xá Xíu có thể giúp Tiểu Dao làm lành tổn thương của việc ly hôn, như thế cũng tốt... lúc cô ấy chuyển đi, cô ấy nhìn anh và khóc. Chỉ bỏ lại cho anh hai chữ “Cám ơn” rồi quay người đi.”

Thắng Nam ủ rũ nhìn ngoài cảnh đêm, đây là lầu 1, nhìn ra xa cũng chỉ có nhà cửa xung quanh.

“Đừng nói việc này nữa. Anh nói việc giữa anh và chị Tiếu Tiếu đi.” Thắng Nam không muốn thấy Chính Từ Châu u buồn như lúc này nữa, cô đành mở lời lãng sang chuyện khác.

“Tiếu Tiếu biết anh thường đến Đế Đài tìm em. Hôm ấy anh có một bữa tiệc mời công ty đối tác đến Đế Đài bàn việc làm ăn, không ngờ Tiếu Tiếu và Khải Nhan trực phòng đó nên có chút quen biết và ngồi nói chuyện chung. Tiếu Tiếu nhìn anh bị ép uống nhiều quá nên lên tiếng uống thay, vì lúc đó anh cũng ép uống đến ngà ngà say rồi.” Chính Từ Châu nhớ lại thì thở dài thườn thượt, một người đàn ông ba mươi tuổi đầu phải nhờ người phụ nữ cứu giúp, nhưng cũng như là cơ duyên giúp anh và Tiếu Tiếu lại gần nhau hơn. Cô ấy uống hơn hai chai rượu vang mà mặt chỉ ửng hồng thôi, lần đầu tiên trong đời anh thấy ai có đô cao như thế ngoài em.”

Nghe đến đây Thắng Nam chỉ gãi đầu cười cười, quả là đô cô hơi cao, có thể nốc ba chai rượu vang mới say, đối với bia khoảng hơn một kết mới có thể ngà ngà say, nhưng cô không uống rượu ngâm hay rượu thuốc được, hai ly thôi cô có thể gục xuống bàn. Đám chị Tiếu Tiếu đô cao hơn cô nhiều, vì cũng là dân lâu năm trong nghề, họ có bí quyết và kỹ thuật uống rượu sao cho không say.

Chính Từ Châu nhìn sắc mặt ngượng ngùng của Thắng Nam mà không chọc ghẹo nữa, anh cười nghiêm túc nói tiếp: “Rồi dần anh và Tiếu Tiếu có nói chuyện qua lại, hai đứa thấy rất hợp tính nhau. Anh không ngờ là mình đã thích Tiếu Tiếu từ khi nào chẳng hay, chỉ biết là không được nghe giọng lại thấy nhớ. Tần suất anh đến Đế Đài nhiều hơn, cho đến khi một ngày anh không thể chịu nổi một thằng đàn ông nào khác chạm vào Tiếu Tiếu, lúc đó mới biết, mình đã chuyển thích sang yêu, nhưng anh phải căm lặng kiềm nén thứ tình cảm này, vì mình không xứng đáng với Tiếu Tiếu, anh là kẻ đã có vợ con. Anh dần ít lại Đế Đài, ít trả lời tin nhắn và cuộc gọi từ Tiếu Tiếu...”

Nói đến đây, Chính Từ Châu không kiềm lòng được mà rít một hơi thuốc lá lấy bình tĩnh tiếp để nói chuyện: “Bẫng một thời gian sau, Tiếu Tiếu cũng im lặng, không tìm đến anh nữa. Lúc đó anh cứ nghĩ như thế là tốt đẹp, cho đến khi Tiếu Tiếu gặp chuyện, cô ấy bị tai nạn xe trên đường về nhà, tối hôm đó anh được một cuộc gọi từ bệnh viện báo tinh. Người y tá điện thoại cho người thân Tiếu Tiếu, không hiểu vì sao lại gọi cho anh, sau khi anh đến bệnh viện làm thủ tục nhập viện cho Tiếu Tiếu, cô y tá đó có đưa lại anh điện thoại và đồ dùng của cô ấy, anh định lục tìm trong danh bạ cô ấy tìm người thân để báo tin, thì... anh nhìn thấy... số điện thoại của anh được nằm ở vị trí đầu tiên.”

Thắng Nam bỗng nhoẻ miệng cười, cô nhìn đôi mắt Chính Từ Châu lung linh trong đêm, giọng anh đem theo cái cảm kích và ngọt ngào, khiến người ngoài như cô cũng phải ngọt ngào theo. Tiếu Tiếu từ nhỏ đã là đứa trẻ mồ côi, nếu tìm trong số danh bạ cũng chỉ là những người làm ăn hoặc số của chị Khải Nhan, Lý An hay Ngọc Hoa mà thôi, còn lần này đã đưa Chính Từ Châu lên vị trí đầu tiên trong điện thoại, cũng đồng nghĩa với việc Tiếu Tiếu rất quan tâm đến anh ấy.

“Lúc đó anh nghĩ sao?” Thắng Nam tò mò hỏi.

Chính Từ Châu ngượng ngượng, anh gãi đầu nhớ lại: “Như thể cả thế giới đang quay lưng lại với em, đột nhiên lại có người quay đầu lại nhìn em nở nụ cười ấm áp.”

Anh còn bổ sung thêm: “Phút giây đó, anh nghĩ mình đã tìm được người phụ nữ cho cuộc đời mình. Người anh muốn chăm sóc và yêu thương cả đời này.”

Thắng Nam gật đầu, đem theo sự ngưỡng mộ không giấu diếm.

“Vậy em chúc hai người trăm năm hạnh phúc, bách niên giai lão, đầu bạc răng long, mọi điều như ý, hạnh phúc ngập tràn, còn gì nữa ta...” Thắng Nam vừa suy nghĩ câu chúc vừa nói.

Chính Từ Châu bật cười rồi xua tay, “Em dừng được rồi, không thôi anh cười mệt chết mất!”

Thắng Nam bĩu môi xem thường, giấu đi sự xấu hổ không giỏi văn chương của mình.

Chính Từ Châu bỗng xoa đầu Thắng Nam, anh cười hì hì: “Thôi, cũng lâu rồi, anh với em vào lại phòng thôi, không mọi người lại đợi.”

Thắng Nam gật đầu: “Anh vào trước đi, em vào ngay.”

Chính Từ Châu “ừ” nhẹ một tiếng rồi quay người đi, cũng không quên bảo Thắng Nam vào nhanh.

Thắng Nam vừa quay đầu về phía góc đường vào WC, thì có bàn tay nắm lấy cổ tay cô, giật mình cô quay lại nhìn, nhíu mày hoảng hốt: “Anh...anh... buông tôi ra.”

“Tiểu Nam, lần này gặp lại quả là duyên trời định rồi, em còn muốn trốn tránh anh đến khi nào nữa?” Khi nhìn thấy Thắng Nam nói chuyện với tên mắt kính kia suốt buổi, Tần Quý Phàn hơi bất mãn, nhưng cô gái anh yêu thích kia lại xuất hiện lần nữa ở Đế Đài sau khi nghỉ việc hơn nửa năm, anh càng hưng phấn tột độ, ý chí nung nấu muốn giành lấy cô gái này càng to dần, ham muốn chinh phục càng phừng phực hơn lửa cháy.

Thắng Nam vùng vẫy, nghiến răng nói: “Tần Quý Phàn! Buông tôi ra! Anh muốn trên mặt mình có thêm vết sẹo ư?”

Bất giác Tần Quý Phàn lấy ngón tay xoa nhẹ vào vết sẹo bên trái tầm 3cm đã lành lặn, cười khinh bỉ: “Hôm nay, tôi sẽ đòi lại hết những gì em làm với tôi, với vết sẹo này!”

Thắng Nam kinh hãi, mặt trắng bệch. Tần Quý Phàn là tay giang hồ có máu mặt ở Thành phố S, không hiểu tại sao hắn lại nhắm trúng cô khi hôm đó là lần thứ hai cô đến Đế Đài làm việc. Hắn dồn dập tỏ tình, nói yêu đương nhăn nhích, hàm hồ lấy danh ra oai với cô. Cô không quan tâm đến thì từ lúc vui thích hắn chuyển sang bất mãn. Đỉnh điểm là hắn nhờ đàn em ép cô vào một phòng karaoke mà hắn đang đợi sẵng, lúc đó cô không muốn đi cũng không được, đám chị Tiếu Tiếu thì có việc ở nơi khác, tổng quản lý Lư Hoà Phi thì biến mất lạ kỳ, cô bị áp bức đưa tới. Trong lúc chống chọi trong phòng cùng Tần Quý Phàn đang muốn giở trò đồi bại với mình, cô huơ tay đại trên bàn cầm ly đập vào đầu hắn, hắn ngã ngửa xuống sàn, lấy thêm một ly nữa đập lên bàn muốn hù doạ hắn khi thấy hắn còn tỉnh táo, những miểng vỡ văng ra khắp nơi, không ngờ có một mảnh to bắn vào mặt hắn, máu chảy một đường dài, cô lập sợ hãi bỏ chạy. Nhưng khi ra đến phòng karaoke đó, lương tâm cô cắn rứt, bèn điện thoại cho 120 đến cấp cứu hắn. Sau đó chạy về nhà một mạch.

Thời điểm đó, là trước khi cô gặp Hàn Mặc Niên đúng một tuần lễ. Sau khi ba ngày vùi đầu ở nhà, cuối cùng cô cũng lấy sức mạnh để an ủi chính mình rồi tiếp tục đi làm. Khi cô vào Đế Đài thì nhân viên họ vẫn còn bàn tán vụ việc đó, nhưng không ai biết hung thủ đánh Tần Quý Phàn là ai, cô thở phào nhẹ nhõm hơn khi biết Tần Quý Phàn vẫn phải ở nhà dưỡng thương do vết thương trên đỉnh đầu vẫn còn đọng máu. Tất cả sự việc như thế khép lại, cho đến hiện thực ồ ạt quay lại trước mắt Thắng Nam.

“Em hay lắm. Giờ đã thành người nổi tiếng, sống ở chung cư cao cấp tôi chẳng thể bước vào, như thế không có nghĩa là tôi bỏ qua cho em đâu, Tiểu Nam à, trừ khi em rời khỏi Thành phố S này.” Tần Quý Phàn cười cười nhìn Thắng Nam như muốn ăn tươi nuốt sống.

Sống lưng Thắng Nam bỗng dựng đứng, cô tin Tần Quý Phàn, ở Đế Đài quả Boss cô còn phải nể mặt hắn vài phần mà, “Không, không! Tần Quý Phàn là do anh lỗ mãn với tôi trước, tôi chỉ phòng vệ chính đáng, tôi không cố ý muốn làm anh bị thương.”

“Được! Nếu em muốn tôi bỏ qua cho em, vậy thì tối nay đến hầu hạ tôi đi! Không thì xem thử, hôm nay em có thể bước chân ra khỏi Đế Đài không?” Bàn tay Tần Quý Phàn càng siết chặt tay Thắng Nam hơn, ép cô đến cửa phòng kho của những người lau công để đồ.

Xung quanh không ai dám hó hé, họ nhanh chóng tản đi, đến cả con ruồi cũng bay mất. Ai chẳng biết Tần Quý Phàn ở Thành phố S này ra oai tác quái cỡ nào, suy ra, chỉ có hai người dạy dỗ được hắn ta, lại máu mặt không kém, nên chỉ vừa 24 tuổi đã không biết thèm kiên nể ai nữa. Mà người hắn ta có thể nghe lời là...

Một là anh của hắn ta.

Hai chính là... chủ của Đế Đài.

Mà ngay lúc này đây, Thắng Nam mím môi chịu đau khi lực lưng bị đập thẳng vào cửa gỗ của phòng kho đó một phát thật mạnh. Cô đành nhắm mắt làm liều, vùng vẫy đến đâu thì hay đến đó, đợi có người đi ngang cứu giúp. Cô không dám hó hé nữa lời, chỉ sợ Tần Quý An dùng môi hay là mở cửa kho tống cô vào bên trong hành sự thì cô hết đường nhờ ai nữa.

Tần Quý Phàn nhìn đôi mắt đen to tròn đem theo sự phẫn nộ đối với hắn, chẳng có chút lực sát thương nào, càng tăng thêm ham muốn trong người hắn.

Thắng Nam! Cô gái ngay phút giây hắn nhìn thấy cô, đã vừa mắt hắn đến nhường nào, đã tạo cho hắn sự ham muốn bỗng chốc vực dậy dù chưa có tác động gì bên ngoài. Cô gái e ấp cười ngượng ngịu. Lúc đầu nhìn hắn vẫn có chút thành ý, càng về sao lại càng chán ghét vô cùng. Dám lẫn tránh hắn, dám từ chối hắn, đập ly vào đầu hắn, gạch một đường lên mặt hắn, suốt đời này, sao hắn quên cho được?

“Anh buông tôi ra!” Thắng Nam không ngừng chiến đấu.

Hắn nhìn đến hai cánh môi hồng đang hé mở thật đẹp mắt, không kiềm nổi lòng mà hôn, Tần Quý Phàn cúi đầu xuống chuẩn xác nơi cánh môi của Thắng Nam.

Thắng Nam hốt hoảng, cô nghiên đầu qua một bên, bờ môi hắn bị trượt, hôn vào bên má cô. Cô không chịu nổi mà muốn khóc nấc lên, càng vùng vẫn mãnh liệt. Chân cô bất giác co lên, thúc vào giữa hai chân hắn ta đang gian ra kiềm kẹp cô lại.

Tần Quý Phàn không để ý nên một cú thúc như trời giáng làm hắn khuỵ xuống, buông cả hai tay Thắng Nam ra trong chốc lát để xoa nơi đau đớn đó.

Thắng Nam thấy có cơ hội chạy trốn, liền đá hắn một phát nữa rồi chạy, không ngờ chân bị bắt lại, té nhào xuống đất, cô đau đớn kêu lên: “Cứu tôi với!”

“Câm mồm!” Tần Quý Phàn rống to lên. “Mày la rát cổ họng cũng không ai vào đâu! Khu WC này, đàn em tao canh giữ bên ngoài cửa ra vào rồi.”

Thắng Nam trợn tròn mắt, nước mắt còn đọng ngay mi, đầu thầm nghĩ, chuyến này chết chắc rồi ư? Cô vùng vẫy đạp Tần Quý An một cú vào thẳng mặt hắn, làm hắn đau rên, buông tay. Cô lật đật bật dậy, chạy thẳng vào phòng vệ sinh nữ khoá chốt cửa lại.

Trái tim cô đập thình thịch, nghe tiếng bước chân Tần Quý An đến gần, cô không còn bình tĩnh nữa, nước mắt thi nhau xuống. Chợt nhớ đến điện thoại còn trong túi mình, cô vội lấy ra, ấn một số mà cô thuộc nằm lòng từng con số, bên kia cũng rất nhanh chóng nhận cuộc gọi.

“Thắng Nam?” Giọng khàn khàn vang lên nghe hơi mệt mỏi.

Thắng Nam chẳng còn biết trời trăng gì nữa, cô bỗng thấy mình thật yếu mềm, nghe được giọng anh thôi, mọi thứ uất ức không kiềm nén nữa thi nhau trào dâng: “Mặc Niên... huhu, Mặc Niên cứu em..”

Bên ngoài nghe tiếng đập cửa “thùm thùm”, Tần Quý Phàn gào thét: “Mày ra đây!”

Tiếng hét quá to, bên đầu dây bên kia Hàn Mặc Niên cũng nghe thấy, anh gấp gáp hỏi: “Em đang ở đâu?”

Thắng Nam càng quắn quíu, cô hoảng sợ, càng khóc to hơn: “Cứu em, Mặc Niên... hu hu cứu em... hắn tìm thấy em rồi...”

“Em bình tĩnh.” Hơi thở Hàn Mặc Niên bỗng dồn dập: “Nói tôi biết, em bây giờ đang ở chổ nào của Đế Đài, tôi đang ở đây, tôi sẽ đến cứu em.”

Thắng Nam ngớ ra hai giây, sau đó tiếng chốt cửa phát ra tiếng “lạch cạch”, bên ngoài như tiếng chân đạp cửa ầm ầm, cô bình tĩnh, run rẩy nói: “Em ở phòng vệ sinh nữ tầng trệt... hắn hắn đang đạp cửa... anh mau đến cứu em đi... Mặc Niên, cứu em...”

“Được, tôi đang ở tầng 1, em không được cúp máy, đợi tôi.” Hàn Mặc Niên dặn dò.

Thắng Nam run run cầm điện thoại, cô áp chặt tai nghe tiếng ồn ào bên kia, có nhiều tiếng đàn ông đang nói, tiếng giày nện xuống gạch rầm rầm.

Chưa kịp suy nghĩ gì, chốt cửa phòng vệ sinh cô đứng bị đạp văng ra, bóng Tần Quý Phàn lù lù trước mắt, Thắng Nam trợn mắt quên cả hô hấp.

Tần Quý Phàn nhếch miệng cười khẩy, “Mày nghĩ trốn được tao sao?”

“Áaaaaa!” Thắng Nam hét toán lên. Tần Quý Phàn nhào đến, hai tay hắn bắt lấy hai tay cô kéo lên cao, cùng lúc điện thoại của cô rớt xuống đất, văng ra xa.

Tần Quý Phàn rút dây nịt bằng vải bố của mình cột chặt tay Thắng Nam, hai chân thì luồng vào giữa hai chân cô. Khi đã khống chế được cô, hắn xé toạt áo sơ mi của cô, lớp thịt trần, trắng trẻo lộ ra ngoài, cả bờ ngực nhấp nhô do thở mạnh của Thắng Nam ngay trước mắt hắn. Hắn nhanh chóng hôn lên bờ ngực đó, hôn lên xương quai xanh, đến cổ, rồi đến khuôn mặt cô.

Giọng hắn khàn đi vì dục vọng, đem theo cái hứng chí vô cùng: “Biết điều một chút, tôi sẽ không làm em đau.”

Trước mắt Thắng Nam là tầng nước mắt mờ ảo, cô giãy giụa, cố hết sức rời khỏi bàn tay hắn ta, cô ghê tởm cái hôn của hắn, ghê tởm các hắn nói âu yếm, ghê tởm.

“Mặc Niên... cứu em!” Thắng Nam hét trong vô vọng. Còn Tần Quý Phàn thì cười đắc chí, càng hùa: “La lớn lên, xem ai cứu em không? Ha ha.”

Mà người bên kia, như ngồi trên lửa nóng, tiếng kêu cứu của Thắng Nam càng làm anh điên máu, đôi chân chạy như bay về phía phòng vệ sinh nữ tầng trệt.

Đi bên cạnh anh là toàn bộ bạn bè anh, anh không kịp giải thích, chỉ nói rằng phải cứu người, bọn họ không ngại ngần gật đầu chạy theo anh rất nhanh chóng.

Tiếng hét tiếp theo hoà với tiếng khóc của người con gái bên đầu dây làm cả đám kinh động, không hẹn cùng nhau chạy hết tốc lực.

Có người còn càm ràm: “Cái quái gì vậy?”

Chỉ có Hàn Mặc Niên là mím môi muốn bật cả máu, trên trán anh tầng lớp mồ hôi mỏng đổ, lòng càng như lửa thêu đốt, muốn trực trào.

Thắng Nam! Thắng Nam của anh... mong em không xảy ra chuyện gì, đợi anh đến! Nhất định phải đợi anh đến!