Truyền Thuyết Không Sánh Bằng

Chương 10: Một cuộc sống khác




Bạch Lý gặp lại Thắng Nam vào đầu năm mới, hôm đó trời còn chưa hết tuyết.

Ở ngôi chùa Cung Khê rộng lớn, người người đi đi lại lại, anh lại có thể nhìn thấy rồi nhận biết Thắng Nam qua ánh mắt thôi cũng cảm thán bản thân đã quá chú tâm vào cô gái này. Thân hình bé nhỏ của cô rút vào chiếc khăn choàng bằng len to lớn quấn ngang cổ, chỉ chừa ra đôi mắt sáng và mũi nhỏ đã ửng hồng, mặc một chiếc áo khoác dày cộm màu trà thêm đôi chân gầy gò sau đôi bốt nâu cao đến gối. Trên đầu tuyết còn dính vào tóc, trong cô giống cô bé bước ra từ cổ tích về tuyết rơi anh đọc được khi còn nhỏ.

Cô chấp tay cầu trước một bát hương lớn thật lớn, thành tâm cầu nguyện, không hề biết được có ánh mắt dán chặt vào mình.

Khói hương nghi ngút, đem theo lời thỉnh cầu năm mới của Thắng Nam, mong một cuộc sống vui vẻ, an yên đến với mọi người cô yêu thương.

Đến cho người mẹ thân yêu mau hết bệnh, sống đời với cô.

Đến cho... người cô yêu mọi sự điều bình an và hạnh phúc luôn đến với anh.

Thắng Nam đến xin hai lá bùa năm mới, một cho mẹ, một cho... Hàn Mặc Niên. Cô chẳng cầu mong ước gì lớn lao, chỉ mong đủ sức khoẻ để tiếp tục sống. Dạo này tình trạng bệnh cô xảy ra thường xuyên hơn, dù mỗi sáng đã tập chạy bộ, dù đã không còn làm PG nữa, dù đã ít đụng đến thuốc lá.

Lúc cô bước ra từ phía gian phòng phát bùa bình an ra, tự nhiên, có một bàn tay mạnh mẽ đặt lên vai cô, đem theo tiếng đàn ông dịu dàng, trầm ổn: “Thắng Nam?”

Cô giật thót mình, quay đầu lại sau theo tiếng nói phát ra, thì khá ngạc nhiên khi nhìn thấy Bạch Lý. Thắng Nam không hề quên được người đàn ông với nụ cười ấm áp lại khó dò này, cả chiếc răng khểnh làm anh toả sáng hơn thì càng làm cô rụt rè tiếp xúc hơn. Nhưng, hiện tại cô vẫn nhoẻ miệng cười chào, “Ồ, anh Bạch.”

Bạch Lý hơi chau mày, miệng vẫn nở nụ cười tươi: “Gọi tôi là Bạch Lý hay A Lý được rồi.”

Sững người, Thắng Nam lắc đầu, thở ra cả khói: “Như thế... tôi không quen cho lắm.” Rồi cô chuyển chủ đề: “Anh cũng đến đây cầu an năm mới à?”

Gật đầu, Bạch Lý biết mình hơi gấp gáp, đành chỉ tay về phía nơi gieo quẻ, chổ đó kín chật người đợi: “Ừm, tôi đi cùng với mẹ, bà ấy đang đợi xin quẻ.”

Nhìn theo phía tay Bạch Lý, Thắng Nam chỉ thấy một đám người đông đúc tụ lại, đợi đến lượt mà ồn ào hẳn ra. Cô không xin quẻ, chỉ cần xin bùa bình an là đủ. “Vâng.”

“À, tôi thấy em trên tivi vào sáng nay.” Bạch Lý cười tươi, lộ ra hàm răng trắng chói mắt.

Thắng Nam mở to mắt, đôi môi mấp máy sau chiếc khăn choàng to tướng: “Á...”

“Em rất xinh đẹp.” Bạch Lý nói lời thật lòng, “Hmmm, tôi sẽ mua loại sữa kiwi đó về uống thử.” Mặc dù anh không thích phải uống sữa có vị trái cây cho lắm, anh thích sữa ra sữa trái cây phải ra trái cây.

Ngại ngùng, Thắng Nam đan đôi tay lại với nhau, không dám đối diện với Bạch Lý nữa.

Không biết có phải may mắn không, bức hình cô chụp cùng Lý An và Kiều Kiều được người bên công ty Juice.J nhìn thấy, họ ngỏ ý mời cô làm đại diện cho nhãn hàng nước uống vừa ra mắt, họ bảo nhìn cô như quả kiwi mọng đầy sức sống, rất hợp với nước uống sữa kiwi của họ. ==“

Họ đưa giá ba trăm ngàn nhân dân tệ cho hợp đồng hai tháng quảng bá sản phẩm bên họ, cuối cùng vì số tiền ba trăm ngàn đó, cô đồng ý. Thì ra, ngoài làm PG tự do, Lý An còn là một streamer giải trí có tiếng trên mạng, bức hình cô chụp cùng Lý An được Lý An úp lên weibo và thế là cô được vạn người để ý, được thơm lây. Lý An biết được, cười tít mắt, còn xung phong làm quản lý cho cô, giúp cô trong một tuần lễ đóng quảng cáo.

Sau một tháng quay quảng cáo, trải qua ký hợp đồng cùng các nhà đài bên Juice.J phải làm gì gì đó, cuối cùng quảng cáo cũng được chạy trên tivi vào ngày hôm qua, chỉ vỏn vẹn một phút ba giây, cô cũng đã xem quảng cáo của mình từ tối hôm qua, hồi hộp vô cùng, cô sợ hiệu quả không cao, phật lòng giám đốc Joes và cả những người trong đoàn quay hơn tuần lễ không ngại nắng mưa đã tin tưởng.

Đến tận bây giờ, cô vẫn như đang ngồi trên đống lửa.

Nghe được câu khen của Bạch Lý, má Thắng Nam bỗng chốc ửng hồng, cô nhẹ nhàng thở ra làn khói trắng, ngước đôi ngươi đen lay láy nhìn Bạch Lý với nét biết ơn: “Cám ơn anh... nó vừa được chiếu vào tối hôm qua, em cũng đang rất hồi hộp đợi kết quả. Em sợ...”

Bạch Lý bỗng xoa đầu cô.

“Em quay rất tốt, đừng tự ti bản thân như thế. Nhìn em như cách chàng trai đóng chung nói với em trên tivi vậy: ‘Căn mọng, ngọt ngào mang chút chua của ngày thu mát.’, em thật sự rất nổi bật trong quảng cáo.” Bạch Lý mỉm cười, gió lùa từ đâu đến, lướt ngang mái tóc nhắn đen nhánh của anh.

Thắng Nam choáng váng, khuôn mặt đỏ lựng. Cô cúi đầu, nhìn đôi chân mình, hạ giọng: “Chỉ là lời thoại giới thiệu thôi...” thật sự xấu hổ chết đi được mà!

“Ừm.” Bạch Lý không trêu cô nữa, lần này là anh chuyển chủ đề khác: “Em không làm ở Đế Đài nữa à?”

Thắng Nam vội gật đầu rồi lại lắc đầu, “Em là một PG tự do, em có quen với tổng quản lý của Đế Đài, lâu lâu chị ấy vẫn giữ cho em vài job. Còn hiện tại em không làm PG nữa, em sẽ mau chóng kiếm công việc khác.”

“Thế em muốn kiếm công việc gì?” Bạch Lý vỡ lẽ, thì ra vài lần anh đến Đế Đài cùng Phó Vĩ thì không gặp Thắng Nam, bây giờ đã hiểu vì sao rồi. Như thế cũng tốt, Đế Đài không phải nơi tốt đẹp gì, dù đó là đứa con cưng của bạn thân anh, vị Boss trẻ Lạc Thác Thiên Tường.

Lại lắc đầu, Thắng Nam nhíu mi tâm, suy nghĩ thận trọng, “Nếu lần quảng cáo này tốt, em mong sẽ có thêm nhiều cơ hội dành cho em ở công việc này.”

Ồ, công việc này dù dễ cạm bẫy, nhưng như thế tốt hơn làm ở Đế Đài, huống chi Thắng Nam có thể nổi tiếng. Bạch Lý thở dài, lại xoa đầu cô.

Trong thâm tâm anh nghĩ, anh muốn che chở cho cô gái này...

Hiện tại, anh không giật mình vì ý nghĩ này nữa, mà nó càng ngày càng tràn trề hy vọng, càng muốn trở thành sự thật. Hôm gặp cô ở Đế Đài, nghe được lời cầu xin của cô muốn làm quen Hàn Mặc Niên mà không dám hỏi, anh cực kỳ tức giận, tại sao là Hàn Mặc Niên...

“Thắng Nam, anh chúc em thành công.” Bạch Lý nhoẻ miệng cười, nụ cười hết sức mê người.

Nhưng đối với Thắng Nam thì vẫn là nụ cười mang tính khích lệ bạn bè thì đúng hơn.

Thắng Nam gật gù, lần gặp thứ hai với Bạch Lý, cô càng vững tin Bạch Lý là một người tốt, giọng anh nhỏ nhẹ của người tri thức, dáng vẻ điềm đạm thong thả. Hôm nay anh ăn mặc đơn giản, khoác bên ngoài chiếc áo len dài trong nôm hơi gầy. Khuôn mặt sáng ngời thêm đeo kính, cứ thảnh thơi thật khác xa với mọi người xung quanh. Mắt anh rất sáng, dưới ánh nắng xuân sớm, đôi mắt màu nâu ấm áp người đối diện khi nhìn. Anh như chàng trai mùa thu đem theo sự yên bình giản dị.

Cô kéo thấp chiếc khăn choàng, lộ ra chiếc cằm khuôn má tều tuỵ do ăn uống không đầy đủ, thêm đôi mắt hơi đỏ vì thiếu ngủ, trong cực kỳ nhếch nhác. Nhưng đổi lại nụ cười của cô như bừng sáng cả khuôn mặt nhợt nhạt, “Cám ơn anh Bạch... Lý. Anh là người tốt!”

Anh là người tốt. Tốt ư? Thắng Nam thật thơ ngây. Bạch Lý nghe xong chỉ cười khổ.

Từ phía xa có người đến gần Bạch Lý, đang hớn hở gặp Thắng Nam thì giọng pha chút ngạc nhiên: “Tiểu Lý! À... ai đây?”

Bạch Lý quay lại thấy mẹ mình đã gieo quẻ xong, trên tay còn một tờ giấy xuất hiện chữ Đại Cát, anh nhướng mày, ôm vai mẹ mình cười: “Bạn con, hôm nay tình cờ gặp.”

Thắng Nam bối rối, cuối cùng vẫn gật đầu chào mẹ Bạch Lý: “Chào bác.”

“Ôi, chào cháu! Xinh quá! Cháu tên gì?” Mẹ Bạch Lý mở to mắt, cười toe toét với Thắng Nam.

“Cháu tên Thắng Nam.” Thắng Nam lịch sự mỉm cười.

Bỗng dưng bà vươn tay vuốt tóc Thắng Nam, đôi mắt sáng như trăng rằm, cô mới nhận ra, đôi mắt Bạch Lý rất giống đôi mắt bà.

“Cháu thật là đáng yêu, Tiểu Nam. Vậy mà lâu nay thằng con nhà bác lại chẳng nhắc gì về con, quả là đáng giận.”

Bạch Lý chột dạ, anh phản biện: “Mẹ à, Tiểu Nam không phải bạn gái con.”

“Ơ?” Bà ngạc nhiên, xong lại mỉm cười với Thắng Nam: “Không sao, không sao! Tuổi trẻ mà, bà già này đợi được, đợi được!”

Không phải Bạch Lý nữa mà cả Thắng Nam cũng bối rối. Tránh thì thật bất lịch sự, còn cứ để mẹ Bạch Lý nhìn mãi cũng ngượng ngùng, Thắng Nam muốn khóc đến nơi.

Bạch Lý nhìn Thắng Nam với khuôn mặt bắt đắc dĩ và thầm khẩn mở khẩu hình miệng thành hai chữ xin lỗi. Kỳ thực, mẹ Bạch đã ưng mắt ai thì Bạch Lý khó mà giữ bà nổi. Anh chỉ còn cười khổ nhìn bà hỏi tới tấp về Thắng Nam, tuy nhiên đâu đó trong góc khuất nào đó lòng anh lại thấy vui vẻ.

Cuối cùng, Thắng Nam thoát khỏi cuộc nói chuyện với mẹ Bạch Lý và chào ra về nhờ cuộc gọi đến từ Lý An. Nhưng trước khi đi, Bạch Lý cũng đã kịp trao đổi số điện thoại cùng Thắng Nam. Dù thấy không cần lắm nhưng Thắng Nam vẫn là lịch sự vẫn hơn.

Theo thói quen từ lúc biết Lý An đến hiện tại, vừa bắt máy, Thắng Nam phải nhích tai mình cách xa chổ loa nghe nói của điện thoại với tâm trạng thư giãn cực độ.

Cô hít một hơi dài, nín thở ấn nút nghe.

Đúng như cô dự đoán, Lý An nhận được tính hiệu cô bắt máy, liền hét: “Tiểu Nam! Tiểu Nam! Tiểu Nam!”

Quả thật nội công thâm hậu, Thắng Nam liền đưa thẳng tay ra, mà vẫn nghe được rõ mồn một.

Lý An chẳng để cho Thắng Nam nói, cô mở miệng bắn súng liên thanh: “Mục quảng cáo giờ vàng hôm qua, chúng ta thành công hơn ngoài mong đợi rồi, trên youku và weibo phản ứng của cộng đồng mạng mạnh lắm. Hiện tại có mấy công ty đã mời em làm người mẫu đại diện, chị bắt di động từ sáng đến giờ mỏi cả tay và khô rát họng luôn, cuối cùng cũng giữ được vài lời đề nghị khá là tốt, tối nay em đến nhà chị, hai chúng ta sẽ bàn bạc trực tiếp. Tiểu Nam ơi, chị nhìn không sai mà! Em là “kho bạc kho vàng” của chị, bây giờ hai chị em ta lên hương rồi! Phải rủ đám Tiếu Tiếu một chầu cho ra hồn ở Đế Đài mới được, ha ha.”

Thắng Nam mừng rỡ, chỉ kém là không nhảy lên để khỏi kiềm nổi sung sướng này thôi, tản đá đè nặng ngực cô trong phút chốc bay cái vèo đi mất. “Thật sao chị? Thế thì hay quá, em lo lắng từ hôm qua đến giờ, em rất sợ không được như giám đốc Joes mong muốn, haizz bây giờ thì có thể thả lỏng rồi.”

“Em đừng mãi xem thường mình như vậy Tiểu Nam! Em rất giỏi. Cơ mà, rất nhiều công ty lại muốn em diễn chung với Lục Thiều nữa... mười cuộc điện thoại thì hết bảy cuộc đề nghị như thế.”

“Vâng, tối nay em về nhà chị chúng ta bàn tiếp nhé? Bây giờ em phải đi thăm mẹ.” Thắng Nam thở một hơi dài nhẹ nhõm.

Thắng Nam cúp máy, bước ra khỏi cổng chùa Cung Khê bắt một chiếc taxi.

*

“Tổng cộng là mười hai ngàn bảy trăm năm mươi ba tệ năm đồng, thôi, bỏ năm đồng đi, còn mười hai ngàn bảy trăm năm mươi ba tệ.” Nói xong, Tiểu Xuyến đóng mộc đỏ lên giấy rồi truyền tờ giấy đến tay Thắng Nam cách một tấm kính trong suốt, nói tiếp: “Em cứ đưa lên cho quầy thu ngân rồi ngồi đợi lấy thêm thuốc cho mẹ em. Mẹ em được chuyển phòng cách đây ba mươi phút, lầu ba, phòng số 507.” Nói xong Tiểu Xuyến cười cười.

Thắng Nam gật đầu cám ơn Tiểu Xuyến rồi đứng dậy đến quầy thu ngân.

Sau một lúc thủ tục rườm rà, cuối cùng Thắng Nam cũng bước lên lầu 3.

Trời đã chuyển chiều, màu cam đỏ ối, cô bước qua từng bật thềm cầu thang bộ, nhìn ra phía sân chiều. Dưới sân lát đác người qua lại và ngồi ghế đá. Sân được tạo thành một công viên nhỏ, với dàn hoa đỗ quyên được trồng, hơn mười cây bóng mát, có cả hồ nước đầy sen trắng và đài phun nước, dưới ánh tà chiều nhàn nhạ đẹp đẽ vô cùng.

Nơi đây rất yên bình, vì đây là viện dưỡng lão.

Lúc Thắng Nam bước vào đã thấy mẹ mình đang ngồi ngắm trời qua ô cửa sổ. Mái tóc hoa râm xoã sau vai, trên người là bộ đồ vải sa tanh màu xanh nhạt, trong bà ốm yếu hơn một tuần trước cô đến.

“Mẹ.” Thắng Nam nói xong liền ào đến bên giường, ôm bà từ đằng sau.

Mẹ Thắng Nam quay lại, xém giật mình, bà mắng yêu: “Cái con này...” rồi bà thở dài khi vuốt tóc con gái mình: “Sao lại ốm thế này, con có ăn uống đàng hoàn không vậy?”

Thắng Nam cay cay sống mũi, gật gù đầu: “Có mà, con ăn ngày ba bữa, tại thân thể con không típ thu được dinh dưỡng thôi. Xem kìa, mẹ cũng ốm đi nhiều đó, nay con có đem cả vịt quay Bắc Kinh cho hai mẹ con ăn đây.” Nói xong cô vớ lấy một hộp vịt quay dưới chân giường, đưa lên cho mẹ mình xem.

“Được được.” Mẹ Thắng Nam chiều chuộng, bà cười.

Hai mẹ con Thắng Nam ăn chỉ được nửa rồi cô cất một nửa vào tủ lạnh, dặn mẹ mai hãy lấy ra quay lại và ăn tiếp. Xong xuôi, hai mẹ con lại ngồi trên giường, cô phân chia thuốc uống cho bà ra mỗi phần điều để vào hộp uống thuốc, trên hộp có ghi sẵng sáng, trưa, chiều.

Mẹ Thắng Nam nhìn thuốc mà thở dài, rồi lại nhìn căn phòng tiện nghi không khác gì phòng khách sạn, nhất là chiếc giường lớn lại êm ái này, bà tiếc rẻ nói: “Tiểu Nam, dạo này con làm việc gì? Có rất nhiều tiền sao?”

Thắng Nam đang chia thuốc, nghe xong dừng lại hai giây: “Vâng, con đã bỏ công việc cũ và tìm được công việc mới rất tốt. Số tiền nợ con đã chi trả được phân nửa rồi, không bao lâu nữa sẽ trả xong nợ, lúc đó con sẽ cật lực kiếm tiền chữa bệnh cho mẹ, cũng...” rồi cô nhìn lên bà: “...sẽ mua một căn chung cư cho hai mẹ con mình ở. Nên hiện tại, viện dưỡng lão này là nơi an toàn, sạch sẽ, thoáng mát, mẹ cứ sống ở đây một thời gian nữa, đừng lo gì hết, mẹ nhé?”

Viện dưỡng lão dành cho người thu nhập khá này rất tốt, nên Thắng Nam đã đưa bà vào sống được hai năm, lúc trước là ở chung với nhiều người rất phức tạp, nhưng giờ cô đã chuyển bà sống một phòng riêng tốt hơn. Nơi đây thoáng đảng, thoải mái lại không phức tạp như bên ngoài, nên rất nhiều người sẵng sàng chi trả số tiền cao để cha mẹ mình vào sống, trong đó có Thắng Nam. Căn phòng cô chọn cho mẹ trên cao, lại cùng tầng với đa số là phụ nữ trung niên, có thể làm bạn và quan tâm lẫn nhau hơn, cô không ngại bỏ ra số tiền lớn để mẹ mình thoải mái, cô muốn mọi thứ tốt đẹp dành cho bà.

“Con làm gì?” Bà hỏi.

“Con làm người mẫu quảng cáo, tiền lương hợp đồng ba trăm ngàn, mẹ thấy có may mắn không? Quảng cáo của con còn được chiếu trên tivi mỗi ngày, con gái mẹ sắp nổi tiếng rồi.”

Mẹ Thắng Nam ngạc nhiên rồi lẫn sang vui mừng khôn siết, bà mở to mắt sáng: “Thật tốt, thật tốt! Đúng là ông trời không phụ lòng người có tâm.” Nói xong bà cầm điều khiển tivi, ấn nút mở: “Đâu đâu, để mẹ nhìn con gái mình nào...”

Thắng Nam lắc đầu cười, cô còn không chắc quảng cáo của mình được chiếu tần suất nhiều ít ra sao nữa... cô để mẹ mình ngồi trên giường xem tivi, còn cô loay hoay dọn dẹp lại căn phòng tầm ba mươi mét vuông. Hơn một tiếng đồng hồ sau, mẹ Thắng Nam reo lên khi đã thấy cô.

“A! Con gái của mẹ đây rồi! Chà, giống nữ sinh ra phết!” Bà cười rất tươi, đôi mắt còn long lanh.

Thắng Nam cũng dừng động tác xếp quần áo vào tủ, nhìn chiếc tivi cổ lổ sĩ to tướng đặt trong phòng, trong tivi đang chiếu đến khúc Lục Thiều nở nụ cười tươi, lộ cả hai đồng tiền chói mắt, chuyền cho cô chai sữa kiwi qua hàng rào sắt, ánh mắt đầy vui sướng lẫn thâm tình.

Cô run rẩy nhận lấy, ánh mắt lộ ra nét còn không tin, sau đó khi nghe được lời nói của Lục Thiều thì ngại ngùng áp vào má mình, trân trọng và thích thú, nụ cười cô tươi tắn hơn cả mặt trời, đôi mắt đen híp lại vòng cung, bừng lên ngọt ngào của nữ sinh trung học.

Từ từ, hình ảnh cô mờ dần và nhãn hiệu quảng cáo Juice.J xuất hiện năm giây rồi chuyển sang quảng cáo khác.

Mẹ cô hết lời khen ngợi, chỉ còn thiếu điều muốn chạy sang bạn bè mình mà khoe khoang về cô. Cô bât lực cười, khi mẹ mình bình tĩnh trở lại, cô mới xếp quần áo vào tủ tiếp tục.

“Mẹ tin quảng cáo của con chắc chắn sẽ bán được sản phẩm rất chạy.”

“Con cũng mong thế... chị quản lý con cũng bảo hôm nay cũng rất nhiều công ty đề nghị hợp tác cùng con, nhưng... con cứ ngỡ chuyện này thật như mộng.” Cô thật thà nói hết tâm tư mình.

Sau đó là được một tràn giáo huấn từ mẹ cô với đề tài thế nào là lấy lại sự tự tin. Mẹ cô lúc trước làm nghề gõ đầu trẻ, thế nên về phần ăn nói cô không bao giờ bằng bà được. Cô chỉ biết gãi đầu, gù gà gù gật nghe giảng.

Đến lúc trời sẫm tối, cô mới chợt nhớ về chiếc điện thoại mới mua tặng mẹ, cô liền lục trong túi xách rồi đưa cho bà.

Thấy bà ngạc nhiên, cô liền giải thích: “Xem như quà con tặng mẹ ngày thành công đầu tiên trong đời. Sau này mẹ không cần đến phòng hành chính của viện hay mượn điện thoại người khác gọi cho con nữa. Mà, điện thoại này có chức năng vừa nói vừa thấy mặt nhau nữa.” Cô liền mở máy, chỉ vào chế độ call video cho bà thấy, rất hồ hởi nói tiếp: “Đó, khi nào mẹ nhớ con cứ gọi chế độ này, là có thể nhìn được thấy mặt con ngay, kỳ diệu chưa?”

Mẹ Thắng Nam ù ù cạc cạc nhận điện thoại với cả đống số chức năng trời ơi đất hỡi bà không nhớ nỗi, nhưng vì con gái sống rất tốt nên bà vui vẻ chấp nhận.

Lúc Thắng Nam rời viện dưỡng lão đã 8 giờ kém năm tối, cô lại bắt một chiếc taxi, về lại trung tâm thành phố S.