Dịch: Mạc Nguyệt
Eo thon đong đưa, bước đi uyển chuyển, Nhan Doanh nhẹ nhàng tiến tới, cầm khăn voan mỏng dịu dàng lau mồ hôi cho con trai, khẽ hỏi: “Thiên nhi, sao con chạy nhanh thế?”
Thiếu niên mười hai, mười ba tuổi đảo đôi mắt to tròn lém lỉnh, nói với giọng làm nũng: “Mẹ… Cha bảo con đi thẩm vấn phạm nhân, con thấy hơi sốt sắng rồi.”
Nhan Doanh thoáng khựng lại rồi cười hiền từ, nói: “Thế à? Vậy Thiên nhi phải cố gắng lập công nhé.”
Tuyệt Thiên ngẩng cao đầu, ra vẻ hãnh diện: “Tất nhiên rồi! Chuyện nhỏ thế này sao làm khó bản thiếu gia được?”
“Ừm…” Nhan Doanh trầm ngâm một lúc rồi hỏi bóng gió: “Con chuẩn bị đi… thẩm vấn cái người tên Nhiếp Phong kia à?”
“Vâng. Hôm qua mẹ đi cùng cha tới gặp người đó rồi còn gì?” Tuyệt Thiên thấy khó hiểu.
“Ừm.” Nhan Doanh giữ bình tĩnh, nói như thể không bận tâm lắm, “Người đó cũng khá đấy, nếu hắn chịu phối hợp, con đừng ngại… nương tay một chút…”
“Ồ?” Tuyệt Thiên đảo mắt, lòng thầm nghi ngờ nhưng không biểu lộ, chỉ cười hì hì nói: “Tại sao ạ? Cha từng bảo chờ tên đó giao ra tâm pháp là hết giá trị lợi dụng, sẽ tặng cho con muốn chơi thế nào thì tùy.”
Nhan Doanh vỗ đầu Tuyệt Thiên, nói với giọng cưng chiều: “Con thích chơi thế nào thì chơi. Mẹ chỉ cảm thấy con ở một mình mãi cũng buồn, nếu người đó chịu phối hợp thì giữ lại để luyện võ với con cũng tốt. Xem như… thêm một anh trai, à không, đồ chơi, cũng được mà.”
“Rồi rồi, con biết rồi…” Tuyệt Thiên nhào vào lòng Nhan Doanh cọ một lúc rồi dẩu môi: “Thiên nhi đến nhà lao đây. Mẹ qua chỗ cha đi.”
Nhan Doanh lấy khăn che đi khóe môi nhoẻn cười, giơ ngón tay thon mảnh đẩy trán Tuyệt Thiên một cái rồi dịu giọng bảo: “Cái thằng quỷ nhỏ này… Đi đi, mẹ cũng qua bên cha con đây.”
Nhìn bóng Nhan Doanh đi xa, Tuyệt Thiên quay người, đáy mắt lóe lên ánh nhìn sắc lạnh. Rốt cuộc là kẻ thế nào mà đáng để mẹ quan tâm đặc biệt? Trước kia có bao nhiêu món đồ chơi bị bản thiếu gia giày vò đến chết, mẹ cũng có nói gì đâu. Anh trai ư? Hừ! Có một tên đáng ghét như Tuyệt Tâm đã đủ rắc rối rồi. Tuyệt Thiên vừa đi vừa siết chặt nắm đấm. Muốn làm anh trai của Tuyệt Thiên ta đây thì cứ chuẩn bị tinh thần chịu chết đi.
…
Nhiếp Phong giật mình tỉnh lại vì bị dội một chậu nước muối, không kìm nổi cơn run rẩy. Cậu hé mắt, thấy một thiếu niên tuổi chừng mười hai, mười ba, mặt mũi sáng sủa đáng yêu đang cười nham hiểm đứng trước mặt mình.
“Nhiếp Phong.” Hai chữ được thốt ra một cách lạnh nhạt, giọng điệu vô tình mang theo ý cười tàn nhẫn. “Đọc cho bản thiếu gia nghe tâm pháp của Phong Thần Thối và Bắc Ẩm Cuồng Đao.”
Nhiếp Phong lạnh nhạt nhìn Tuyệt Thiên rồi quay đầu, không nói gì.
Tuyệt Thiên cười trào phúng: “Cái loại cứng đầu như ngươi bản thiếu gia gặp nhiều lắm rồi. Hy vọng ngươi sẽ không làm ta thất vọng.”
Những ngón tay trắng nõn non nớt vuốt nhẹ một loạt dụng cụ tra tấn, khuôn mặt còn non mang vẻ tàn nhẫn không hợp với tuổi, Tuyệt Thiên từ tốn nói: “Chọn loại nào mới hợp đây… thật là… khó chọn quá đi…”
Nhiếp Phong cúi đầu, khuôn mặt buồn bã ảm đạm. Em trai.. của ta ư? Đúng là… nực cười…
Nhiếp Phong quả thực là người lương thiện, dễ mềm lòng, nhưng hoàn toàn không phải kẻ ngốc. Nếu nói Bộ Kinh Vân nhạy bén trong việc nắm bắt cảm xúc của người khác, vậy thì Nhiếp Phong nhạy bén trong việc nắm bắt hướng phát triển của sự việc. Cậu không phải người tinh tế trong chuyện tình cảm, đối xử với ai cũng rất dịu dàng, nhưng lại khó hiểu thấu lòng mình. Cậu trông chờ tình cảm chân thành mãnh liệt, nhưng lại thường bỏ quên sự bầu bạn lâu dài, tỉ mỉ. Tuy nhiên, nếu bàn đến cục diện sự việc, hiếm có ai nắm bắt chuẩn xác bằng cậu. Sự nhạy bén này bắt nguồn từ bản năng chiến đấu trời sinh của cậu. Hồi mười tuổi, cậu có thể nhân lúc Nhiếp Nhân Vương không đề phòng kiềm chế được một cao thủ tuyệt thế như ông cũng nhờ vào khả năng quan sát và nắm bắt thời cơ nhạy bén này.
Nhiếp Phong nhân từ vì vẫn luôn giữ vững nguyên tắc tôn trọng sinh mệnh. Cũng có thể vì… hồi nhỏ cậu theo chân cha, chứng kiến quá nhiều vụ thảm sát. Trước giờ cậu đều không muốn dùng võ công đển hơn thua với người khác hay quyết định sự sống chết của họ. Cậu không muốn giết người tùy tiện vì cậu có giới hạn cuối.
Nhưng sau bao năm hành tẩu giang hồ, Nhiếp Phong cũng không còn là thiếu niên ngô nghê không hiểu sự đời. Lòng người tham lam ích kỷ, bản tính nhiều thói xấu xa, cậu cũng từng chứng kiến khá nhiều. Cậu sẽ không chủ động dây vào những chuyện đó, nhưng nếu có kẻ tới gây sự, cậu cũng sẽ cho những kẻ có mắt không tròng đó một bài học. Có điều cậu chưa từng giết người vì sự yêu ghét của bản thân, quả thực là cũng dễ mềm lòng.
Thật ra Nhiếp Phong dễ mềm lòng nhất với trẻ con và người lương thiện. Minh Nguyệt và anh em Tiểu Nam, Tiểu Miêu cậu gặp ở Vô Song Thành năm ấy vừa khéo chọc trúng yếu điểm của cậu. Bởi vì cho rằng Minh Nguyệt là một cô gái tốt bụng, nên dù sau này biết được sự thật, phát hiện mình bị lừa, cậu vẫn sẵn lòng cho cô gái này cơ hội hối cải.
Còn Đệ Nhị Mộng, Nhiếp Phong coi nàng như bàn bè tri kỷ. Nàng là một thiếu nữ bề ngoài mềm yếu nội tâm cứng rắn, cũng có những trải nghiệm đáng khâm phục. Thật ra Nhiếp Phong tán thưởng nàng nhiều hơn là thích. Đối với Lạc Tiên, Nhiếp Phong thực sự chỉ định thuận tiện giúp một phen chứ không hề tơ tưởng chút nào.
Nhiếp Phong dịu dàng, mềm lòng, dễ đồng cảm, nhưng không ngốc. Đương nhiên là cậu hiểu rõ tình cảnh của mình. Đã rơi vào tay người Đông Doanh thì quả thực tiền đồ đáng lo. Gặp lại Nhan Doanh là chuyện nằm ngoài dự đoán, nhưng lại khiến lòng cậu buốt giá.
Trong tim Nhan Doanh… từ lâu đã không còn đứa con Nhiếp Phong này rồi.
Nhiếp Phong thầm cười cay đắng. Nếu giao tâm pháp võ công, cậu sẽ lập tức hết giá trị, kết cục thế nào chẳng cần hỏi cũng biết. Cậu hiểu đạo lý này chứ, còn Nhan Doanh… chẳng lẽ không hiểu đạo lý này sao?
Đối với Nhiếp Phong, việc nên làm nhất lúc này chỉ là cố gắng kéo dài thời gian. Cậu tin Thiên Hạ Hội sẽ nhanh chóng nhận được tin mình bị bắt, vậy thì chỉ cần không chết là sẽ có cơ hội trốn thoát.
Nhưng vì Tuyệt Thiên, vì củng cố địa vị của mình trong lòng Tuyệt Vô Thần, Nhan Doanh lại chẳng hề do dự từ bỏ Nhiếp Phong, thậm chí còn… dùng tình mẫu tử làm quân cờ để khiến cậu dao động.
Nhiếp Phong lạnh nhạt nhìn Tuyệt Thiên tràn đầy hứng thú thử các loại dụng cụ tra tấn lên người cậu, hai chân ngâm dưới nước lạnh đã tê tái, nhưng giờ phút này trái tim còn tê dại, chai sần nhiều hơn. Từ đầu đến cuối, cậu không phát ra tiếng nào, tâm trí cũng tha thẩn đi đâu đó, ngược dòng thời gian về với thôn làng nhỏ, nơi có một người nông dân bình thường cầm thanh đao trông giống thần binh Tuyết Ẩm để bổ củi, có người phụ nữ tên Nhan Doanh mặc quần áo vải thô cũng không che lấp được vẻ đẹp kiều diễm mỉm cười dịu dàng lau mồ hôi cho người nông dân, và có một cậu bé bốn, năm tuổi cầm hai con cá đang giãy đành đạch, cười tươi rói sà vào lòng mẹ…
Tuyệt Thiên chán nản vứt dụng cụ tra tấn đi, cau mày nhìn Nhiếp Phong đã hôn mê bất tỉnh. Thật chẳng thú vị chút nào.
Lần đầu tiên nó nghi ngờ khả năng tra tấn của mình. Người này thế mà không phát ra bất cứ âm thanh nào, ngay cả biểu cảm cũng không thay đổi, hệt như một cái xác biết đi, đúng là… nhàm chán.
Tuyệt Thiên buồn bực ra khỏi thủy lao, không kìm được quay đầu nhìn Nhiếp Phong. Tên này… đúng là kỳ quặc.
Nó không biết rằng đây sẽ là lần cuối cùng mình nhìn thấy người này, nhìn thấy… anh trai ruột của mình.
Hôm nay cũng là… ngày cuối cùng trong cuộc đời ngắn ngủi của Tuyệt Thiên.
…
“Phong su đệ… rất không ổn.” Bộ Kinh Vân hơi cúi đầu, nói khẽ.
Ban nãy Bộ Kinh Vân và Lăng Ngạo Thiên đã lẻn vào nhà lao mà thần không biết quỷ không hay, chứng kiến màn tra tấn dã man kia từ đầu đến cuối. Lúc này, Nhiếp Phong trông không ổn chút nào: mặt mày tái nhợt, môi hơi tím, nửa người trên máu thịt bầy nhầy, nửa th4n dưới hoàn toàn đông cứng, mười ngón tay đều bị bẻ gãy từng khớp, đầu ngón tay bị que tre xuyên qua, móng tay cũng bị rút hết.
Bộ Kinh Vân thấy không đành lòng. Nó giết người như ngóe, đáng lý phải có trái tim sắt đá mới đúng. Nhưng ngoài sư phụ, nó vẫn có tình cảm với sư huynh, sư tỷ và các sư đệ. Nó không hiểu tại sao sư phụ lại chỉ im lặng quan sát mà không lên ngăn cản. Về lý thuyết, nếu họ đã đến đây rồi thì dù có cứu người đi luôn cũng chẳng ai ngăn cản được.
Lăng Ngạo Thiên không nói gì cả, chỉ lẳng lặng nắm chặt tay Bộ Kinh Vân, kéo nó theo sau Tuyệt Thiên rời khỏi nhà lao. Màn kịch huynh đệ tương tàn còn chưa hạ màn, sao có thể phá hỏng?
Có thể Bộ Kinh Vân không hiểu cách làm của Lăng Ngạo Thiên, nhưng nó sẽ không phản đối hay phá hỏng kế hoạch của hắn. Vậy nên… Lăng Ngạo Thiên nhìn Bộ Kinh Vân với vẻ cảm khái, vậy nên hắn mới bằng lòng để nó xem từ đầu đến cuối, không hề giấu giếm.
Tính cả hai đời, người được Lăng Ngạo Thiên dốc lòng đối đãi cũng chỉ có một mình người này thôi. Nếu đã quyết tâm nắm tay nhau đến cuối đời thì sẽ không bao giờ buông tay nữa.
Thấy Bộ Kinh Vân lộ vẻ thắc mắc, Lăng Ngạo Thiên mỉm cười điềm tĩnh, cảm thấy không cần giải thích.
Bộ Kinh Vân đã hiểu rồi, nếu sư phụ cho nó cơ hội này để chân chính hiểu được người, vậy nó chỉ cần trân trọng là đủ rồi.
…
“Tuyệt Tâm? Sao ngươi lại ở đây?” Tuyệt Thiên chau mày, giọng điệu có vẻ chán ghét.
Tuyệt Tâm cười ẩn ý, từ tốn hỏi: “Tiểu thiếu gia… cứ thế gọi thẳng tên anh trai mình à?”
Tuyệt Thiên dẩu môi, nói với giọng coi khinh: “Hừ, gọi bao nhiêu năm rồi mà giờ ngươi mới thấy không ổn?”
Tuyệt Tâm tiến lên vài bước, bình thản hỏi: “Không có gì không ổn cả. Tiểu thiếu gia… thấy cái người tên Nhiếp Phong kia thế nào?”
Tuyệt Thiên tỏ ra hứng thú, “Sao? Ngươi cũng có hứng thú với hắn à?”
“Phải… nhưng…” Dường như có ánh sáng lay động trong đáy mắt Tuyệt Tâm.
“Nhưng sao?” Tuyệt Thiên thấy khó hiểu.
“Nhưng ta… có hứng thú với ngươi hơn.” Tuyệt Tâm thản nhiên nói thế, nhưng lại ra tay với Tuyệt Thiên chỉ trong chớp mắt!
Loáng cái, Tuyệt Thiên đã ngã ra đất, mắt trợn trừng, mồm há ra nhưng không thốt lên tiếng nào, nằm bất động cạnh cánh cửa dẫn tới thủy lao.
“Không ngờ phải không? Không ngờ rằng ta dám giết ngươi… em trai tốt của ta.” Tuyệt Tâm cười lạnh lùng, đá vào mặt Tuyệt Thiên.
Tuyệt Thiên đã không còn tỉnh táo, cái lỗ trên ngực chảy máu ròng ròng, sự sống đang dần trôi đi. Nhưng nó vẫn trợn mắt, muốn biết vì sao…
“Kẻ giết ngươi… là Nhiếp Phong.” Tuyệt Tâm vẫn rất bình thản, nhìn nụ cười trào phúng thoáng hiện trên mặt Tuyệt Thiên, ung dung hỏi: “Ngươi cho rằng… cha sẽ không tin đúng không?”
Tuyệt Thiên quay đầu một cách khó nhọc, mắt ghim chặt vào Tuyệt Tâm như thể đang nói: Ta chết rồi, ngươi cũng chạy không thoát.
“Tin hay không không quan trọng, chí ít… cả Nhiếp Phong và ngươi đều chết chắc rồi.” Nụ cười sung sướng vì trả được thù hiện lên khuôn mặt Tuyệt Tâm. Hắn ta cúi đầu nói nhỏ: “Chắc ngươi không biết… Nhiếp Phong cũng là con của Nhan Doanh đấy.”
Tuyệt Thiên trố mắt, đầu óc choáng váng rồi ngay sau đó chìm vào bóng tối vĩnh hằng.
Tuyệt Tam nhìn thi thể Tuyệt Thiên một lúc lâu mới thong thả nhoẻn cười, lẩm bẩm: “Nhan Doanh… con ả đê tiện đó… Mẹ à… con đã nói rồi… sẽ có ngày con khiến ả không còn gì hết…”
- -----oOo------