Dịch: Mạc Nguyệt
“Này, nghe gì chưa? Bảo chủ Sư Vương Bảo đúng là không biết xấu hổ, lấy oán báo ơn đấy.”
“Hả? Rốt cuộc chuyện này là thế nào mà đi đâu cũng thấy đồn thế?”
“Ầy, ngươi không biết đâu, mấy hôm trước con trai bảo chủ ra ngoài đi săn, suýt nữa bị báo ăn mất, may nhờ có một vị thiếu hiệp giải cứu kịp thời mới thoát nạn. Ai ngờ bảo chủ lại bỏ thuốc thiếu hiệp đó, bắt về giam lại, định ép người ta giao ra võ công tâm pháp… Ôi chao! Trần đời chưa thấy ai không biết xấu hổ như thế!”
“Thật á? Sư Vương Bảo qua bao đời cũng tồn tại được hơn trăm năm rồi, gần như là vương tướng của mấy thành gần đây, thế mà lại làm chuyện đó á?”
“Không tin à? Anh họ nội của vợ lẽ của chú hai bên họ ngoại của ta làm việc cho Sư Vương Bảo đó, chính anh ấy bắt người về giam đấy, thật hơn vàng!”
“Ngươi bàn tán mấy chuyện nhơ bẩn này làm gì, cứ sống tháng ngày yên bình của mình đi, đừng lo chuyện không đâu.”
“Ta cũng chỉ nói chơi thôi mà. Thật ra ta thấy tiếc cho thiếu hiệp kia, người tốt bụng, nghĩa hiệp như thế lại gặp phải chuyện này, nếu may mắn thoát nạn, có khi sau này lại làm nên chuyện lớn cũng nên.”
“Ôi dào, xưa nay giang hồ vẫn bát nháo thế mà, từ thiếu hiệp thành ma đầu cũng chẳng có gì lạ. Thôi đừng nói nữa, đến nhà ta làm vài chén đi. Hôm qua vợ ta về nhà mẹ rồi…”
Cách đó không xa, một thiếu nữ dung mạo thanh tú, mặc váy dài vải sa vàng nhạt ôm eo chầm chậm quay người lại, nở nụ cười đầy ẩn ý, lẩm bẩm: “Lấy oán báo ơn… từ thiếu hiệp thành ma đầu à? Nghe chừng… cũng thú vị đấy…”
Chỉ loáng cái đã không thấy bóng dáng thiếu nữ xinh đẹp đó đâu, chẳng biết bặt tăm bặt tích tự lúc nào.
…
Khi tỉnh lại, Vô Danh phát hiện tứ chi mình bị khóa bằng xích sắt tinh luyện, chỉ có thể hoạt động trong phạm vi vài bước chân, toàn thân không vận nổi chút nội lực nào.
Vô Danh cứ thế nằm bất động dưới mặt đất ẩm ướt, đôi mắt vô hồn ngẩn ngơ nhìn nóc phòng giam tối tăm. Chẳng hiểu sao hắn bỗng nhớ lại chuyện chỉ mới mấy hôm trước, mình nói với người kia rằng “nuôi hổ thành họa”, còn không giữ thể diện, ra tay với cả vãn bối. Bây giờ rơi vào tình cảnh này, xem ra trên đời thực sự có nghiệp báo.
Vô Danh thở dài khe khẽ, cảm thấy thật ngột ngạt. Trước mắt dường như lờ mờ hiện ra cảnh đứa bé sơ sinh tím tái vì lạnh trong gió đông, kêu lí nhí như mèo, và cả… bao hồi ức suốt bấy nhiêu năm qua. Đứa trẻ hắn tự mình cầm tay chỉ dạy từng đường kiếm vậy mà lại giúp người khác đối phó mình. Vô Danh muốn cười cũng chẳng cười nổi.
Nhưng chẳng bao lâu sau, hắn không cần nghĩ vẩn vơ nữa, vì có ba người nối đuôi nhau bước vào nhà lao đá chật hẹp.
Người đi đầu tiên mặt mày cương nghị, khí thế khiếp người, hiển nhiên đã quen ở địa vị cao. Hai người theo sau chính là Phá Quân và Kiếm Thần. Phá Quân trông có vẻ đắc ý, nhưng ánh mắt nhìn người đi đầu lại thâm sâu khó dò. Kiếm Thần vẫn mang bản mặt vô cảm, nhưng ánh mắt có gì đó rầu rĩ xen lẫn giữa hoang mang.
Vô Danh lẳng lặng nhìn ba người đó, ánh mắt bình thản như giếng cổ không gợn sóng, chẳng hề để lộ chút tâm tư nào.
Người đi đầu từ tốn cất lời: “Võ Lâm Thần Thoại… nghe danh đã lâu.”
Vô Danh lạnh nhạt nhìn người đó, lạnh lùng nói: “Thần thoại đã qua, chỉ còn Vô Danh.”
Người nọ thoáng sửng sốt rồi phá lên cười, nói rất ngạo mạn: “Bản tọa không cần biết ngươi là Võ Lâm Thần Thoại hay là một người chết không tên tuổi, bây giờ việc duy nhất ngươi cần làm là chép lại hết võ công tâm quyết ngươi luyện bấy lâu nay rồi giao cho bản tọa, để tránh phải chịu nhiều khổ sở.”
Vô Danh vẫn bình thản như không, “Khách từ Đông Doanh tới dòm ngó thần châu tất sẽ tự rước lấy họa.”
Người nọ đổi sắc mặt, nhưng chưa nói gì. Phá Quân lại lên tiếng, giọng đầy trào phúng, “Đã thành tù binh rồi còn cứng mồm bày đặt dạy đời người khác, tự đề cao bản thân quá đấy.”
Người nọ hơi bất ngờ liếc nhìn Phá Quân rồi lạnh lùng nói với Vô Danh: “Hừ, chỉ là một tên rượu mời không uống lại uống rượu phạt mà thôi. Dám chống đối Tuyệt Vô Thần ta thì dù có là thần tiên, bản tọa cũng sẽ đánh cho rơi xuống địa ngục, huống chi chỉ là một thần thoại cỏn con.”
Phá Quân hơi cúi đầu tỏ vẻ cung kính, không dám tự tiện xen ngang nữa. Tuyệt Vô Thần nhìn hắn ta và Kiếm Thần một hồi rồi chợt chỉ vào Kiếm Thần: “Ngươi đi phế cái tên Thần Thoại kia cho bản tọa.” Nói rồi gã xoay người, ung dung nhìn Vô Danh, “Bản tọa muốn xem xem Thần Thoại đã thành phế nhân rồi thì còn cao ngạo được nữa không.”
Kiếm Thần đơ ra mất một lúc mới chầm chậm tiến lên. Vô Danh nhìn cậu mà lòng nhói đau, nhưng lại chợt phát hiện ánh mắt cậu không hề có dao động cảm xúc, đờ đẫn vô hồn như người đã chết. Hắn thầm giật mình, chợt có một suy đoán mơ hồ.
Kiếm Thần không hề chần chừ đặt tay lên bụng Vô Danh, đánh một đòn rất mạnh vào đan điền. Trước đó, nội lực của Vô Danh đã bị Tang Nguyên Tán bào mòn hết, giờ nhận một đòn này, Vô Danh chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, cơn đau kịch liệt lan từ đan điền ra khắp toàn thân, kinh mạch đau đớn như bị dao cứa, cơ thể mất hết sức lực, máu tươi chảy ồ ạt qua khóe miệng. Vô Danh biết, sau một đòn này, hắn thực sự bị phế hết võ công, trở thành một phế nhân.
Tuyệt Vô Thần cười sang sảng, giọng điệu nghe thật tàn nhẫn: “Đời này ngươi sẽ không còn ngày lật ngược thế cờ nữa, đến tự sát e cũng khó làm được. Tuyệt Địa trưởng lão của Vô Thần Tuyệt Cung ta sẽ chăm sóc ngươi tận tình. Nếu ngươi biết điều, chịu giao ra tâm quyết thì thôi, nếu vẫn cứng đầu thì Tuyệt Địa trưởng lão chắc chắn sẽ cho ngươi biết thế nào là muốn sống không được, muốn chết cũng chẳng xong!” Dứt lời, ông ta phẩy tay áo, xoay người rời khỏi nhà lao.
Phá Quân nhìn Vô Danh với ánh mắt phức tạp rồi cũng rời đi. Kiếm Thần đơ ra đó, đờ đẫn nhìn Vô Danh bằng ánh mắt vô hồn rồi quay người đi theo Phá Quân ra ngoài.
Suốt từ lúc Kiếm Thần ra tay cho đến khi trong nhà lao chỉ còn mình hắn, mắt Vô Danh vẫn luôn rệu rã. Đối với bất cứ ai trong võ lâm, mất võ công đều là tổn thương chí mạng. Đối với cao thủ, mất võ công thậm chí còn đau khổ và tuyệt vọng hơn cả chết.
Cuối cùng, cơn đau thấu xương kéo lại thần trí của Vô Danh. Cảm nhận đan điền rỗng không và tứ chi vô lực, Vô Danh lẳng lặng nằm đó, bắt đầu suy ngẫm về tình cảnh của mình. Phải, hắn chưa bao giờ nghĩ rằng chỉ một cuộc hội ngộ với Phá Quân lại khiến mình rơi vào bước đường này. Đến khi hoàn hồn sau một loạt đả kích, hắn có thể chắc chắn một điều: mặc dù bấy lâu nay vẫn sống với tâm thế lòng như tro tàn, sóng gió chẳng màng, nhưng giờ đây, hắn không muốn chết thế này.
Chưa bàn đến chuyện phải phá tan âm mưu của người Đông Doanh vì đại nghĩa thần châu, chỉ riêng Kiếm Thần thôi đã đủ khiến hắn không thể từ bỏ. Nhìn trạng thái đờ đẫn vô hồn như con rối của Kiếm Thần, nếu hắn còn không nhận ra đồ đệ mình bị thao túng tâm trí thì đúng là có mắt như mù.
Sau khi nghĩ rõ ràng chuyện Kiếm Thần không phải cố ý phản bội mà bị ép khi sư diệt tổ, Vô Danh vẫn thầm thở phào. Không có bí pháp nào có thể thao túng người ta cả đời, hầu hết đều nhằm lúc người ta tâm trí dao động để xâm nhập, qua một thời gian, người bị thao túng sẽ tự thoát ra. Nếu hắn cứ chết thế này thì lúc Kiếm Thần tỉnh táo lại, chỉ riêng cảm giác áy náy và tự trách thôi cũng đủ hủy hoại đứa trẻ đó rồi. Vậy nên hắn phải cắn răng kiên trì sống tiếp.
Giờ đang là giữa thu, nhà lao lại ẩm thấp lạnh giá. Vô Danh nằm trên sàn đất lạnh thấu xương, hoàn toàn mất hết nội lục, chẳng bao lâu sau đã run cầm cập, môi tím tái, trông thảm hại vô cùng. Nhưng tâm trí hắn rất kiên định, trong l0ng nguc như có một ngọn lửa hừng hực thiêu đốt. Hắn lẳng lặng nằm đó, tựa như một bảo kiếm ngủ đông.
Dù là kiếm gãy cũng chưa chắc đã không có ngày được đúc lại.
…
Nhiếp Phong lướt đi rất nhanh giữa đình viện phức tạp. Đình viện tọa lạc ở thung lũng vô cùng bí ẩn này chính là căn cứ địa của Vô Thần Tuyệt Cung ở trung nguyên.
Cuối cùng Nhiếp Phong cũng lần đến nhà lao, trong lòng lấy làm kinh ngạc. Ở đây có đến mấy trăm người võ lâm đang bị giam giữ, trong đó không thiếu chưởng môn, gia chủ, cao tăng, đại hiệp nổi danh thiên hạ. Một số người bị giày vò đến máu thịt bầy nhầy, bi thảm vô cùng.
Nhiếp Phong thảng thốt, không ngờ Vô Thần Tuyệt Cung đã âm thầm bắt cóc nhiều người thế này. Nhưng cậu cũng phát hiện họ đều bị người Đông Doanh dùng thuốc kìm hãm công lực, chỉ dựa vào một mình cậu không thể cứu họ ra ngoài.
Sau khi quyết tâm, Nhiếp Phong lập tức cẩn trọng rút lui, định truyền tin triệu tập đệ tử Thiên Hạ Hội rồi tính tiếp. Nào ngờ ngay lúc cậu vòng qua một ngọn núi giả, có người lớn tiếng quát: “Ai đang ở đó? Bắt hắn lại!”
Nhiếp Phong thầm giật mình, vội vàng dùng tuyệt đỉnh khinh công bay ra ngoài. Ai ngờ từ khắp bốn phương có mấy trăm người đột nhiên bay ra, đồng loạt tấn công cậu, còn có hai tuyệt thế cao thủ dẫn đầu ập tới, chặn đường lui của cậu.
Nhiếp Phong tập trung nhìn kĩ, rút Tuyết Ẩm Đao ứng phó với hai người kia, đồng thời dùng Phong Thần Thối bổ trợ, tức thì bóng đao ánh cước giao nhau, xé gió vun vút.
Nhưng suy cho cùng đây vẫn là tổng đà của Vô Thần Tuyệt Cung ở trung nguyên, nếu đã bại lộ hành tung thì làm gì có chuyện dễ dàng thoát thân. Nhiếp Phong đấu với hai cao thủ tuyệt thế một hồi thì bị một cao thủ khác dùng khí thế đàn áp, trúng một chưởng bay ra xa, đập vào vách núi ngất xỉu.
…
“Lạc Tiên đã nảy hứng thú với chuyện của Sư Vương Bảo rồi, chắc mấy ngày này sẽ có hành động.” Ân Thành khom người báo cáo với bản mặt vô cảm.
“Ừm, rồi sao nữa?” Lăng Ngạo Thiên gõ nhẹ lên mặt bàn, bình thản hỏi.
Ân Thành lẳng lặng liếc nhìn Bộ Kinh Vân đang chắp tay đứng cạnh Lăng Ngạo Thiên, không trả lời ngay.
Bộ Kinh Vân hơi sửng sốt, lát sau cúi đầu nói khẽ: “Con lên trước.” Nói rồi toan quay người lên lầu, nhưng Lăng Ngạo Thiên lập tức kéo tay giữ nó lại, nói rất thản nhiên: “Không cần, không có chuyện gì phải giấu con cả.” Dứt lời, hắn dùng ánh mắt ra hiệu cho Ân Thành nói tiếp.
Ân Thành hơi cúi đầu, không dám ngó nghiêng, giọng điệu bình thản nói tiếp: “Sau khi tế bái cha mình, Đoạn Lãng định vào Lăng Vân Quật thăm dò, nhưng dường như còn do dự. Nhiếp Phong đã lần ra sào huyệt của Vô Thần Tuyệt Cung ở thung lũng gần thành Bát Đình, nhưng lại lọt bẫy. Vô Danh đã chính thức bị Phá Quân bắt, chắc cũng đang ở trong thung lũng đó.”
Ánh mắt trở nên xa xăm, Lăng Ngạo Thiên nói với giọng không rõ cảm xúc: “Bảo mật thám nghĩ cách để Nhan Doanh nhìn thấy Tuyết Ẩm Đao. Ba ngày sau truyền tin cho Đoạn Lãng, bảo nó thăm dò tình hình trong thung lũng đó; ngoài ra chuẩn bị cho ta ba trăm người của ám bộ và thuốc giải Tang Nguyên Tán, sẵn sàng đợi lệnh.”
Ân Thành hơi ngẩng lên nhìn hắn rồi lại cúi đầu thưa: “Vâng.”
Chờ Ân Thành ra ngoài, Lăng Ngạo Thiên trầm mặc một lúc lâu rồi bỗng nghiêng đầu nói với Bộ Kinh Vân: “Đối với Nhiếp Phong và Đoạn Lãng, ta vẫn còn toan tính như trước. Con nghĩ sao về chuyện này?”
Bộ Kinh Vân chăm chú nhìn hắn, từ tốn đáp: “Mọi chuyện sư phụ làm, Vân nhi đều sẽ ủng hộ.”
Lăng Ngạo Thiên nhìn nó đăm đăm, nói ẩn ý: “Thế nếu toan tính với cả con thì sao?”
Bộ Kinh Vân giật mình, mãi một lúc sau vẫn không nói gì.
- -----oOo------