Truyền Thuyết Hùng Bá

Chương 94




Dịch: Mạc Nguyệt

Bộ Kinh Vân quay lại tầng hai. Lăng Ngạo Thiên vẫn đang nằm nghỉ với bộ dạng biếng nhác, nhẹ cong khóe môi, nói: “Cái tên Ân Thành này sao cứ đến đúng lúc thế nhỉ?”

Bộ Kinh Vân đi thẳng tới ngồi bên giường, đưa tập giấy nọ cho hắn, nhìn sang hướng khác, “Tin tức… quá nhanh nhạy.”

Lăng Ngạo Thiên chỉ cười nhẹ, cũng không buồn ngồi dậy, cứ nằm như thế xem mật báo. Sau khi lật qua vài tờ, vẻ biếng nhác trên mặt đã bớt đi, đáy mắt thêm vẻ nghiền ngẫm.

[Lạc Tiên rời thành Thiên Ấm, đến vùng phụ cận Sư Vương Bảo.]

[Thiết Tâm Đảo có biến, Hoài Không – đồ đệ của Thiết Thần rời đảo để tăng cường thực lực, báo thù cho huynh trưởng là Hoài Diệt. Nhưng bên ta lại tra được Hoài Diệt chưa chết, đang ngầm bồi dưỡng thực lực, lâu nay không gặp Hoài Không.]

[Kiếm Thần tình cờ gặp thiếu nữ họ Vu tên Sở Sở. Vu Sở Sở muốn tìm Bộ Kinh Vân, hai người đang trên đường đến thành Thiên Ấm.]

[Đã tra được Phá Quân quay lại trung nguyên, có mưu đồ gì còn chờ điều tra.]

[Đoạn Lãng lên đường đến vùng phụ cận Nhạc Sơn.]

[Nhiếp Phong điều tra đến nhà họ Tôn ở thành Bát Đình, Tuyệt Vô Thần đã phát hiện được ít nhiều.]

Thấy vẻ mặt sư phụ nghiêm túc hơn, Bộ Kinh Vân hỏi han: “Có chuyện gì sao?”

Lăng Ngạo Thiên ngồi dậy, cười khẽ, “Thật ra cũng… không có chuyện gì to tát…” Nói rồi hắn tiện tay rút một tờ giấy đưa cho nó, ung dung nói tiếp: “Chẳng qua là nợ đào hoa của Vân nhi thôi.”

Bộ Kinh Vân thoáng ngạc nhiên, nhận lấy tờ giấy xem một lượt, sau đó nói với giọng bất đắc dĩ: “Cô ta… con đã quên từ lâu rồi… sao còn tới đây tìm làm gì…”

Lăng Ngạo Thiên xoa cằm, nhìn nó đăm đăm, “Chuyện của ta chẳng có gì cần phải giấu Vân nhi hết.” Hắn hơi nheo mắt, nghiêng đầu, nói với giọng pha chút ý cười, “Ta cũng từng nói nếu Vân nhi dây vào đóa hoa đào nào, sư phụ sẽ cắt đứt giúp con. Lần này…”

Bộ Kinh Vân nhìn hắn bằng ánh mắt dịu dàng, ngữ điệu nghe cũng phóng khoáng: “Tùy sư phụ xử trí.”

Lăng Ngạo Thiên cười khẽ, nói như có điều ám chỉ, “Lần trước sư phụ của Kiếm Thần làm con bị thương, chi bằng sư phụ lấy gậy ông đập lưng ông, trút giận cho con?”

Bộ Kinh Vân hơi khựng lại, nói với vẻ chần chừ: “Đoạn tuyệt như vậy e rằng không thỏa đáng.”

Lăng Ngạo Thiên chỉ cười nhẹ: “Sao lại đoạn tuyệt chứ, rõ ràng là nối lại tình xưa…”



“Cô nương đừng quá lo lắng, chừng năm, sáu ngày nữa là chúng ta đến thành Thiên Ấm rồi.” Kiếm Thần dịu dàng nói, ánh mắt nhìn thiếu nữ nọ tràn đầy bao dung, ôn hòa.

Sau khi rời khỏi Bái Kiếm sơn trang, có một dạo Kiếm Thần rất chán chường. Anh Hùng Kiếm không chỉ bầu bạn với cậu nhiều năm, còn là bội kiếm của sư phụ, mang vinh quang của Võ Lâm Thần Thoại, tượng trưng cho sự kế thừa chính khí lẫm liệt. Không ngờ nó lại bị Hỏa Lân Kiếm chém gãy, chỉ kịp ngân lên một tiếng bi ai sau cuối.

Sau đấy, Kiếm Thần trông thấy sư phụ chờ mình ở chỗ cách Bái Kiếm sơn trang không xa. Cậu đi chuyến này chẳng những không lấy được Tuyệt Thế Hảo Kiếm, mà còn để mất Anh Hùng Kiếm, trong lòng hổ thẹn và bất an vô cùng. Nhưng Vô Danh không hề quở trách, chỉ nhìn Anh Hùng Kiếm gãy đôi với vẻ đăm chiêu rồi lập tức đuổi theo Tuyệt Thế Hảo Kiếm.

Kiếm Thần thở phào nhẹ nhõm, rồi lại có một nỗi buồn man mác. Cậu được Vô Danh nuôi nấng từ nhỏ đến lớn, cũng từng nhào vào lòng sư phụ quấy khóc, làm nũng. Đối với cậu, Vô Danh vừa là thầy vừa là cha, là người gần gũi nhất trên thế gian này. Nhưng cậu càng lớn, Vô Danh càng yêu cầu cao, cũng càng nghiêm khắc, rồi lại hiếm khi bộc lộ tình cảm.

Sau nhiêu năm phiêu bạt giang hồ, tuy không phải vạn sự như ý, nhưng có thể nói Kiếm Thần cũng khá thuận buồm xuôi gió. Nhận sự giáo dục của Vô Danh, cậu trở thành người rộng lượng, ngay thẳng, ủng hộ võ lâm chính đạo, được ngợi khen là thanh niên tuấn kiệt danh tiếng vang xa. Tuy vẫn khiêm tốn, lễ phép như trước, nhưng trong lòng khó tránh có phần tự kiêu.

Lần này Anh Hùng Kiếm gãy, Vô Danh không trách mắng Kiếm Thần, cũng không… an ủi cậu. Thật ra cậu rất cần được vỗ về. Cậu tin vào tố chất và thực lực của bản thân, đồng thời lại lo mình làm xấu mặt sư phụ. Bấy lâu nay, cậu luôn tỏ ra ôn hòa độ lượng, đúng mực, mỗi câu nói đều tràn đầy chính khí. Nhưng cậu cũng sẽ mệt, cũng sẽ buồn. Lần này thua trong tay Đoạn Lãng còn kém tuổi mình, đến binh khí cũng gãy mất, thực sự là một cú sốc lớn với cậu. Hơn nữa, cậu hành tẩu giang hồ nhiều năm, quen biết nhiều người, nhưng lại chẳng có mấy ai được xem là bạn. Dễ hiểu thôi, một người từ lời nói đến cử chỉ luôn lấy chính nghĩa, hào hiệp làm chuẩn mực quả thật khó tìm được bạn tri giao có thể hiểu nhau, cùng mở lòng cạn chén vui say. Vậy nên những lúc buồn, cậu không biết phải tâm sự với ai.

Kiếm Thần không phải một hiệp khách chính nghĩa bẩm sinh. Cậu từng có một thời ngây thơ, nghịch ngợm, thích cười đùa trêu chọc. Nhưng bây giờ đến bản thân cậu gần như cũng quên mất phải nói đùa với người ta thế nào. Cậu đè nén bản tính của mình âu cũng chỉ vì đạt đến kỳ vọng của Vô Danh. Nhưng đáng buồn thay, cậu nhận ra cứ cư xử phải phép, tôn kính mọi lúc mọi nơi thế này chỉ càng khiến mình và sư phụ thêm xa cách, không thể quay về thời gần gũi như cha con.

Hình như đeo mặt nạ lâu quá nên không tháo ra được nữa rồi.

Mới ở cùng nhau được nửa ngày, Vô Danh đã vội vàng đuổi theo Tuyệt Thế hảo Kiếm. Thực lòng Kiếm Thần muốn tự lừa dối mình rằng sư phụ muốn lấy Tuyệt Thế Hảo Kiếm cho mình để bù lại nuối tiếc do Anh Hùng Kiếm đã gãy. Nhưng cậu hiểu hơn ai hết chuyện đó không thể xảy ra. Vô Danh chỉ lo Tuyệt Thế Hảo Kiếm rơi vào tay kẻ xấu sẽ gây họa cho thiên hạ thôi. Thật ra cậu chẳng muốn Tuyệt Thế Hảo Kiếm chút nào. Lúc ở Bái Kiếm sơn trang, cậu đã biết rõ thanh kiếm này thuộc về Bộ Kinh Vân. Tất nhiên cậu biết bảo kiếm có linh. Mà Bộ Kinh Vân chính là Hoắc Kinh Giác năm ấy. Thật ra cậu đã coi đối phương như bạn bè, nên đương nhiên không muốn làm khó. Nhưng cậu còn chưa kịp thốt ra những điều này, Vô Danh đã đi xa mất rồi.

Sau khi sư phụ rời đi, Kiếm Thần tha thẩn trên giang hồ, mãi đến khi gặp được Vu Sở Sở.

Sự hồn nhiên, lương thiện của Vu Sở Sở tựa như một dòng suối mát xoa dịu cõi lòng cay đắng của Kiếm Thần. Cậu cứu Sở Sở thoát khỏi nguy cơ bị xâm hại, trong lúc chuyện trò biết được Sở Sở một mình rời nhà đi xa chỉ để tìm Bộ Kinh Vân. Dù xét từ phương diện nào, cậu cũng không thể bỏ mặc một cô gái như vậy, thế là cả hai làm bạn đồng hành.

Kiếm Thần có thiện cảm với Sở Sở, thực ra còn có chút tán thưởng và ngưỡng mộ nữa. Sở Sở không hề toan tính, cũng chẳng bị gò bó, tính tình ngay thẳng bộc trực. Nàng thích Bộ Kinh Vân, thế là rời nhà đi tìm người thương, cũng chẳng ngại nói ra tiếng lòng mình. Tình cảm của nàng chân thành, chất phác, cũng có muộn phiền ngượng ngập, nhưng không hề hối hận. Thế là Kiếm Thần nhận ra mình thực lòng rất thích Sở Sở.

“Kiếm Thần đại ca, huynh nghĩ… Bộ đại ca liệu có quên muội không?” Sở Sở chớp đôi mắt đen láy, to tròn nhìn Kiếm Thần, môi hơi dẩu lên, nói với giọng tủi thân.

Kiếm Thần cười bảo: “Không đâu. Một cô gái tốt như Sở Sở ai gặp rồi cũng sẽ không quên.”

Kiếm Thần tán thưởng Vu Sở Sở, thích Vu Sở Sở, nên muốn giúp nàng. Cậu biết Vu Sở Sở thích Bộ Kinh Vân đến mê mệt, nhưng cũng không ghen tỵ, chỉ muốn chúc phúc. Thật ra cậu chỉ coi Sở Sở như một nơi gửi gắm tình cảm, xem như… em gái mà thôi.

Có điều cậu vẫn hiểu đôi chút về Bộ Kinh Vân. Khoan bàn đến những lời đồn đại trên giang hồ mấy năm gần đây, chỉ xét riêng lần đầu gặp nhau, khi ấy Bộ Kinh Vân mới có mười tuổi đã lạnh lùng như núi băng. Vậy nên lúc biết người Vu Sở Sở thích lại là Bộ Kinh Vân, cậu không khỏi thấy lo lắng, xót xa cho nàng.

Thế là Kiếm Thần quyết tâm cùng Sở Sở đi gặp Bộ Kinh Vân, có thế nào cũng không thể để nàng bị bắt nạt. Nếu Bộ Kinh Vân thực sự không có tình cảm với Sở Sở thì tạm biệt trong yên bình, cậu sẽ đưa Sở Sở về nhà. Xét đến quan hệ giữa mình với Bộ Kinh Vân, Kiếm Thần cảm thấy mình muốn bảo vệ một cô gái cũng không có vấn đề gì. Có lẽ vì nhớ đến cô gái bị Bộ Kinh Vân đánh gãy mấy cái xương sườn, nên ánh mắt Kiếm Thần nhìn Vu Sở Sở có thêm vài phần bao dung và thương xót.

“Thật ra… muội và huynh ấy cũng chỉ mới gặp nhau một lần… chẳng có hứa hẹn gì cả…” Sở Sở cúi đầu ra vẻ ủ rũ, nói lí nhí: “Người như huynh ấy làm gì có chuyện thích một nha đầu xóm núi như muội.”

Kiếm Thần không có kinh nghiệm an ủi con gái, chỉ đành nói lảng sang chuyện khác: “Ta đi bảo quán đưa cơm lên. Muội cứ nghĩ thoáng đi, đến lúc gặp nhau thì mọi chuyện đều rõ ràng thôi.”

Sở Sở gật đầu, cất giọng lanh lảnh: “Cảm ơn huynh. Gặp được Kiếm Thần đại ca thật tốt quá.”

Kiếm Thần quay người ra khỏi phòng, gò má hơi ửng hồng. Cô gái này đúng là hồn nhiên, rạng rỡ đến nỗi người ta không biết phải làm sao.

Nhưng đến khi Kiếm Thần bưng cơm canh lên tầng, nó chỉ kịp thấy một bóng đen loáng qua cửa sổ phòng khách, đâu còn bóng dáng Sở Sở nữa.

Kiếm Thần thảng thốt, vứt cả khay cơm, tung người lao ra cửa sổ, đuổi theo đối phương.



“Nếu không nhờ có Hoài Không thiếu hiệp ra tay tương trợ, e là con ta đã mất mạng trong miệng thú dữ rồi. Lão phu thực lòng không biết phải cảm ơn thiếu hiệp thế nào cho đủ, chỉ đành mời thiếu hiệp một ly, ngày sau có gì cần giúp, Sư Vương Bảo chúng ta quyết không chối từ.”

“Bảo chủ không cần khách sáo như thế. Đây là việc Hoài Không nên làm.” Nói rồi hắn nhận lấy ly rượu, một hơi uống cạn.

“Thiếu hiệp quả là hào sảng.”

“Ngươi… rượu này… tại sao…”

“Nghe đồn thuật đúc tạo bí truyền của Thiết Môn là tuyệt đỉnh thiên hạ, mong Hoài Không thiếu hiệp vui lòng chỉ giáo.”

“Ngươi… lấy oán báo ơn…”

“Hừ, thế thì đã sao? Người đâu, áp giải hắn vào ngục, chăm sóc cho tốt.”