Truyền Thuyết Hùng Bá

Chương 90




Dịch: Mạc Nguyệt

Cổ tay Bộ Kinh Vân đau nhói, e là đã bị tổn thương kinh mạch. Đến Tuyệt Thế Hảo Kiếm cũng rời tay, nó vừa cuống vừa giận, rồi lại có mấy phần buồn bã. Chung quy vẫn… không giữ được.

Đến thần binh của mình còn khó giữ được, lấy bản lĩnh gì bảo vệ người mình yêu đây?

Bộ Kinh Vân lạnh lùng nhìn Vô Danh, mím chặt môi, trong tim lại đang nhỏ máu.

Tuyệt Thế Hảo Kiếm bay đi, cắm xiên xuống đất. Vô Danh tiến lên định nắm lấy chuôi kiếm, nhưng hai luồng sáng lạnh từ đằng sau ập tới. Đó là Kiếm Nô và Kiếm Tỳ.

Vô Danh chỉ hơi khựng lại, thoáng đổi tư thế tay, chẳng nhìn rõ hắn làm kiểu gì mà hai thanh kiếm của Kiếm Nô, Kiếm Tỳ đều nằm gọn trong tay hắn.

Vừa mới ra tay đã mất binh khí, Kiếm Nô, Kiếm Tỳ không khỏi thảng thốt tái mặt, chỉ đành rút lui.

Vô Danh hừ lạnh một tiếng, cũng không đuổi theo, chỉ vứt hai thanh kiếm xuống đất, vươn tay rút Tuyệt Thế Hảo Kiếm.

Đột nhiên, từ bên trong Tuyệt Thế Hảo Kiếm phóng ra một luồng kiếm khí. Vô Danh nhất thời không phản ứng kịp, bị kiếm khí ép buông tay. Tuyệt Thế Hảo Kiếm lại cắm phập xuống đất.

Không ngờ thanh kiếm này lại không cam chịu bị khống chế, đến Vô Danh cũng phải ngỡ ngàng.

Lúc này, thợ đúc kiếm Chung Mi tiến lên, hành lễ rồi nói: “Tuyệt Thế Hảo Kiếm đã tự nhận chủ nhân, mong các hạ đừng cưỡng cầu.” Kiếm Nô và Kiếm Tỳ cũng nhìn Vô Danh bằng ánh mắt phẫn nộ.

Vô Danh ngập ngừng một lát, nhìn về phía Bộ Kinh Vân, hơi nhíu mày, nói: “Ta thực sự không thể yên tâm với nó. Nếu mai sau nó thực sự dùng thanh kiếm này gây thêm sát nghiệp, chắc chắn sẽ hại đến thiên hạ.”

Bộ Kinh Vân mím môi, không nói gì.

Nghĩ một lát, Vô Danh bảo: “Ta cũng không muốn ức hiếp ngươi, chỉ cần ngươi tiếp được một chiêu của ta, ta sẽ không dây dưa nữa, thế nào?”

Mắt Bộ Kinh Vân lóe lên tia sáng. Thực ra nếu Vô Danh cố chấp cướp kiếm, nó cũng chẳng làm gì được, dù sao thực lực cách biệt quá xa. Cũng có thể chờ đến khi về Thiên Hạ Hội nhờ sư phụ đi thương lượng với Vô Danh, nhưng nó khinh thường cách này. Tuyệt Thế Hảo Kiếm là kiếm của nó, đương nhiên phải do nó tự lấy về. Nếu dựa vào sư phụ, e là đến Tuyệt Thế Hảo Kiếm cũng xem thường nó. Huống chi, nó muốn trở thành thanh kiếm độc nhất vô nhị trong tay sư phụ, nếu kiếm của mình còn không giữ nổi, nó có tư cách gì mơ tưởng đến điều đó?

Nghĩ tới đây, Bộ Kinh Vân dứt khoát gật đầu: “Được.”

Vô Danh ra hiệu cho nó lấy lại Tuyệt Thế Hảo Kiếm. Nó nắm chặt chuôi kiếm, cổ tay lại đau nhói.

Vô Danh nhíu mày, “Cổ tay ngươi bị thương, thế này không công bằng. Ngươi vẫn muốn thực hiện ước định sao?”

Ý chí chiến đấu bừng lên mãnh liệt trong mắt Bộ Kinh Vân, nó rung tay dùng chân khí chặn lại vết thương, lại dùng ưu thế của kỳ lân thể khiến vết thương không ảnh hưởng đến trình độ của mình, lạnh nhạt nói: “Không cần, bắt đầu luôn đi.”

Bộ Kinh Vân không muốn trì hoãn thêm nữa. Nó muốn dựa vào thực lực của bản thân để chứng minh rằng mình chính là chủ nhân do số phận sắp đặt của Tuyệt Thế Hảo Kiếm. Nó biết Vô Danh cũng hơi kiêng dè, bởi chỗ này cách thành Thiên Ấm không xa, nếu sư phụ biết tin đuổi tới đây, chắc chắn sẽ sinh ra biến số.

Vô Danh nhìn xoáy vào mắt nó, cuối cùng xuất chiêu. Chân khí vừa tung ra lập tức hình thành một thanh kiếm lượn vòng trên không trung, liên tục xoay chuyển cực nhanh. Đây chính là chiêu thức đặc biệt hắn dùng để đối phó Bộ Kinh Vân: Vô Tình Đạo trong Vô Thượng Kiếm Đạo.

Một luồng khí lạnh lập tức toát ra từ kiếm, tản ra xung quanh, đến Chung Mi và Kiếm Nô, Kiếm Tỳ đứng ngoài cũng cảm thấy lạnh thấu xương, không chịu nổi phải lùi lại.

Vô Tình Đạo quả đúng là Vô Tình, chiêu thức chưa xuất đi mà kiếm ý lạnh lẽo đã triệt để dập tắt ý chí chiến đấu hừng hực trong lòng người ta.

Dẫu phải đối mặt với tuyệt chiêu đỉnh cao Vô Tình Đạo khiến người người khiếp đảm, Bộ Kinh Vân vẫn đứng thẳng tắp ở đó, tựa một tòa thành kiên cố, vĩnh viễn không cúi đầu, luôn luôn tràn đầy ý chí quật cường.

Kiếm khí không ngừng áp chế, thoáng chốc đã khiến Bộ Kinh Vân tưởng như tim mình cũng đóng băng.

Không! Không được thua!

Đối phương còn chưa xuất chiêu, sao có thể nhận thua thế này được…

Huống chi… ban đầu nó đã hứa với sư phụ nhất định sẽ lấy được Tuyệt Thế Hảo Kiếm…

Nghĩ như thế, chút tình cảm dịu dàng hiếm hoi lay động trong mắt Bộ Kinh Vân.

Vô Danh thầm giật mình, nghĩ bụng có gì đó không ổn. Hắn nào đâu biết khắc tinh của Vô Tình Đạo chính là hữu tình. Chỉ có tình mới khắc chế được Vô Tình Kiếm Đạo tuyệt tình vô tâm. Vô Danh vẫn cho rằng Bộ Kinh Vân là kẻ máu lạnh vô tình, nên mới cho rằng Vô Tình Đạo chắc chắn sẽ thắng được nó. Không ngờ…

Vô Danh vận chân khí, biết không thể chờ thêm nữa, nếu không e là Vô Tình Đạo của hắn sẽ bị chân tình của đối phương đánh tan. Hắn lập tức quạt hai tay, hút lấy chân khí, thanh kiếm lơ lửng trên không trung một lần nữa xoay chuyển với tốc độ cực nhanh, biến hóa ra vô số kiếm ảnh, ánh sáng vàng kim b4n ra tứ phía, kiếm thế cuồn cuộn ập về phía Bộ Kinh Vân như hàng ngàn con châu chấu bay thành đàn.

Bộ Kinh Vân quát một tiếng thật trầm, lập tức giơ kiếm đón đỡ, tấn công thẳng vào Vô Tình Kiếm. Chỉ thấy bóng kiếm loáng lên, thật không ngờ nó lại dùng Bi Thống Mạc Danh mình học được năm ấy, chiêu thức do Vô Danh sáng tạo!

Trước khi tung ra chiêu này, trong đầu Bộ Kinh Vân tái hiện lại rất nhiều chuyện quá vãng, có buồn có vui, có yêu có hận. Giờ đây, cuối cùng nó cũng tìm được ý nghĩa tồn tại của mình, cuối cùng cũng tìm được chân ái mình sẵn sàng dành cả đời để theo đuổi. Sáu năm qua, cuối cùng nó đã có thể bước vào trái tim lạnh nhạt, vô tình của Lăng Ngạo Thiên bằng tấm lòng chân thành và sự cố chấp của bản thân. Vậy thì làm sao thua được?

Bộ Kinh Vân còn muốn cùng sư phụ đứng trên đỉnh cao thế gian này, làm bạn tới hết đời. Nếu ngay cả thanh kiếm vận mệnh của mình cũng không giữ được, thì làm gì còn tư cách ấy nữa?

Thế là nó dồn hết tâm tư tình cảm sâu nặng và nỗi đau to lớn vào chiêu thức, khiến kiếm thế tăng mạnh, lưới kiếm càng thêm dày đặc, rắc rối phức tạp đến mức trước nay chưa từng có, hệt như dùng kiếm sắc dệt thành một tấm lưới đao, trải dài tới chỗ Vô Danh, vô biên vô tận. Khí thế cực mạnh đã phát huy tối đa tinh túy của Bi Thống Mạc Danh.

Tình yêu và đau thương tạo thành kiếm, tiến lên với khí thế quyết không lùi bước. Trong thoáng chốc, hàng ngàn kiếm ảnh và lưới kiếm trải dài vô tận, cuốn theo cát sỏi bay tứ tung.

Vô Danh không ngờ Bộ Kinh Vân lại dùng chiêu này, hơn nữa còn dung hòa sự bi thương với chiêu thức, lại tràn đầy thâm tình, vừa khéo khắc chế được Vô Tình Kiếm Đạo. Điều này khiến hắn vô cùng sửng sốt. Nhìn kiếm thế này, nỗi bi thương đã vượt xa sức tưởng tượng của hắn, mà nó lại hàm chứa tình cảm sâu đậm, kiên định vô cùng, đến người sáng tạo chiêu thức như hắn cũng không thể tung ra một chiêu như vậy.

Bộ Kinh Vân biết rõ Vô Danh là người sáng tạo ra Bi Thống Mạc Danh, đối phương chắc chắn nắm rõ toàn bộ linh hồn cốt túy của chiêu thức này. Biết vậy nhưng nó vẫn dùng, bởi vì ngay khi nhìn thấy Vô Tình Đạo, trong lòng nó đã nảy sinh ý muốn dùng Bi Thống Mạc Danh. Thế thì chỉ cần nghe theo lòng mình thôi.

Vô Tình Đạo lấy khí ngự kiếm, kiếm xuất vô phương, kiếm thế xuyên qua tầng tầng lớp lớp lưới kiếm phức tạp của Bi Thống Mạc Danh từ nhiều hướng. Kiếm thế vừa cương vừa nhu của Vô Tình Đạo phá từng mắt lưới, khiến lưới kiếm tan tành. Bộ Kinh Vân nhìn kiếm của Vô Danh lao tới nhưng không lùi bước. Trong thời khắc cấp bách này, nó củng cố lại kiếm thế, dệt nên một tấm lưới mới chặt chẽ hơn, khí thế hung mãnh hơn để nghênh đón Vô Tình Kiếm.

Vô Danh thấy Bộ Kinh Vân sắp bại tới nơi mà bi thống lại tăng mạnh, chiêu này còn lợi hại hơn chiêu ban nãy, không khỏi thầm kinh ngạc, nhưng hắn đã quyết chí thì sẽ không nương tay. Kiếm thế cực hàn biến đổi thành kiếm thế cương mãnh, tăng tốc độ ép sát Bộ Kinh Vân như phong ba bão tố. Tiếng xoèn xoẹt vang lên không dứt, một người phá, một người dệt. Kiếm thế với sức mạnh dời núi lấp biển một lần nữa phá tan lưới kiếm của Bộ Kinh Vân, trên người nó có thêm mấy chục vết máu, nhưng nó vẫn không lùi bước, đối đầu trực diện với kiếm khí của Vô Danh.

Kiếm khí sắp sửa xuyên qua tim. Sau chiêu này, Bộ Kinh Vân cầm chắc cái chết. Dù Vô Danh đã quyết chí cũng không khỏi thu lại một nửa chiêu thức. Hắn không muốn Bộ Kinh Vân trở thành sát tinh, sát thần, nhưng cũng không muốn lấy mạng nó. Ngay khoảnh khắc hắn thu chiêu, Bộ Kinh Vân cầm Tuyệt Thế Hảo Kiếm cắm mạnh vào trung tâm của Vô Tình Kiếm Đạo, lấy hữu tình kiếm phá chiêu, lưới kiếm lập tức tan tành.

Dù đã phá được chiêu thức của Vô Danh, Bộ Kinh Vân vẫn bị một nửa kiếm khí tổn thương tâm mạch, tức thì mặt cắt không còn giọt máu, máu chảy ồ ạt từ khóe miệng, nếu không có Tuyệt Thế Hảo Kiếm trong tay, e là nó còn chẳng đứng nổi.

Vô Danh không ngờ Bộ Kinh Vân lại quyết đoán như vậy, lấy tính mạng để ép mình, vậy nên chỉ đành cảm thán: “Không ngờ ngươi thà chết cũng muốn ép ta, lấy chân tình đấu với vô tình, chung quy vẫn là ta thua…”

Vô Danh – Võ Lâm Thần Thoại cuối cùng đã nhận thua trước Bộ Kinh Vân.

Bộ Kinh Vân thầm thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy trước mắt tối sầm, thân hình lảo đảo chực ngã, nhưng vẫn gắng gượng chống kiếm đứng yên.

Vô Danh bỗng nhiên nhìn về một phía, hai mắt sắc bén, đang định mở miệng thì chợt quay đầu lại, thấy Lăng Ngạo Thiên thoắt cái đã bay tới, ôm eo Bộ Kinh Vân, để nó dựa vào vai mình, nhìn hắn với đôi mắt phừng phừng lửa giận.

Lăng Ngạo Thiên giữ lấy mạch môn Bộ Kinh Vân, không ngừng truyền chân khí vào đó. Giờ phút này, hắn đã không còn vẻ ôn hòa ngày thường, mặt mày lạnh tanh nhìn về phía Vô Danh, cơn tức cố kìm chế vẫn để lộ qua ngữ điệu: “Ngươi có ý gì?”

Vô Danh trầm mặc một lát mới lên tiếng: “Từ nhỏ lệ khí của nó đã quá nặng. Ta từng khuyên ngươi nhiều lần, nhưng ngươi không nghe, cẩn thận có ngày nuôi hổ thành họa.”

Bộ Kinh Vân dựa vào vai sư phụ, tạm thời tỉnh táo hơn đôi chút, đang nỗ lực áp chế khí huyết sôi sục trong người, nghe thế thì giật mình, máu tươi lại chảy ồ ạt bên mép, thấm ướt một mảng lớn trên áo gấm xám nhạt thêu chìm rồng vàng của Lăng Ngạo Thiên.

Lăng Ngạo Thiên cảm nhận được cơ thể nó cứng ngắc, vô thức thắt chặt cánh tay, ghì lấy eo nó, đanh giọng: “Ngươi nói thế là có ý gì? Bao lâu nay ta coi ngươi là bạn, nhưng sẽ không mặc ngươi ly gián tình cảm thầy trò ta.”

Vô Danh khựng lại, giọng điệu pha chút cảm xúc phức tạp: “Lúc trước ta gặp Đoạn Lãng đã biết ngay đứa trẻ này tâm tư khó dò, khoảng thời gian trước nó lại thực sự phản bội sư môn. Ngươi làm sao biết được sau này Bộ Kinh Vân sẽ thế nào? Chỉ một Đoạn Lãng thôi đã huênh hoang giết người bừa bãi, nếu là Bộ Kinh Vân, chẳng phải sẽ khiến thiên hạ đại loạn?”

Lăng Ngạo Thiên cười gằn, “Nói như ngươi thì phải giết hàng đống hậu bối tài năng thiên bẩm mới giữ cho thiên hạ được thái bình sao? Ngươi luôn có thành kiến với Vân nhi, ta cũng không muốn nói nhiều với ngươi.” Nói rồi hắn nhìn Bộ kinh Vân, ánh mắt dịu dàng hơn đôi chút, rồi lại quay đầu, nói với giọng nghiêm túc: “Ta chỉ nói một lần thôi, dù toàn bộ người trong thiên hạ quay lưng rời bỏ ta, Bộ Kinh Vân cũng sẽ không phản bội ta!”

Bộ Kinh Vân cảm thấy cõi lòng ấm áp như xuân về, rồi lại ngổn ngang bao cảm xúc khó nói thành lời, đến hốc mắt cũng không kìm được nóng lên. Nó vươn tay trái nắm chặt vạt áo của sư phụ, hệt như nắm lấy một trái tim, giữ chắc cả đời.

Vô Danh thoáng sửng sốt, ánh mắt trở nên phức tạp, “Nếu ngươi đã nói thế… thì coi như ta nhiều chuyện…”

Thật ra lời này là bậc thang cho cả hai bên, dù sao quan hệ của họ cũng khá tốt. Nhưng chẳng hiểu Lăng Ngạo Thiên bị làm sao mà lại không tiếp nhận, còn lạnh lùng chỉ trích đối phương: “Ngươi đâu chỉ nhiều chuyện? Lại còn nặng tay với một hậu bối thế này…” Hắn lạnh lùng nhìn sang, giọng điệu giá buốt như cái rét ngày đông, “Uổng công ta coi ngươi là bạn, hóa ra chỉ là lừa mình dối người. Từ nay về sau ta với ngươi không còn giao tình gì nữa. Nếu ngươi còn dám ra tay với Vân nhi, thì chính là kẻ thù của ta!”

Vô Danh sững sờ, trợn tròn mắt nhìn sang. Lăng Ngạo Thiên cũng chẳng nói thêm gì, xoay người dẫn theo Bộ Kinh Vân đi thẳng.

Vô Danh thở dài khe khẽ rồi cũng im lặng rời đi.

Lăng Ngạo Thiên ôm eo Bộ Kinh Vân, thấy nó bước đi có vẻ khó nhọc bèn dừng lại, nói với vẻ xót xa: “Xe ngựa ở thành trấn phía trước, còn phải đi một lúc nữa mới tới nơi. Hay để ta phát tín hiệu bảo họ qua đón chúng ta.”

Bắn đạn tín hiệu dù sao cũng gây thanh thế lớn, Bộ Kinh Vân lại đang giữ Tuyệt Thế Hảo Kiếm, làm thế chắc chắn sẽ dẫn tới nhiều phiền phức. Lăng Ngạo Thiên muốn dẫn nó qua đó, nhưng nó vết thương cũ chưa lành đã thêm vết thương mới, trên người đầy vết cắt vết xước, tâm mạch bị tổn thương. Lúc này không suy xét được nhiều nữa, nếu có kẻ nào dám đến gây sự thì tiễn chúng về chầu trời là xong.

Bộ Kinh Vân đương nhiên biết nguyên do, không muốn gây thêm phiền phức cho sư phụ nên nhẹ lắc đầu, nói khẽ: “Không cần… Vân nhi không sao…”

Lăng Ngạo Thiên nghĩ một lúc rồi cười nhẹ, bảo: “Vậy thì… nếu con cảm thấy ôm không thích hợp thì sư phụ cõng con nhé?”



Lúc trước, Chung Mi và Kiếm Nô Kiếm Ty đã sửng sốt đến đờ đẫn trước hàng loạt biến cố xảy ra. Bây giờ họ mới hoàn hồn, vội vội vàng vàng đuổi theo hướng Lăng Ngạo Thiên rời đi. Cũng may là Bộ Kinh Vân bị thương nặng, Lăng Ngạo Thiên đi khá chậm nên ba người mới đuổi kịp.

Vừa mới đuổi tới nơi, ba người đã trông thấy Lăng Ngạo Thiên nửa ôm Bộ Kinh Vân, định cầm lấy Tuyệt Thế Hảo Kiếm trong tay nó.

Kiếm Nô chẳng kịp nghĩ nhiều đã la lên: “Ngoại trừ chủ nhân, Tuyệt Thế Hảo Kiếm tuyệt đối không chịu để người khác cầm!”

Ban nãy Bộ Kinh Vân nói là mình tự đi được, không cần ôm cũng không cần cõng, Lăng Ngạo Thiên đành theo ý nó. Hắn chỉ cảm thấy Tuyệt Thế Hảo Kiếm khá nặng, muốn cầm giúp nó thôi, thực sự không có ý đồ dòm ngó bảo vật. Giờ nghe Kiếm Nô nói thế, trong lòng vẫn hơi không vui, thuận thế thu tay lại.

Bộ Kinh Vân biết sư phụ quan tâm mình nên cũng chẳng hề lấn cấn, thậm chí còn mừng thầm. Nay nghe Kiếm Nô lại dám nói như vậy, ánh mắt trở nên lạnh lùng, sắc bén như dao quét nhìn ba người kia, khiến họ rùng mình ớn lạnh.

Bộ Kinh Vân lạnh nhạt nói: “Kiếm của Bộ Kinh Vân ta nếu đến sư phụ cũng không thể chạm vào thì còn cần nó làm gì nữa. Nô bộc không nghe lời thì thà không có còn hơn.”

Chung Mi và Kiếm Nô, Kiếm Tỳ đều biết câu sau có ý quở trách mình, lập tức cúi đầu, không dám nói linh tinh nữa.

Lăng Ngạo Thiên thấy thế hơi nhướng mày, cũng không so đo, cầm lấy Tuyệt Thế Hảo Kiếm rồi dìu Bộ Kinh Vân chầm chậm đi đến thành trấn phía trước.