Dịch: Mạc Nguyệt
Từ khi thiên hạ thống nhất đến nay đã gần ba năm.
Cả đất Thần Châu hưng thịnh hẳn lên, lê dân bá tánh đều vô cùng trân trọng thái bình thịnh thế đã mong chờ suốt bao nhiêu năm này. Các thương lái qua lại tấp nập, thành trấn ngày càng phồn hoa, đến võ lâm giang hồ cũng bừng bừng sức sống. Các trật tự dần được xây dựng, cơ chế phân chia lợi ích cũng được hoàn thiện. Thiên Hạ Hội gần như nắm được cả thiên hạ, chỉ còn chờ dẹp hết mối nguy tiềm ẩn nội bộ và kẻ địch ngoại xâm là có thể xây nên giang sơn vững chắc.
Nhưng sóng ngầm chưa lúc nào ngơi nghỉ. Vô Thần Tuyệt Cung bên Đông Doanh đang âm thầm liên lạc với nhiều gia tộc, thế lực trung thành với gia tộc Độc Cô trước kia, vẫn vọng tưởng nhúng tay vào Thần Châu.
Thực ra từ xưa đến nay chẳng thiếu gia tộc, bè phái cấu kết với giặc ngoài. Xưa kia không ít thế gia chư hầu liên minh với Man tộc ở thảo nguyên, ngay cả Thiên Hạ Hội cũng từng giao dịch ngựa với họ hồi còn chưa đứng vững trong giang hồ. Vậy nên đây chẳng phải chuyện gì to tát.
Thần Châu bị chia cắt, chìm trong loạn lạc đã lâu, các thế lực đương nhiên đều ưu tiên phát triển sức mạnh phe mình, kết bè kết phái là chuyện thường tình. Dị tộc thì đã sao? Có ích cho nghiệp lớn nhà ta là được.
Thiên Hạ Hội muốn nhổ tận gốc thế lực của gia tộc Độc Cô thì đương nhiên phải diệt hết những thành phần một lòng trung thành với chúng. Nhưng còn rất nhiều gia tộc nương nhờ nhà họ Độc Cô để hưởng lợi vẫn đang tồn tại, có muốn dẹp hết cũng không thể làm xong trong một sớm một chiều. Vậy nên hầu hết các gia tộc bị tổn thất nặng nề đều bị Vô Thần Tuyệt Cung âm thầm lung lạc.
Lăng Ngạo Thiên biết rất rõ chuyện này. Thật ra hắn cố tình thả tay cho chúng kết bè với nhau, chờ đến lúc chúng tưởng có hy vọng mới dẹp hết một thể sau. Thế chẳng phải có hiệu suất tốt hơn là xử từng gia tộc một sao? Chưa kể còn tiện thể thâu tóm được Đông Doanh.
Nhưng ấn tượng của Lăng Ngạo Thiên về người Đông Doanh cực kỳ tệ, lý do thì thôi khỏi bàn, vậy nên những gia tộc cấu kết với Vô Thần Tuyệt Cung e rằng chỉ có một kết cục duy nhất là diệt môn.
…
Tuyệt Vô Thần, chủ nhân Vô Thần Tuyệt Cung, đã dẫn theo gia quyến và phần lớn thế lực của mình vượt biển đến Thần Châu. Chắc gã cho rằng những năm nay Tuyệt Tâm đã chuẩn bị đâu vào đấy rồi, chỉ chờ gã đến để liên kết lực lượng thôi. Gã đâu có ngờ Lăng Ngạo Thiên đã sớm chuẩn bị một thịnh yến cho gã.
Ngoài Tuyệt Vô Thần, Thiên Hạ Hội vẫn còn nhiều kẻ địch đang ẩn nấp trong bóng tối, nhưng “khó nhằn” nhất đương nhiên là thế lực đang dần lộ diện trong giang hồ mấy năm gần đây: Thiên Môn.
Rốt cuộc dung nham trong lòng núi lửa bao giờ mới phun trào đây?
Lăng Ngạo Thiên rất mong chờ. Bởi chỉ có như vậy, hắn mới giải quyết được mọi ưu phiền, mới chân chính nắm trong tay toàn bộ thiên hạ.
Bỏ tin tình báo cầm trong tay xuống, Lăng Ngạo Thiên cười lạnh lùng, nghĩ thầm: “Đế Thích Thiên… Chờ ngươi lâu như vậy, cuối cùng cũng xuất chiêu rồi… Vậy thì để bản tọa xem xem một ngàn năm nay ngươi học được những gì…”
…
Giang hồ chẳng bao giờ thiếu các thiếu hiệp tài ba phóng khoáng, nhưng những người nổi tiếng nhất chắc chắn là các đệ tử thân truyền của bang chủ Thiên Hạ Hội.
Hiện nay Thiên Hạ Hội đã nắm được cả thiên hạ, đệ tử của bang chủ đương nhiên cũng trở thành mục tiêu theo đuổi của vô số người. Nhưng hai năm trước, Tần Sương – đại đệ tử của bang chủ Hùng Bá đã kết hôn với sư muội U Nhược, cũng là con gái độc nhất của Hùng Bá, trở thành thiếu chủ danh chính ngôn thuận của Thiên Hạ Hội. Hai người trai tài gái sắc, xứng đôi vừa lứa như được ông trời se duyên, trở thành mối nhân duyên khiến người người ngưỡng mộ.
Rất nhiều người cho rằng Tần Sương không chỉ cưới được U Nhược, mà còn có được cả thiên hạ làm sính lễ. Đây quả thực là cơ hội ngàn vàng kẻ khác ước cũng chẳng được, dù có ghen tỵ đến mấy vẫn chỉ có thể hâm mộ vậy thôi.
Nghe nói Bộ Kinh Vân là người có võ công mạnh nhất trong Thiên Hạ Hội, ngoại trừ bang chủ. Nó lại có vẻ ngoài tuấn tú, lạnh lùng, nổi tiếng vô cùng, năm nay đã 23 tuổi. Số nữ hiệp, tiểu thư khuê các mong được gả cho nó nhiều không đếm xuể. Nhưng đấy đã là chuyện quá khứ rồi.
Nguồn cơn cớ sự là thế này. Trong một lần đang trên đường trở về Thiên Hạ Hội sau khi hoàn thành nhiệm vụ, Bộ Kinh Vân bị một tiểu thư danh gia tự thấy mình xinh đẹp tuyệt trần, ngây thơ bạo dạn lại có mấy phần đanh đá quấn lấy. Cô nàng dùng đủ mọi thủ đoạn khiến Bộ Kinh Vân thấy phiền, ăn có bữa cơm mà đầy một bụng tức. Khi ấy còn có rất nhiều người giang hồ vây xem trò hay hô hào khen ngợi. Cuối cùng, Bộ Kinh Vân tát thẳng một phát, khiến cô nàng hộc máu ngất xỉu, được người hầu trong nhà khiêng đi, còn nó chẳng buồn ngoảnh đầu, cứ thế đi luôn. Về sau có tin đồn cô tiểu thư kia gãy mấy cái xương sườn, bị nội thương nặng, nằm liệt giường cả nửa năm. Từ đó về sau không còn cô gái nào dám tự rước lấy nhục nữa.
Bộ Kinh Vân đã trở thành danh từ thay thế cho “lạnh lùng vô tâm”.
Người được các thiếu hiệp chào đón nhất là Nhiếp Phong. Cậu có ngoại hình điển trai, tính tình hiền lành tao nhã lại tốt bụng, năm nay mới 20 tuổi đã có võ công khiến người người ngước nhìn. Quan trọng nhất là cậu rất dịu dàng với phái nữ, nên danh tiếng cũng ngày càng vang xa. Số thiếu nữ từng tình cờ gặp cậu quả thực nhiều như cá diếc qua sông.
Đoạn Lãng năm nay mới 17 tuổi cũng là thanh niên tuấn tú thanh tao, nhưng nó không có nhiều cơ hội lộ diện trước mặt mọi người. Nó gần như bị che lấp bởi hào quang và danh tiếng của các sư huynh. Hơn nữa, đa số những lần nó xuất hiện đều là để cắt ngang màn giao lưu thân tình của Nhiếp Phong với các thiếu nữ xinh đẹp, dẫn cậu về Thiên Hạ Hội. Hành vi cản trở người khác thế này hiển nhiên khiến nhiều người ngứa mắt.
Lúc này Đoạn Lãng và Nhiếp Phong đang trên đường về Thiên Hạ Hội. Nhưng nó rất tức giận. Bởi vì ngoài hai đứa nó còn có hai cô gái khác đồng hành, một người tên Đệ Nhị Mộng, người kia tên Lạc Tiên.
Trong đại tiệc mừng lễ thành hôn của Tần Sương và U Nhược vào hai năm trước, Nhiếp Phong tình cờ gặp gỡ Đệ Nhị Mộng, con gái của Đệ Nhị Đao Hoàng. Từ đó, hai người trở thành tri kỷ, định kỳ gửi thư cho nhau bằng bồ câu. Điều này khiến Đoạn Lãng âm thầm ăn thịt không biết bao nhiêu con bồ câu.
Lần này, Nhiếp Phong lại gặp Đệ Nhị Mộng trên đường về, mà vừa khéo Đệ Nhị Mộng muốn đến thành Thiên Ấm, nên hai người đồng hành với nhau. Chặng đường chỉ mất vài ngày di chuyển bằng khinh công mà họ đi gần cả tháng vẫn chưa tới. Sau khi biết được chuyện này qua nhiều kênh thông tin, Đoạn Lãng lập tức thúc ngựa đi tìm Nhiếp Phong, nào ngờ còn chưa tới nơi, Nhiếp Phong đã dây vào một đóa hoa đào khác, chính là Lạc Tiên.
Lúc Nhiếp Phong và Đệ Nhị Mộng tình cờ gặp Lạc Tiên, nàng đang hành hiệp trượng nghĩa, cứu giúp hai mẹ con bị gia tộc nào đó ức hiếp, đáng tiếc chỉ có một mình, không địch nổi đối phương đông người, suýt nữa bị bắt về làm vợ lẽ. Tất nhiên là Nhiếp Phong sẽ không khoanh tay đứng nhìn, cậu ra tay kịp thời giải quyết chuyện này, sau đấy nói rõ thân phận, bọn kia đương nhiên không dám chống lại, chuyện này cứ thế cho qua.
Tiếp đó, Lạc Tiên tỏ ra hứng thú với thành Thiên Ấm, thế là thế giới hai người biến thành chuyến đi ba người.
Đến lúc Đoạn Lãng tìm được Nhiếp Phong, Đệ Nhị Mộng với Lạc Tiên đã đang âm thầm ganh đua, công khai tranh đoạt, ghen ghét đến mụ người. Nhiếp Phong kẹp ở giữa tiến thoái lưỡng nan, thấy Đoạn Lãng thì như thấy cứu tinh, nào có biết Đoạn Lãng chỉ muốn giết phắt mấy người này cho xong chuyện.
Nhưng trên đường đi, Đoạn Lãng nhạy bén phát hiện ra Lạc Tiên liên tục ngấm ngầm gây xích mích giữa nó với Nhiếp Phong, thậm chí còn ám chỉ nó là đứa có thân phận thấp nhất, có được ít nhất, địa vị khó xử nhất trong số các đệ tử của Hùng Bá. Đoạn Lãng nhận ra ngay, chỉ là giả vờ lá mặt lá trái, còn vừa khéo thể hiện nỗi oán giận của mình.
Đoạn Lãng đã chững lại ở cảnh giới nhất đẳng đỉnh cấp vài năm rồi, nhưng Lăng Ngạo Thiên cũng nói rằng nó còn thiếu cơ duyên. Mặc dù mấy năm nay nó làm khá nhiều việc, nhưng chẳng có gì khiến nó rơi vào hiểm cảnh. Cả Bộ Kinh Vân lẫn Nhiếp Phong đều tìm đường đột phá trong những nguy cơ trùng trùng. Ba đứa chúng nó học nhiều thứ, thành thử không dễ đột phá chút nào.
Đoạn Lãng cũng không vội, ngược lại còn bảo sư phụ, người tìm đủ mọi cách cho nó, đừng quá lo lắng. Lúc ấy Lăng Ngạo Thiên ngẫm nghĩ rất lâu, cuối cùng ám chỉ với nó rằng có lẽ thời cơ sắp tới rồi.
Hôm ấy chỉ có hai người nói chuyện với nhau, không còn ai biết, nó cũng chôn vùi chuyện này sâu tận đáy lòng.
Bây giờ nhìn thấy Lạc Tiên, Đoạn Lãng chợt có dự cảm mơ hồ, khóe môi hơi cong lên. Chơi âm mưu à? Đừng nói là sư phụ, đến ta còn chưa đấu lại đâu. Để bản thiếu gia chơi cùng các người.
- -----oOo------