Dịch: Mạc Nguyệt
Hôm nay, sườn núi Thiên Sơn náo nhiệt vô cùng. Mới qua chính ngọ mà đã có mấy trăm người lục tục đến sảnh tiếp khách. Trong đó, có đà chủ các phân đà của Thiên Hạ Hội, các đệ tử tinh anh, người đại diện các gia tộc, môn phái, thương hội phụ thuộc Thiên Hạ Hội, chủ gia tộc, môn phái vừa mới về phe Thiên Hạ Hội vội đến tặng quà mừng cùng rất nhiều lãng khách nổi danh trên giang hồ. Quả là sinh nhật của bang chủ Thiên Hạ Hội có khác.
Toàn bộ Thiên Hạ Hội bận đến đầu tắt mặt tối. Tần Sương đang tiếp đãi khách của một vài gia tộc lớn, mọi người vừa uống trà vừa say sưa trò chuyện, uyển chuyển thăm dò nhau. U Nhược với Ân Thành bận bố trí ám vệ kiểm tra mỗi một vị khách. Nhìn bề ngoài, Thiên Sơn có vẻ yên bình, vui tươi; nhưng có không biết bao nhiêu ám vệ đang âm thầm tiêu diệt lũ sát thủ và những kẻ có ý đồ đục nước béo cò.
Gần đây, Nhiếp Phong và Đoạn Lãng khá nổi tiếng. Lúc này, hai người đang chuyện trò vui vẻ, trao đổi kinh nghiệm giang hồ với các thiếu hiệp ưu tú cùng người nối nghiệp trẻ của các gia tộc, môn phái có tiếng trong võ lâm. Vẻ ngoài tuấn tú cùng khí chất lịch thiệp, nho nhã thể hiện qua từng lời ăn tiếng nói của hai người hấp dẫn ánh nhìn của không biết bao nhiêu tiểu thư khuê các và các nữ hiệp giang hồ. Bao cô gái đều nắm khăn tiếc nuối vì họ còn quá nhỏ.
Văn Sửu Sửu nhanh nhẹn qua lại giữa dòng người đông đúc, chỉ đôi ba câu thỏa đáng đã xoa dịu được cơn giận của khách khứa khi bị bỏ quên. Dù sao Tần Sương cũng không thể đích thân tiếp đón, chào hỏi mỗi một người đứng đầu các gia tộc, thế lực nhỏ được. Những lúc thế này mới thấy được tác dụng của Văn Sửu Sửu. Mấy năm qua, cậu chàng đã trở thành cánh tay trái đắc lực của Tần Sương, nhờ có tính tình dí dỏm mà chiếm được cảm tình của nhiều người, đương nhiên cũng có kẻ đố kỵ, thầm chửi cậu là thằng hề con hát.
Khổng Từ dẫn đầu các tỳ nữ chuẩn bị tiệc tối. Nàng theo hầu U Nhược nên giá trị bản thân cũng tăng lên nhanh chóng. Huống chi, nàng là người dịu dàng nhã nhặn, hiền thục nết na, ngoại hình ưa nhìn, là người tình trong mộng của biết bao đệ tử nội môn, ngày nào cũng nhận được cả đống lời tỏ tình. Nhưng nàng là người của đại tiểu thư U Nhược, lại được U Nhược xem như chị em khuê mật, nên không có kẻ nào dám sớ rớ.
Khác hẳn với bầu không khí bận bịu, náo nhiệt ở sườn núi, đỉnh Thiên Sơn trang nghiêm túc mục yên ắng hơn nhiều. Đứng từ sườn núi nhìn lên, đỉnh Thiên Sơn mây mù vờn quanh, Thiên Hạ Đệ Nhất Lâu khí thế bất phàm, khiến người ta ngước nhìn, thầm cảm thán quả không hổ danh thánh địa võ lâm.
Khi gần như tất cả mọi người trong Thiên Hạ Hội đều đang bận chuẩn bị tiệc sinh nhật cho bang chủ, chính chủ Lăng Ngạo Thiên lại đang chắp tay sau lưng, chầm chậm bước đi trên con đường rải đá trắng trước cửa Thiên Hạ Đệ Nhất Lâu. Hắn thản nhiên dạo bước đến tiểu viện của Bộ Kinh Vân, môi nở nụ cười ôn hòa. Quả không ngoài dự đoán, hắn thấy Bộ Kinh Vân đang ngồi đọc sách một mình trong phòng, dáng vẻ như thể trời sập cũng chẳng sợ.
Thấy Lăng Ngạo Thiên bước vào, Bộ Kinh Vân vội bỏ sách xuống, đứng dậy, nhưng sau đấy lại chần chừ, đứng yên tại chỗ.
Lăng Ngạo Thiên vẫn mỉm cười, vẻ mặt chẳng hề thay đổi, thong thả bước đến trước mặt Bộ Kinh Vân, cầm tay nó rồi cười hiền hòa: “Vân Nhi chưa bao giờ tham dự tiệc sinh nhật của sư phụ, ta cũng không gượng ép. Nhưng chung quy lần này khác với mọi khi, Vân Nhi vẫn không muốn đi sao?”
Bộ Kinh Vân hơi khựng lại, cuối cùng gật đầu: “Vân Nhi đi cùng sư phụ.”
Vừa dứt lời, Bộ Kinh Vân ngạc nhiên khi thấy sư phụ cười tươi hơn hẳn mọi khi, đáy mắt nhuốm đầy niềm vui. Thế rồi nó chợt ngẩn ngơ. Lại là… tiệc sinh nhật. Hóa ra đã nhiều năm trôi qua rồi.
Buổi chiều nhanh chóng qua đi. Khách khứa đến mừng đều trông chờ được thấy tận mắt chủ nhân của hơn nửa Thần Châu – bang chủ Thiên Hạ Hội. Nhưng mãi đến khi mặt trời ngả về tây, đèn hoa thắp lên, các tỳ nữ nối đuôi nhau bày thức ăn lên bàn, họ mới nghe được tiếng hô “Bang chủ đến” mình mong chờ bấy lâu.
Khi người đó mỉm cười chầm chậm bước vào, cả sảnh lặng phắc như tờ, mọi người đều vô thức nín thở. Hơn một nửa những người ở đây hôm nay chưa từng gặp Lăng Ngạo Thiên, hầu hết nửa còn lại đều không có nhiều cơ hội gặp bang chủ. Nhưng dù là lúc nào, ở đâu, Lăng Ngạo Thiên luôn xuất hiện với dáng vẻ thích hợp nhất.
Lúc này, Lăng Ngạo Thiên mặc áo gấm đen tuyền thêu chìm hoa văn rồng ánh kim, tay áo và ống tay áo viền đỏ sậm cho hợp với không khí vui tươi ngày sinh nhật, nhưng không bị thô tuc, mà càng thêm vẻ cao quý. Mái tóc dài đen hơn gấm được buộc bằng dây vải đỏ rượu thêu rồng đen, vừa tao nhã vừa phóng khoáng. Trông hắn chỉ như mới hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi, mày kiếm, mũi cao, môi mỏng, mắt sáng như sao, phong thần tuấn lãng, khí thế bất phàm, nhưng khóe môi lại nhoẻn cười mang lại cảm giác ôn hòa, dễ gần. Giờ phút này, tất cả những người có mặt ở đây đều không khỏi thầm cảm thán: Quả không hổ danh bang chủ Thiên Hạ Hội!
Có người lại nghĩ hôm nay là sinh nhật bốn mươi tuổi của bang chủ Thiên Hạ Hội, mà nhìn Lăng Ngạo Thiên chẳng có vẻ gì đã đến tuổi tứ tuần, vừa ngạc nhiên vừa thầm kính nể: Bang chủ Thiên Hạ Hội chắc chắn có công lực thâm sâu khó lường.
Mọi người nhìn đến ngơ ngác, cả sảnh yên tĩnh lạ thường. Cuối cùng, Lăng Ngạo Thiên cất tiếng, kéo họ ra khỏi nỗi kinh ngạc: “Bản tọa lấy làm vinh hạnh khi các vị đã đến đây chúc mừng sinh nhật bản tọa. Xin kính các vị một ly, hãy cùng vui say đêm nay!”
Tiếng nói mang theo nội lực truyền đến tai tất cả mọi người, bấy giờ họ mới hoàn hồn, giật mình nhận ra Lăng Ngạo Thiên đã đi đến chủ vị ở chính giữa sảnh đường, nâng ly bạch ngọc chứa đầy rượu thơm màu hổ phách. Họ vội vàng đứng dậy, nâng ly chúc mừng. Sau một ly rượu, bầu không khí náo nhiệt trở lại, bữa tiệc chính thức bắt đầu.
Mãi đến lúc này, mọi người mới hướng mắt về phía Bộ Kinh Vân vẫn luôn đi sau Lăng Ngạo Thiên nửa bước. Bộ Kinh Vân mặc trang phục đen tuyền, khí chất lạnh lùng như sương giá, hoàn toàn trái ngược với vẻ ôn hòa, ấm áp như ánh dương Lăng Ngạo Thiên thể hiện ra bên ngoài. Ban nãy mọi người chỉ mải nhìn bang chủ, bây giờ nhìn sang Bộ Kinh Vân cứ cảm thấy như đang nhìn một thanh kiếm báu tỏa hơi lạnh, không khỏi e dè, chẳng dám nhìn nhiều.
Khách khứa tự động nhập tiệc, ngồi cùng bàn với Lăng Ngạo Thiên chỉ có U Nhược, các đệ tử thân truyền và các trưởng lão. Mọi người cũng không câu nệ, ăn uống trò chuyện rất thoải mái, vui vẻ.
U Nhược nhìn Bộ Kinh Vân ngồi bên kia Lăng Ngạo Thiên, cười hì hì, nói: “Hiếm lắm mới thấy Vân sư huynh dự tiệc, đúng là chuyện lạ.”
Bộ Kinh Vân chỉ cúi đầu uống rượu, không đáp.
Lăng Ngạo Thiên chỉ cười, không nói gì. Mọi người cũng quen với tính tình lạnh nhạt của Bộ Kinh Vân, chủ đề câu chuyện nhanh chóng chuyển sang cái khác.
Một lúc sau, khách khứa lục tục đến chúc rượu, tiếng ly, chén cụng nhau vang khắp sảnh, vô cùng náo nhiệt.
Trong bầu không khí rộn ràng, Lăng Ngạo Thiên đột nhiên lên tiếng: “Nhân dịp này, bản tọa còn một chuyện vui nữa muốn chia sẻ với các vị.” Tiếng nói mang theo nội lực một lần nữa truyền đến tận tai mỗi một người có mặt ở đây. Mọi người tạm dừng chúc tụng, nhìn về phía chủ vị.
Lăng Ngạo Thiên nói với giọng mừng vui: “Bản tọa đã quyết định hứa hôn cho con gái độc nhất của ta là U Nhược với đại đệ tử Tần Sương. Khi nào chọn được ngày lành sẽ mời các vị đến chung vui.”
Vừa dứt lời, bầu không khí lập tức bùng nổ. Mọi người thi nhau nâng ly chúc mừng. U Nhược ửng hồng hai má, nhưng mắt cười rạng rỡ, chẳng hề có vẻ làm bộ e thẹn, mà rất có khí chất hào sảng, được người người tán thưởng. Tần Sương cũng phấn khởi, ý cười đong đầy đôi mắt, điềm tĩnh nâng ly chúc rượu mọi người. Xem ra Lăng Ngạo Thiên đã trao đổi trước với hai người, nên bây giờ họ mới không bị bất ngờ.
Nhiếp Phong với Đoạn Lãng thì rất ngạc nhiên, nhưng ngay sau đấy đều vui vẻ chúc mừng sư huynh sư tỷ. Bộ Kinh Vân cũng nói một câu “chúc mừng”, ngữ điệu đã ôn hòa hơn bình thường.
Giờ phút này, bầu không khí vui tươi, hòa hợp bao trùm cả sảnh đường. Khách khứa nối đuôi nhau đến chúc rượu Tần Sương và U Nhược. Người khôn đều biết Tần Sương đã là người thừa kế chức bang chủ Thiên Hạ Hội, đương nhiên không ai dám thờ ơ.
Người đến chúc rượu Tần Đức lại càng đông. Đây là cha đẻ của bang chủ đời tiếp theo, sao có thể không tạo quan hệ được? Cũng có không ít người ganh ghét, đố kỵ, nhưng lúc này cũng chỉ đành gượng cười chúc mừng.
Tần Đức phấn khởi, cười tươi rói, toàn thân toát lên vẻ tự hào. Lăng Ngạo Thiên ở đằng xa nâng ly tỏ ý, hai người nhìn nhau, đều ngầm hiểu.
Chẳng bao lâu sau, người người vui say, uống đến đỏ cả mặt, bầu không khí càng thêm náo nhiệt. Người giang hồ tính tình hào sảng, phóng khoáng, nhiều người lớn tiếng kể đủ các chuyện đồn đại trên đời, đến cả chuyện ở quán Sở lầu Tần cũng đem ra bàn tán, xem chừng đã say lắm rồi.
Bộ Kinh Vân nhíu mày, hiển nhiên không thích bầu không khí ồn ào, náo nhiệt này. Nhưng khách đến chúc rượu lại cứ hướng câu chuyện về phía nó.
Phương Sùng, một đà chủ phân đà của Thiên Hạ Hội, cười tủm tỉm đi tới, kính Lăng Ngạo Thiên một ly rồi nhìn sang Bộ Kinh Vân ngồi cạnh hắn, cười nói: “Thiếu niên anh hùng này chắc là Vân thiếu gia, người đã đánh bại Kiếm Thánh. Quả là danh bất hư truỳen. Chỉ có bang chủ mới dạy dỗ được đồ đệ xuất chúng như thế.”
Lăng Ngạo Thiên cười đáp: “Đây đúng là tiểu đồ đệ Bộ Kinh Vân của ta. Chắc Phương đà chủ chưa gặp bao giờ.”
Phương Sùng vội gật đầu, nói với giọng kính nể: “Đệ tử của bang chủ đâu phải cứ muốn là gặp được.” Ông quay sang nhìn Bộ Kinh Vân với vẻ hiền lành: “Vân thiếu gia còn trẻ đã có thể khiến Kiếm Thánh bỏ mạng ở Thiên Hạ Hội, quả là thiếu niên anh hùng. Bây giờ chắc đã trở thành người được các thiếu hiệp tôn sùng.”
Phương Sùng hơi nghiêng người, để lộ thiếu nữ thanh tú lẳng lặng đứng đằng sau, nói tiếp: “Đây là con gái ta, Phương Lăng. Nó vẫn luôn mong mỏi được gặp Vân thiếu gia, cuối cùng hôm nay cũng được toại nguyện.”
Dứt lời, Phương Sùng kéo Phương Lăng lên trước, bảo: “Lăng Nhi, mau chào Vân thiếu gia đi.”
Phương Lăng nhẹ nhàng cất bước tiến lên, hơi cúi đầu, để lộ cái cổ trắng ngần và đường cong cuốn hút, môi đỏ hé mở, cất tiếng trong trẻo: “Phương Lăng ra mắt Vân thiếu gia.” Nàng nhìn về phía Bộ Kinh Vân, sóng mắt long lanh đưa tình, thùy mị vô cùng.
Bộ Kinh Vân thầm giật mình trước tình cảnh này, vô thức nhìn sang sư phụ, lại thấy Lăng Ngạo Thiên vẫn cười ôn hòa như trước, dường như còn có vẻ vui mừng, thích thú trước một màn này. Bộ Kinh Vân cảm thấy trái tim mình như chìm dưới hồ băng sâu không thấy đáy. Nó chầm chậm quay đầu nhìn Phương Lăng đang thẹn thùng liếc mình, mắt lóe lên sát ý, hơi thở lạnh lẽo bùng nổ, bao trùm toàn thân, khiến người khác rùng mình.
Tức thì, Phương Lăng tái mặt, nụ cười sượng cứng, thậm chí còn run chân. Phương Sùng thấy thế vội đứng ra giải vây: “Lăng nhi, Vân thiếu gia thân phận như thế, sao có thể thất lễ…” Sau đấy lại quay sang cười bồi với Lăng Ngạo Thiên: “Con gái nhỏ không hiểu chuyện, đã để bang chủ chê cười rồi.”
Lăng Ngạo Thiên cười khẽ: “Đâu có. Lệnh nữ ứng xử khéo léo, bản tọa rất tán thưởng.”
Phương Lăng ngơ ngác nhìn về phía Lăng Ngạo Thiên, sững sờ trước khí chất và vẻ ngoài của hắn, đôi mắt trợn tròn, rồi giật mình hoàn hồn, ra vẻ thiếu nữ nhu mì cúi mình hành lễ, cất giọng lanh lảnh: “Phương Lăng ra mắt bang chủ. Chúc bang chủ hồng phúc tề thiên.” Dứt lời, nàng ngẩng đầu lên nhìn, cảm thấy bang chủ ôn hòa, thân thiện, tốt hơn Vân thiếu gia lạnh lùng không biết bao nhiêu lần, thế là sóng mắt đong đưa, tình ý như muốn tràn mi.
Phương Sùng thấy thế bèn tranh thủ rót mật vào tai, nói bóng nói gió. Lăng Ngạo Thiên đương nhiên hiểu ý đồ của họ, nhưng chỉ mỉm cười phụ họa vài câu, không để lộ sơ hở nào, nhưng cũng không từ chối rõ ràng.
Bộ Kinh Vân ở một bên lạnh lùng nhìn họ, cảm thấy đau đớn, xót xa. Sự bức bối tích tụ suốt mấy tháng qua dường như sắp bùng nổ. Nó nhìn sư phụ đăm đăm, nhưng sư phụ lại chỉ mải chuyện trò bóng gió với cha con nhà họ Phương, hoàn toàn không để ý đến nó.
Bao nhiêu tâm tư, tình cảm bùng lên trong mắt Bộ Kinh Vân. Nhưng nó chỉ hít một hơi thật sâu, siết chặt nắm tay, quay người rời khỏi đó. Bóng lưng nhanh chóng hòa vào màn đêm tối tăm.
Lăng Ngạo Thiên âm thầm liếc về hướng Bộ Kinh Vân rời đi, khóe môi vô thức cong lên, uống cạn ly rượu mạnh rồi tiếp tục chuyện trò với khách khứa.
Đêm dần về khuya.
Lời tác giả: Đằng cấp cao nhất của “ăn gọn” là khiến người ta cam tâm tình nguyện dâng lên cho mình ăn.