Dịch: Mạc Nguyệt
Trưa hôm sau, lúc Ân Thành lên lầu, Lăng Ngạo Thiên vẫn chưa tỉnh, Bộ Kinh Vân vẫn luôn lẳng lặng ngồi bên giường, mặt mày tái nhợt.
Ân Thành ngập ngừng một lúc rồi nói với giọng ôn hòa: “Vân thiếu gia, cậu túc trực một ngày một đêm rồi, chưa ăn uống gì, cơ thể không chịu nổi đâu. Đại tiểu thư và Sương thiếu gia bảo tôi mời cậu qua ăn cơm với họ.”
Nét mặt Bộ Kinh Vân chẳng hề dao động, nó vẫn ngồi yên ở đó.
Ân Thành nghĩ một chốc rồi bảo: “Chuyện của bang chủ hôm qua không thể trách cậu được. Cậu cũng đừng tự trách mình. Cậu mà cứ thế này, đến lúc đổ bệnh, chắc chắn bang chủ tỉnh lại sẽ thấy buồn.”
Bộ Kinh Vân hơi rùng mình, chầm chậm gật đầu, lại nhìn về phía người nằm bất động trên giường.
“Ở đây đã có các đại phu trông nom, Vân thiếu gia ăn cơm rồi quay lại cũng không mất bao nhiêu thời gian, không cần lo lắng nhiều.”
Bộ Kinh Vân khẽ thở phào rồi đứng dậy, xuống dưới nhà với Ân Thành.
Hai người đi đến Thiên Dung Đường, nơi được xem như sảnh chính của tổng đà Thiên Hạ Hội. Không phải ai cũng được bước vào Thiên Hạ Đệ Nhất Lâu, chỉ những trưởng lão đóng vai trò quan trọng mới được tới đây bàn bạc với Lăng Ngạo Thiên. Còn Thiên Dung Đường là nơi các trưởng lão, quản sự giải quyết những việc thông thường, các thuộc hạ cũng tới đây để đệ trình giấy tờ, thông tin quan trọng. Đa số nhiệm vụ trong bang đều được xử lý ổn thỏa rồi trình kết quả cuối cùng lên cho Lăng Ngạo Thiên xem. Tất nhiên, hắn có vô số tai mắt, nên chuyện dối trên gạt dưới là bất khả thi.
Hiện nay, Tần Sương và U Nhược đều dành phần lớn thời gian ở Thiên Dung Đường. Lúc này, họ đang chờ bên bàn cơm ở gian bên, Nhiếp Phong với Đoạn Lãng cũng ngồi yên bên cạnh U Nhược. Trên bàn đã bày sẵn các món ăn nóng hổi.
Bộ Kinh Vân và Ân Thành vừa bước vào, U Nhược đã cười bảo: “Cuối cùng Vân sư huynh cũng đến rồi. Huynh không thể bỏ bê cơ thể mình như thế được, mọi người đều lo lắng đấy.”
Bộ Kinh Vân gật đầu tỏ ý tán thành.
U Nhược lại nói tiếp: “Chú Ân cũng qua ăn cùng đi. Thức ăn đã bày sẵn rồi, không cần khách sáo, mọi người đều là người một nhà.”
Ân Thành thấy thế cũng không khách sáo, thản nhiên ngồi vào bàn ăn, xem chừng đây không phải lần đầu.
Sáu người yên lặng ăn cơm, cảm giác thư thái này làm người ta dễ chịu, thả lỏng hơn nhiều.
Ăn xong, sáu người ăn ý ngồi lại, chờ người hầu dọn bàn rồi bưng trái cây tươi ngon mọng nước lên. Đây là thói quen được Lăng Ngạo Thiên bồi dưỡng từ khi chúng còn nhỏ đến tận bây giờ.
Nhưng đúng lúc này lại có chuyện không vui xảy ra.
Trưởng lão Thư Khánh hớt hải chạy vào, vừa gặp họ đã vội nói: “Ôi đại tiểu thư ơi, Sương thiếu gia ơi, thuộc hạ tìm hai người mãi.”
Người này phụ trách liên lạc và xử lý công việc với bên ngoài. Kể từ khi Thiên Hạ Hội và Vô Song Thành tuyên chiến với nhau, có không biết bao nhiêu chuyện liên quan đến các môn phái, gia tộc nhỏ cần anh ta xử lý. Ngày thường anh ta bận rộn đến chẳng thấy bóng đâu, bây giờ lại vội vàng chạy tới, chẳng lẽ xảy ra chuyện lớn rồi?
Tức thì, bầu không khí thảnh thơi, thư thái trong phòng bị quét sạch.
U Nhược lập tức đứng dậy: “Thư trưởng lão ngồi xuống đã rồi nói, uống chén trà trước đi.”
Ngay sau đó có người hầu dâng trà.
Thư trưởng lão uống vội chén trà, Tần Sương đang định hỏi thì anh ta nhìn sang Ân Thành, nói: “Ồ, Ân lão đệ cũng ở đây à. Thế thì càng tốt. Ban nãy ta đến Thiên Hạ Đệ Nhất Lâu để gặp bang chủ nhưng bị chặn lại. Rốt cuộc có chuyện gì vậy?”
Rất ít người biết Ân Thành thống lĩnh Ám Vệ, nhưng đa số đều biết hắn phụ trách đảm bảo an toàn cho bang chủ, nên hộ vệ xung quanh Thiên Hạ Đệ Nhất Lâu đều do hắn quản lý. Lần này Lăng Ngạo Thiên bị thương nặng, nên họ phong tỏa tin tức. Khác với lần trước Độc Cô Nhất Phương để lộ tin tức, lần này người ngoài không ai hay biết gì. Người trong bang hội cũng không thấy lạ, vì nhiều ngày không thấy bóng bang chủ là chuyện hết sức bình thường.
Tần Sương khéo léo tiếp lời: “Thư trưởng lão có việc gì có thể nói thẳng với chúng ta không? Nhất định phải gặp sư phụ sao?”
Thư Khánh khựng lại một lúc rồi vỗ đầu: “Hầy! Làm gì có chuyện đó, nói với Sương thiếu gia và tiểu thư U Nhược cũng giống như nói với bang chủ thôi. Chẳng qua đây là việc của bang chủ nên ta mới muốn gặp ngài ấy trước.”
Tần Sương cười hỏi: “Rốt cuộc là chuyện gì vậy?”
Thư Khánh vội vàng lấy trong lòng ra một tấm thiệp to màu đỏ thếp vàng, vừa đưa nó cho Tần Sương vừa nói: “Đây là thư thách đấu vừa nhận được ban nãy…”
U Nhược đứng bật dậy, giọng điệu có vẻ bực bội: “Thư thách đấu?”
Tần Sương mở ra xem, trầm giọng bảo: “Kiếm Thánh muốn khiêu chiến sư phụ.”
Ân Thành sầm mặt, Bộ Kinh Vân bắt đầu tỏa hơi lạnh khắp người. Nhiếp Phong nghiêm mặt, Đoạn Lãng bĩu môi, đáy mắt loáng qua sát khí.
U Nhược nhìn chằm chằm Thư Khánh, nghiêm giọng hỏi: “Thư trưởng lão, rốt cuộc chuyện này là thế nào?”
Thư Khánh lau mồ hôi trán, chờ cho mình bình tĩnh lại mới nói: “Từ ba mươi năm trước, Kiếm Thánh đã vang danh thiên hạ, được mọi người công nhận là ‘Kiếm Trung Thánh Thủ’, từng khiêu chiến vô số anh hùng hào kiệt trong thiên hạ, chưa một lần nào thất bại. Nghe đồn thư thách đấu của Kiếm Thánh đã uống no máu tươi của anh hùng khắp thiên hạ. Mỗi lần đánh thắng, ông ta đều thu lại thư thách đấu. Cho đến hơn hai mươi năm trước, ông ta thất bại trước Võ Lâm Thần Thoại, từ đó đến nay không còn thấy bóng dáng lá thư thách đấu nào nữa. Nhưng hôm nay, nó lại một lần nữa xuất hiện, được gửi cho Thiên Hạ Hội chúng ta, gây chấn động võ lâm. Rất nhiều nhân sĩ giang hồ lục tục chạy đến thành Thiên Ấm, muốn xem trận đấu giữa Kiếm Thánh và bang chủ.”
U Nhược tức đến xì khói, gắt lên: “Nực cười! Kiếm Thánh là cái thá gì, ông ta bảo muốn thách đấu thì cha ta nhất định phải ứng chiến à? Ông ta dám lên Thiên Sơn thì chúng ta sẽ cho ông ta có đi không có về!”
Thư Khánh sửng sốt: “Nhưng… trên giang hồ chưa từng có chuyện người ta quang minh chính đại gửi thư thách đấu mà lại bị đánh hội đồng… Người giang hồ luôn xem trọng danh dự hơn cả mạng sống. Gia đình những người từng chết trong tay Kiếm Thánh còn lấy đó làm vinh hạnh, vì chí ít họ có thể đấu một trận với Kiếm Thánh…”
U Nhược đanh giọng, mắt lạnh như sương: “Chú nói thế là có ý gì?”
Tần Sương chau mày. Ân Thành cau mày ra vẻ trầm tư. Bộ Kinh Vân thì mắt lạnh như băng, sát khí dày đặc. Nhiếp Phong ngồi bên cạnh hơi nhíu mày, còn Đoạn Lãng thì nghĩ bụng: Người nhà mình bị giết mà còn lấy làm vinh hạnh? Đúng là chuyện nực cười nhất trần đời. Chẳng qua là một lũ hèn nhát, không có bãn lĩnh báo thù, lại sợ bị cười nhạo nên mới bịa ra cái lý do làm lòng người rét lạnh này thôi.
Thư Khánh thấy tình hình không ổn vội vàng xua tay, nói: “Thuộc hạ tuyệt đối không có ý gì khác… Thuộc hạ chỉ muốn nói là… bang chủ đại nhân vẫn là nhân tài ngàn năm khó gặp, đánh bại Kiếm Thánh chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay. Lần này Thiên Hạ Hội chúng ta chắc chắn có thể nắm bắt thời cơ để nâng cao danh tiếng, khiến quần hùng thiên hạ phải cúi đầu.”
“Võ công cha ta đương nhiên cao hơn Kiếm Thánh, nhưng…”
“Nhưng sư phụ không cần thiết phải so đấu với Kiếm Thánh.” Tần Sương vội tiếp lời, lại âm thầm đánh mắt ra hiệu cho U Nhược, bấy giờ nàng mới hoàn hồn, thầm thở dài, ngồi về chỗ.
“Hả?” Thư Khánh không hiểu nổi.
Tần Sương từ tốn nói: “Kiếm Thánh nguyên danh Độc Cô Kiếm, chính là anh trai ruột của Độc Cô Nhất Phương. Thiên Hạ Hội chúng ta đang giao tranh với Vô Song Thành, chẳng lẽ ông ta định dựa vào sức một người để cứu vãn thế cục thất bại của Vô Song Thành? Đúng là nực cười!”
Thư Khánh sửng sốt, lúng túng nói: “Không ngờ lại như vậy… Chuyện này… nhưng người trong thiên hạ đều biết cả rồi…” Anh ta nghĩ một lát rồi nói: “Nhưng nếu bang chủ có thể dễ dàng đối phó Kiếm Thánh, nhân cơ hội này chặt bớt một cánh tay của Vô Song Thành chẳng phải tốt quá còn gì.” Nói đến đây, anh ta bỗng bật cười: “Chẳng lẽ Kiếm Thánh lại ngu si như thế? Tự dưng chạy tới đâm đầu vào chỗ chết, chê mình sống thọ quá sao?”
Xưa nay Thư Khánh là người giỏi đoán biết tâm tư người khác qua nét mặt, nhưng bây giờ thấy vẻ mặt mấy người ngồi đây thay đổi, anh ta lại không biết mình lỡ lời điều gì, chỉ đành ngậm miệng.
Tần Sương chau mày, hỏi: “Không thể từ chối thư thách đấu của Kiếm Thánh sao?”
Thư Khánh lẩm bẩm: “Từ chối? Xưa nay chưa từng có ai từ chối thư thách đấu của Kiếm Thánh. Huống chi… hay là hỏi ý bang chủ trước đã? Biết đâu bang chủ không bận tâm chuyện nhỏ nhặt này…” Thấy vẻ mặt U Nhược ngày càng khó coi, Bộ Kinh Vân thì ngày càng tỏa ra sát khí nồng đậm, Thư Khánh càng nói càng lí nhí, cuối cùng cúi gằm đầu, không dám ý kiến ý cò gì nữa.
Tần Sương thả lỏng gương mặt, bình thản nói: “Thôi được, chúng ta sẽ đi hỏi ý sư phụ. Vất vả cho Thư trưởng lão phải chạy tới đây một chuyến rồi.”
Thư Khánh vốn muốn cùng họ đi gặp bang chủ, nay thấy không có cơ hội đành cáo từ. Anh ta vừa đi khỏi, bầu không khí trong phòng như đông đặc lại.
Tần Sương nghĩ một lát, đang định lên tiếng thì Ân Thành nói trước: “Đến Thiên Hạ Đệ Nhất Lâu đã rồi tính sau.”
Cả đám gật đầu rồi đi cùng nhau.
- -----oOo------