Truyền Thuyết Hùng Bá

Chương 62




Dịch: Mạc Nguyệt

Phản ứng của mọi người đều nằm trong dự đoán của Lăng Ngạo Thiên. Đôi khi, dù bạn có thẳng thắn nói ra sự thật, người ta vẫn thấy nghi ngờ; nhưng nếu úp úp mở mở, nói qua loa, người ta lại tin tưởng.

Đế Thích Thiên có máu phượng, mà Lăng Ngạo Thiên lại lấy được máu phượng. Chuyện này sớm muộn gì cũng bị lộ. Còn chưa biết lúc nào Đế Thích Thiên sẽ phát hiện rồi đuổi đánh đến Thiên Hạ Hội, riêng chuyện Lăng Ngạo Thiên đột nhiên trẻ ra vài tuổi, công lực tăng mạnh đã đủ khiến người tinh ý nhận ra vấn đề rồi.

Thế nên hắn hoàn toàn không cần che giấu. Sớm muộn gì cũng phải giải quyết Đế Thích Thiên, mà đương nhiên là không thể chỉ dựa vào một mình hắn rồi. Phong, Vân, Lãng tư chất phi phàm, chỉ qua vài năm nữa là sẽ đủ sức đấu với Đế Thích Thiên. Đến lúc đó, hắn còn phải dựa vào chúng để đối phó lão già kia.

Nhưng nếu Lăng Ngạo Thiên đi trộm máu phượng chỉ để có lợi cho mình, đến khi Đế Thích Thiên tìm tới tận cửa, dù các đệ tử có giúp cũng sẽ thấy khó chịu trong lòng, hình tượng hắn dày công xây dựng trong lòng chúng cũng sụt giảm nghiêm trọng. Tất nhiên là hắn sẽ không để chuyện này xảy ra rồi.

Phượng Huyết Thanh Tâm Đan vốn được chuẩn bị cho Nhiếp Phong và Đoạn Lãng, thay vì đột nhiên lấy ra khiến người ta nghi ngờ, chẳng bằng nói trước với Nhiếp Phong. Cậu là người nhân hậu thiện lương, dễ mềm lòng, đặc biệt là rất biết đền ơn đáp nghĩa, hay niệm tình xưa. Mà cậu lại kín miệng, nên là đối tượng thích hợp nhất để tiết lộ chuyện này.

Lăng Ngạo Thiên đã lường trước chuyến đi này muốn lấy được máu phượng chắc chắn sẽ bị thương, tạo thời cơ cho Nhiếp Phong và Ân Thành nói chuyện với nhau, vậy là hình tượng sư phụ cao thượng sẽ lập tức khắc sâu trong lòng mọi người. Còn gì dễ thu phục lòng người hơn cái này nữa? Nếu trực tiếp bảo Nhiếp Phong đi đối phó Đế Thích Thiên, với bản tính nhân hậu, cậu sẽ không bằng lòng. Nhưng nếu sư phụ bị Đế Thích Thiên đả thương chỉ vì muốn chế thuốc cứu mình, dù có nhân từ thế nào, Nhiếp Phong cũng sẽ đối đầu với Đế Thích Thiên.

Lăng Ngạo Thiên không ngờ mình lại rơi vào tình trạng thê thảm thế này, nhưng hiển nhiên là hiệu quả còn tốt hơn dự tính. Còn món nợ này đã được đổ hết lên đầu Đế Thích Thiên, sớm muộn gì cũng bắt lão phải trả giá.

Cơn đau nhức trong cơ thể vẫn không hề giảm bớt. Nhưng lúc này, hắn thấy rất đáng giá. Cảm giác thành tựu mọi sự đều nằm trong lòng bàn tay gần như xua đi hết cảm giác đau nhức. Nhưng tác dụng tâm lý có hạn, không thể sánh bằng thuốc thang, càng không so được với nội lực. Hắn vẫn đau đến toát mồ hôi lạnh, cắn chặt môi, toàn thân run rẩy.

Bộ Kinh Vân vừa lên đến nơi đã thấy sư phụ bị thương nặng nằm trên giường cố gắng chống chọi với cơn đau, chút giận dữ mới nhen lên trong lòng đã lập tức bị quét sạch, thay vào đó là lo lắng và xót xa.

Nó bước vội đến ngồi bên giường, cẩn thận quan sát một lúc. Hai ngày nay sư phụ gầy đi thấy rõ, lộ cả xương gò má, trông chẳng khác gì một văn nhân sa sút tay trói gà không chặt lại còn bệnh nặng liệt giường. Nó vừa kinh ngạc, vừa đau buồn.

Lăng Ngạo Thiên chậm chạp mở mắt ra nhìn nó, đôi mắt đen đậm, xa xăm hơn ngày thường vì bị cơn đau hành hạ, không còn sáng lấp lánh như sao trời, mà ảm đạm như mây mù ngày âm u.

Bộ Kinh Vân nắm nhẹ mạch môn của hắn, rồi lại chần chừ, hỏi khẽ: “Sư phụ… người có chịu được không?”

Lăng Ngạo Thiên gắng gượng gật nhẹ một cái. Thế là dòng nội lực dồi dào, ấm áp tràn vào cơ thể.

Bộ Kinh Vân vừa từ tốn truyền nội lực vừa tỉ mỉ quan sát nét mặt sư phụ, để nếu có gì không ổn còn kịp dừng lại.

Lăng Ngạo Thiên thì thầm thở phào nhẹ nhõm. Tất nhiên hắn không thể mở miệng nhờ giúp đỡ rồi. Thế nên thấy Bộ Kinh Vân quan tâm chu đáo thế này, hắn vô cùng hài lòng.

Nhờ có nội lực duy trì, Lăng Ngạo Thiên dần thấy khá hơn, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Bộ Kinh Vân thấy sư phụ có vẻ sắp ngủ, ngập ngừng một lúc mới khẽ gọi: “Sư phụ?”

Lăng Ngạo Thiên mở mắt ra nhìn nó với vẻ khó hiểu.

Nó trầm ngâm một lúc rồi chậm rãi nói: “Sư phụ… làm như vậy vì Nhiếp Phong và Đoạn Lãng sao?”

Gương mặt nó thoáng vẻ buồn phiền, không vui, nhưng nội lực vẫn vững vàng, chậm rãi truyền vào cơ thể Lăng Ngạo Thiên, không hề dao động.

Hắn nhoẻn cười, khẽ nói: “Máu phượng hoàng… vô cùng hữu ích… bản thân sư phụ… cũng muốn có được…”

Hiếm có khi nào hắn nói thật, tiếc là những lúc hắn nói thật, mọi người lại không tin, mà hắn cũng chưa từng mong mọi người sẽ tin.

Bộ Kinh Vân hơi chau mày, cúi đầu, nhưng không nói năng gì. Bầu không khí bỗng chốc trở nên nặng nề.

Lăng Ngạo Thiên đề cập đến Phượng Huyết Thanh Tâm Đan để thu mua lòng người và che giấu ý đồ riêng của mình. Nhưng như vậy hiển nhiên rất bất công với Bộ Kinh Vân. Trong số các đệ tử, Tần Sương thì khỏi nói rồi, gần như chắc chắn có được U Nhược và Thiên Hạ Hội; Nhiếp Phong với Đoạn Lãng vẫn luôn ở hậu phương cứu giúp bách tính, không có công lao gì lớn, do nhỏ tuổi nên được sư phụ yêu chiều hơn thì cũng thôi đi, đằng này chuyện tốt như máu phượng hoàng cũng có phần, được ưu ái thấy rõ. So với họ, Bộ Kinh Vân mấy năm nay cống hiến nhiều mà chẳng có được đãi ngộ đặc biệt nào.

Lâu nay, Lăng Ngạo Thiên luôn chú ý giữ công bằng, đương nhiên không thể làm ngơ chuyện này, nếu không khó lòng đảm bảo sau này có lúc một xích mích nhỏ làm hỏng chuyện lớn.

Lăng Ngạo Thiên tự nhận đoán được nguyên nhân khiến Bộ Kinh Vân không vui, cảm thấy sự việc đúng như dự đoán của mình, nên âm thầm đưa ra một quyết định. Còn lý do này có đúng với sự thật hay không chắc chỉ có mình Bộ Kinh Vân biết rõ.

Nhờ sự thôi thúc của nội lực do Bộ Kinh Vân truyền vào, Lăng Ngạo Thiên ngưng khí hiệu quả hơn hẳn, cuối cùng cũng tự khôi phục được chút ít nội lực, vận chuyển một vòng để xoa dịu cơn đau. Hắn cử động nhẹ tay phải, Bộ Kinh Vân lập tức hiểu ý, buông mạch môn hắn ra.

Nó vừa buông tay, hắn đã thuận đà nắm ngược lại khiến nó giật mình kinh ngạc, nhưng cảm nhận được sư phụ gần như không còn sức nên nhẹ nhàng nắm lấy.

Lăng Ngạo Thiên cười khẽ: “Vân Nhi… sư phụ có thứ này cho con.”

Bộ Kinh Vân lẳng lặng nhìn sư phụ mình, vẫn không nói năng gì.

Hắn thản nhiên nói tiếp: “Vân Nhi… con đi đến góc tường, dịch chuyển cái chậu hoa đó đi.”

Bộ Kinh Vân thoáng lộ vẻ sửng sốt, nhưng cũng không nghi ngờ gì, làm theo lời sư phụ. Quả nhiên, bức tường bên cạnh lập tức lộ ra một hốc nhỏ hình lập phương chừng nửa mét khối, tỏa ra hơi lạnh đến rùng mình. Nhìn kĩ mới thấy trong góc hốc có một khối hàn ngọc được xếp vào hàng báu vật. Mà sự tồn tại của nó hiển nhiên là để bảo quản cái hộp nhỏ chừng lòng bàn tay bên cạnh.

Nhưng Bộ Kinh Vân chẳng buồn nhìn kĩ đồ bên trong, chỉ xoay người lại chờ chỉ dẫn tiếp theo của Lăng Ngạo Thiên.

Hắn cười bảo: “Cái hộp đó… con mang nó qua đây.”

Nó lấy hộp ra, đóng hốc lại như cũ, rồi mới trở về bên giường.

“Con lên đây… ngồi khoanh chân vào.”

Bộ Kinh Vân khựng lại một lúc nhưng vẫn làm theo.

Giường của Lăng Ngạo Thiên rất rộng, mỗi chiều dài chừng hai mét có lẻ.

Chờ Bộ Kinh Vân ngồi vững, hắn ra hiệu cho nó mở hộp ra. Bên trong hộp là một trái mọng to hơn quả nho một chút, tỏa ánh đỏ dịu nhẹ, vỏ mỏng trong suốt gần như thấy được từng ngọn lửa vờn múa bên trong, trông vô cùng kỳ bí. Bên cạnh nó là một viên đan dược màu nâu, trông thật tầm thường.

Lăng Ngạo Thiên từ tốn nói: “Con ăn trái cây đó trước đi.”

Trái mọng đó đương nhiên là Huyết Bồ Đề. Nhưng hình dạng loại quả này vừa kỳ bí vừa quái lạ, theo nguyên tác, Nhiếp Phong cận kề cái chết mới bất đắc dĩ ăn nó. Nếu không phải biết rõ nó là Huyết Bồ Đề từ trước, Lăng Ngạo Thiên sẽ không ăn luôn. Thế mà lúc này, hắn chẳng giải thích gì thêm, Bộ Kinh Vân lại không hề chần chừ bỏ Huyết Bồ Đề vào miệng, có thể thấy nó hoàn toàn tin tưởng sư phụ mình.

Lăng Ngạo Thiên tự dưng thấy ấm lòng. Cảm giác được người khác tin tưởng tuyệt đối quả là tuyệt vời.

Huyết Bồ Đề vừa vào bụng, một dòng năng lượng ấm nóng lập tức chạy đi khắp tứ chi. Bộ Kinh Vân vội vàng vận công dẫn đường cho dòng năng lượng đó. Chẳng bao lâu sau, nội lực tiêu hao hơn nửa của nó đã khôi phục hoàn toàn, thậm chí còn có xu hướng gia tăng.

Huyết Bồ Đề chứa sức mạnh nguyên bản thuần túy, chỉ có cao thủ truyền kỳ mới có thể hấp thụ dễ dàng. Cao thủ tuyệt thế đạt đến trình độ nhất định cũng có thể ăn nó, nhưng ăn nhiều sẽ khó mà chịu nổi.

Bộ Kinh Vân vận chuyển công lực vài vòng mới từ từ dừng lại. Vừa mở mắt ra, hào quang sáng rực lên trong thoáng chốc. Đây là dấu hiệu cho thấy nội lực tăng cao.

Bộ Kinh Vân nhanh chóng thu lại sát khí và vẻ lạnh lẽo trong mắt. Khi nhìn về phía sư phụ, ánh mắt đã dịu ngoan, ôn hòa hơn nhiều.

Bấy giờ Lăng Ngạo Thiên mới cười nói: “Đây là Huyết Bồ Đề, báu vật có thể gia tăng công lực, chữa lành nội thương. Lần trước con dùng nội lực ngăn lũ lụt bị thương nặng cũng ăn một trái, có còn nhớ không?”

Bộ Kinh Vân gật nhẹ, gương mặt thoáng lộ vẻ ngạc nhiên xen lẫn mừng rỡ, rồi lại đột nhiên chau mày, khẽ hỏi: “Sao sư phụ không dùng nó để trị thương?”

Lăng Ngạo Thiên nghĩ thầm, hắn đã ăn mấy trăm quả, từ lâu Huyết Bồ Đề đã không còn tác dụng; huống chi bây giờ hắn có kỳ lân cường thể, phượng huyết hộ thân, nội ngoại thương đều hồi phục khá nhanh rồi, chỉ còn vai trái thôi. Đổi lại là người khác, dù có là cao thủ truyền kỳ cũng khó mà khôi phục, kể cả dùng sức mạnh nguyên bản chữa thương, sau này vẫn khó tránh để lại di chứng, trừ khi có Thánh Tâm Quyết của Đế Thích Thiên. Nhưng kinh mạch, máu thịt của Lăng Ngạo Thiên có khả năng tự tái sinh, không đến nửa năm là hắn có thể cử động linh hoạt, một năm là khôi phục như lúc đầu. Đấy là trong trường hợp hắn không dùng máu phượng, chờ cơ thể phục hồi dần dần. Hắn định dưỡng thương chừng một tháng, chờ lượng máu trong cơ thể sản sinh tương đối, vết thương sẽ khép miệng, vậy là có thể khỏi bệnh luôn.

Tất nhiên là hắn không nói ra. Một quả Huyết Bồ Đề đã quý giá lắm rồi, giờ mà bảo mình ăn mấy trăm quả thì nghe có vẻ rớt giá quá. Hắn chỉ bình thản nói: “Bây giờ ta gần như cạn hết nội lực, không thể vận công chuyển hóa năng lượng, e là kinh mạch không chịu nổi.”

Bộ Kinh Vân khẽ gật đầu, ánh mắt ảm đạm đi đôi chút.

“Con ăn cả viên đan dược kia đi.”

Nó vẫn nuốt luôn mà chẳng hề do dự. Viên đan này mang lại cảm giác hoàn toàn khác Huyết Bồ Đề, dường như có từng luồng nhiệt nhỏ thẩm thấu khắp cơ thể, nuôi dưỡng mỗi tấc kinh mạch, mỗi thớ thịt. Chưa đầy một khắc, nó đã cảm thấy tinh thần sảng khoái, dường như ngay cả khí chất cũng thay đổi đôi chút, vẫn là cơ thể cao gầy ấy, nhưng bên trong tràn đầy năng lượng, tiềm lực vô hạn.

Bộ Kinh Vân vươn tay ra, nắm nhẹ, thử dùng nội lực dẫn dắt sức mạnh tiềm tàng trong cơ thể. Tức thì, nắm đấm như được bọc một tầng lửa mỏng, nhiệt độ trong phòng tăng hẳn.

Lăng Ngạo Thiên cũng thầm ngạc nhiên. Đúng là kỳ lân thể có khác, Bộ Kinh Vân đã có thể dựa vào đặc tính của cơ thể để dẫn dắt sức mạnh nguyên bản thuộc tính hỏa. Thế này còn mạnh hơn Bộ Kinh Vân trong nguyên tác được tặng cánh tay kỳ lân.

Ban đầu, Lăng Ngạo Thiên chỉ ăn nửa viên Kỳ Lân Đan, vì hắn không muốn có nhiều sức mạnh nguyên bản khác thuộc tính, dung hòa nó sẽ khó khăn hơn việc dung hòa nhiều loại nội lực gấp bội. Bộ Kinh Vân hiển nhiên có tư chất vượt trội hơn hắn, bởi lẽ trong nguyên tác, cuối cùng Bộ Kinh Vân đã thành công dung hòa nhiều loại sức mạnh nguyên bản. Chính vì thế, hắn mới dám để nó thử, còn mình thì không, vì hắn có lựa chọn tốt hơn.

Nhiệt độ tăng lên, sức mạnh nguyên bản xung quanh cũng đồng thời có biến động. Ngay lập tức, trên người Bộ Kinh Vân thấp thoáng khí thế của cao thủ truyền kỳ. Thực lực của nó bây giờ đã vượt qua phần lớn cao thủ tuyệt thế trên giang hồ, đủ sức đấu với cao thủ truyền kỳ. Giờ mà có thêm một thanh kiếm tuyệt thế thì…

Lúc này, Lăng Ngạo Thiên gần như không còn chút nội lực nào, giờ bị khí thế của Bộ Kinh Vân ép cho rối loạn khí huyết, cảm giác đau nhức lập tức tăng gấp bội, trán vã mồ hôi lạnh, mắt cũng ảm đạm đi nhiều.

Bộ Kinh Vân nhanh chóng nhận ra sự khác thường của sư phụ, tức thì thu lại công lực và khí tức, vừa áy náy, bất an rồi lại đau lòng nhìn gương mặt tái nhợt của sư phụ.

Lăng Ngạo Thiên nghĩ thầm đây đúng là tai bay vạ gió, nhưng cũng không thể trách Bộ Kinh Vân, nên vẫn rộng lòng an ủi đứa trẻ này.

Nhưng chưa chờ hắn mở miệng, Bộ Kinh Vân thấy sư phụ mình phải chịu đau đớn, vội vàng nắm mạch môn hắn truyền chân khí, lại trùng hợp xung đột với khí huyết hỗn loạn, thế là cơn đau khủng khiếp xộc thẳng lên đầu, hắn trợn trừng hai mắt, rên lên một tiếng rồi bất tỉnh nhân sự.

Bộ Kinh Vân sợ đến tái mặt, luống cuống tay chân đi gọi đại phu, lại thêm một phen dằn vặt.

Nhưng Lăng Ngạo Thiên hoàn toàn không biết chuyện này.