Dịch: Mạc Nguyệt
Sau khi xuống núi, Nhiếp Phong và Đoạn Lãng dựa theo sắp xếp của Tần Sương, đến khu vực hỗn loạn ở vùng giáp ranh nam bắc. Nơi đây đã hoàn toàn chìm trong khói lửa chiến tranh. Ngày nào cũng có vô số người của Thiên Hạ Hội và Vô Song Thành tử trận tại đây, làm liên lụy không biết bao nhiêu người vô tội phải thiệt mạng.
Hầu hết người dân đều dọn nhà đi nơi khác. Nhưng trong cảnh rối ren, luôn có những kẻ nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của. Không chỉ cướp bóc, lũ độc ác đó còn coi mạng người như rơm rác. Dọc con đường họ đi có không biết bao nhiêu thi thể, tay chân đứt lìa, cả phụ nữ lẫn trẻ em, nhìn mà đau xót.
Dựa theo tình hình thực tế, Nhiếp Phong tự giác giúp người dân chuyển đến nơi an toàn, đương nhiên Đoạn Lãng cũng giúp cậu. Vốn dĩ Tần Sương đã bố trí một số đệ tử đi theo họ, nhưng hiện nay nhân lực thiếu thốn, Nhiếp Phong suy đi nghĩ lại, quyết định để các đệ tử gia nhập lực lượng chiến đấu, giúp được gì thì giúp, còn mình và Đoạn Lãng sẽ tự đi cùng nhau.
Mấy tháng nay, Nhiếp Phong và Đoạn Lãng đã cứu được mấy trăm người. Cũng từng có vài tên cướp có mắt không tròng chặn đường họ, nhưng đều bị họ đánh dẹp dễ dàng. Nhìn chung, hai người hành động cũng khá thuận lợi.
Hôm đó, Nhiếp Phong và Đoạn Lãng tiễn xong một thôn toàn người già, phụ nữ và trẻ nhỏ, đang định quay về vùng ngoại ô thì bị một bà lão chặn đường. Người đàn bà lưng còng này cõng theo một cái quạt lá cọ to, tay chống gậy, hai mắt đục ngầu, mặt mày nhăn nheo, quần áo vải thô vá chằng vá đụp, trông không giống nông dân bình thường.
Nhiếp Phong hiền hòa hỏi: “Bà ơi, bà có cần giúp gì không?”
Bà lão vội gật đầu, nói với giọng cảm kích: “Tiểu anh hùng à, cả nhà ta già trẻ lớn bé đều ở đằng kia, vốn định đi suốt đêm để đến thành trấn khác an toàn hơn, nhưng ông nhà ta tối qua bị phong hàn, tình hình nguy cấp lắm rồi! Ta dặn cháu trai ở lại chăm sóc, còn ta đi tìm người giúp đỡ. Đúng lúc đó lại gặp các cậu… các cậu nhất định phải giúp bà lão này!”
Bà lão định quỳ xuống cầu xin thì Nhiếp Phong vội vàng đỡ dậy, nói: “Bà không phải lo. Cứ dẫn chúng cháu đến đó xem sao.”
Đoạn Lãng cũng lập tức theo sau: “Bà không phải lo đâu, chúng cháu sẽ giúp bà. Nhưng con cái bà đâu? Sao lại để người già cả như ba đi tìm người giúp đỡ?”
Bà lão xoa khóe mắt: “Thời buổi loạn lạc, con trai và con dâu của ta chẳng biết đi đâu mất rồi… e là không quay về được nữa.”
Nhiếp Phong thấy thương xót, đang định đáp lời thì Đoạn Lãng ở đằng sau đột nhiên hất cái tay đang đỡ bà lão của cậu, đồng thời rút kiếm đâm thẳng vào bà ta.
Nhiếp Phong giật mình, chợt thấy bà lão lùi bước tránh đường kiếm của Đoạn Lãng. Ngay sau đó, một cơn gió bốc mùi tanh hôi xộc đến!
Cả hai vội vàng nín thở, đồng loạt tấn công, một người tung cước, một người vung kiếm, phối hợp cực kỳ ăn ý. Tuy Nhiếp Phong mới mười hai, mười ba tuổi, nhưng võ công không thể xem thường, trong số các cao thủ nhất đẳng cũng được xem như đứng tốp đầu. Đoạn Lãng thì vừa đạt nhất đẳng, kiếm pháp mềm mại, sắc bén, ra tay chẳng hề nhân nhượng. Hai người cùng phối hợp, chẳng mấy đã chiếm thế thượng phong.
Bà lão tung một quả đạn pháo lên trời, xoay tay cầm quạt lá cọ phẩy liên tục, bột phấn đủ loại sắc màu theo gió tạt về phía họ. Nhưng hai người đã có chuẩn bị từ trước, phấn độc không làm gì được họ.
Bà lão ngày càng chật vật, Phong Lãng thì càng đánh càng hăng, đang định giải quyết dứt điểm thì xung quanh đột nhiên vọt ra tám người mặc áo đen che mặt, vung kiếm đâm thẳng vào cả hai.
Đoạn Lãng thu kiếm, quay sang xử lý những kẻ áo đen mới đến. Nhiếp Phong hiểu ý, một mình đấu với bà lão nọ, Phong Thần Thối liên tục tung ra, nhanh không thấy bóng. Bà lão trúng mấy đòn, bị đá đến hộc máu, nhưng vẫn nhất quyết quấn lấy cậu, mắt đầy căm phẫn, biết rõ không có tác dụng vẫn không ngừng tung phấn độc.
Tám người đến sau cùng lắm chỉ đạt nhất đẳng, kiếm pháp bị Đoạn Lãng áp chế thấy rõ. Kiếm của họ va chạm với Hỏa Lân Kiếm cũng bị sứt mẻ nhiều chỗ. Nhưng chung quy họ đông người, Đoạn Lãng lại còn nhỏ, nên hai bên rơi vào thế giằng co, không ai làm gì được ai.
Đoạn Lãng tập trung tinh thần, chiêu nào chiêu nấy vững vàng, liền mạch. Cuối cùng, nó đã phát hiện ra kẽ hở của kẻ địch, không hề chần chừ đâm xuyên cuống họng đối thủ, thế công của tám người cũng theo đó bị phá.
Nó nhìn sang bên kia, thấy Nhiếp Phong đạp ngã bà lão dưới đất. Bà ta bị đá gãy xương, nhất thời không gượng dậy nổi. Nhiếp Phong thoáng chần chừ, không tiến lên kết liễu bà ta. Đoạn Lãng thấy thế hét lên: “Phong! Đừng nương tay nữa! Viện binh của chúng sắp tới rồi, chúng ta phải mở đường máu thoát thân ngay!”
Nghe vậy, Nhiếp Phong liếc nhìn bà lão nằm dưới đất hộc máu, hoàn toàn không còn khả năng phản đòn, cuối cùng chuyển sang tấn công những kẻ áo đen đang bao vây Đoạn Lãng.
Đoạn Lãng đánh chiêu nào cũng rất sắc bén, chỉ ước gì một kiếm đâm chết kẻ địch. Nay có thêm Nhiếp Phong nhập cuộc, bảy người còn lại nhanh chóng bị xử lý, Đoạn Lãng giết hai tên, Nhiếp Phong đá bay ba tên.
Những tưởng hai người sắp sửa thoát vây, nào ngờ lùm cây xung quanh tự dưng vang lên tiếng sàn sạt nghe mà rợn người. Đoạn Lãng vừa đâm chết một tên, Nhiếp Phong vừa đá bay tên còn lại, thì cả một đàn rắn đủ loại, có lớn có nhỏ đua nhau xông đến chỗ hai người.
Tuy rằng Đoạn Lãng giết người chẳng do dự, nhưng chung quy vẫn là cậu bé chưa đầy mười tuổi, thấy cảnh này mặt liền lộ vẻ khiếp hãi. Nhìn cả đàn rắn lúc nhúc như thế, đến Nhiếp Phong cũng toát mồ hôi ướt đẫm lòng bàn tay.
Đoạn Lang quay lại nhìn, thế mới biết bà lão bị Nhiếp Phong đá ngã đang liều mạng phẩy quạt lá cọ, miệng phát ra tiếng xì xì theo tiết tấu. Nó dùng mũi chân hất kiếm của một tên áo đen lên rồi vung tay chém nó bay thẳng đến chỗ bà lão. Bà ta bị thương quá nặng, không còn sức cản thanh kiếm đó, chỉ biết lườm hai người với ánh mắt căm hận, miệng tiếp tục phát ra tiếng xì xì.
Ngay khi bà ta sắp sửa bị thanh kiếm đâm chết, một tia sáng trắng lướt quá, đánh chệch hướng kiếm. Nhiếp Phong tập trung nhìn kĩ mới thấy thứ đó là một con dao găm làm bằng giấy.
Cả Nhiếp Phong lẫn Đoạn Lãng đều nghiêm túc hẳn lên. Hiện nay hai người đang bị bao vây bởi đàn rắn, đang định phi thân nhảy lên cây cao gần đó rồi trốn vào rừng lánh tạm, thì viện binh của đối phương đã tới, còn là người không hề tầm thường.
Một tiếng cười sắc nhọn truyền tới, tiếp đó một người đàn ông tướng mạo kỳ quặc, thân hình mỏng dẹp như giấy lướt tới bên bà lão bị thương nặng, cất giọng the thé: “Ôi chao, Mai Bà à, bà đúng là già thật rồi, bị hai đứa choai choai dồn đến nước này cơ đấy.”
Đoạn Lãng giương kiếm bày thế phòng ngự. Nhiếp Phong chau mày, đột nhiên lên tiếng: “Hai vị… là Chỉ Thám Hoa và Mai Bà của Thiên Trì Thập Nhị Sát…”
Chỉ Thám Hoa đảo con mắt sắc lẹm về phía họ, nghiến giọng: “Thiết Trửu Tiên, Thực Vi Tiên, Phu Xướng và Túc Đạo đều chết trong tay Thiên Hạ Hội, Phụ Tùy nay đã hóa điên. Hôm nay phải giết hai thằng nhóc các ngươi trước, sau này đánh lên Thiên Hạ Hội lấy mạng Hùng Bá!”
Đoạn Lãng cười khẩy: “Thiên Trì Thập Nhị Sát cái nỗi gì, rõ ràng là Thiên Trì Thập Nhị Trư, hai đứa nhóc còn không đối phó nổi, còn ảo tưởng đánh với sư phụ của bọn ta, kiếp sau cũng không có cửa đâu!”
Nhiếp Phong quét chân dẹp đàn rắn bao vây xung quanh, túm lấy Đoạn Lãng: “Lãng, đừng dây dưa mất thì giờ nữa, chúng ta đi!” Dứt lời, cậu bật người bay lên cây. Nhưng chưa kịp đáp xuống cành cây, một bóng đen từ bóng râm của cây phóng lên không trung, nhắm thẳng vào cậu.
Đoạn Lãng ở đằng sau thấy rất rõ, lập tức hô lên: “Phong! Cẩn thận!”
Nhiếp Phong thoáng xoay người, đá thứ đang phóng tới, nhưng lại cảm thấy như đá vào khoảng không. May thay, nhờ có khinh công thượng thừa, Nhiếp Phong thuận đà chuyển hướng, nhẹ nhàng đáp xuống cành cây.
Bóng đen nọ chính là Quỷ Ảnh trong Thiên Trì Thập Nhị Sát. Gã có tài ẩn nấp thâm sâu khó lường, có thể giet ch3t kẻ địch trong bóng tối mà thần không biết quỷ không hay. Nhưng ban nãy gã cũng giật mình. Mặc dù nhờ ảo giác do kỹ thuật ẩn thân tạo ra, Nhiếp Phong không đá trúng gã, nhưng đòn đó cũng chặn được thế công, khiến gã không thể đánh tiếp, thế nên Nhiếp Phong mới có thể nhẹ nhàng đáp xuống cây.
Ngay khi Đoạn Lãng nhắc nhở Nhiếp Phong, Chỉ Thám Hoa cách đó không xa đã tung tuyệt chiêu Càn Khôn Kiếm Chỉ, những lưỡi kiếm giấy xé gió phóng thẳng đến chỗ Đoạn Lãng. Khinh công của nó vốn đã kém xa Nhiếp Phong, nay bị tập kích trên không trung thì luống cuống tay chân, chật vật né tránh, khó khăn lắm mới giữ cho mình không rơi xuống đất. Nhưng Quỷ Ảnh ban nãy bị Nhiếp Phong đá lui đã xuất hiện ngay trước mắt nó!
Lúc Nhiếp Phong đứng vững trên cây thì Đoạn Lãng đang bận tránh Càn Khôn Kiếm Chỉ. Cậu điều chỉnh thân hình một chút rồi lập tức vung cước về phía Đoạn Lãng, nhưng vẫn muộn hơn Quỷ Ảnh. Một luồng sáng lóe qua, Nhiếp Phong tưởng như tim mình ngừng đập.
Thấy Quỷ Ảnh đánh về phía mình, Đoạn Lãng biết mình khó tránh, nhưng vẫn giữ vững tinh thần, quyết không cam tâm chịu chết ở đây. Trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, nó dùng toàn lực điều khiển cơ thể né sang một bên, làm ra động tác với trình độ khinh công còn non của nó không thể làm được. Con dao găm vốn sẽ lướt qua cổ nó nay sượt qua vai trái, rạch một đường xuống gần eo phải, máu tuôn như suối. Tuy tránh được một kích chí mạng, nhưng nó vẫn không giữ nổi thăng bằng, rớt xuống dưới. Ngay khi nó sắp rơi vào giữa đàn rắn, Nhiếp Phong đã tới kịp, ôm eo nó, đá Quỷ Ảnh cầm dao định tấn công lần nữa, đồng thời nhân cơ hội đó nhảy lên cây.
Lúc này Đoạn Lãng mất máu liên tục, mặt tái nhợt, trán ướt đẫm mồ hôi, cơ thể cũng hơi run lên vì đau. Nhưng nó cắn chặt răng, không rên một tiếng nào.
Ngay khi đứng vững trên cành cây, Nhiếp Phong xuất chỉ điểm huyệt đạo cầm máu cho nó, còn chưa kịp thở phào đã nghe tiếng xé gió vang lên. Có hai bóng người phóng tới bên Mai Bà.
…
“Ngươi bảo sao cơ? Đàm tàn dư của Thiên Trì Thập Nhị Sát đang truy tìm tung tích của Phong và Lãng ở khu vực gần thành Vinh An ư?” U Nhược nhíu mày, ngón tay gõ nhẹ lên bàn hệt như thói quen của Lăng Ngạo Thiên.
“Vâng!”
“Vân sư huynh đang ở đâu?”
“Cách thành Vinh An không đến một ngày đi đường.”
“Lập tức truyền tin cho các đệ tử gần đó đi tìm hai vị sư đệ, một khi tìm thấy lập tức truyền tin cho Vân sư huynh đến chi viện, phân ám vệ theo dõi chặt chẽ đám người Thiên Trì Thập Nhị Sát, trước khi Vân sư huynh tới nơi phải dốc toàn lực bảo vệ hai vị sư đệ.”
“Rõ!”
- -----oOo------