“Ám Thập Thất, sau hôm nay, giết tất cả sứ giả của đường chủ Thập Tam Đường ngoại môn Vô Song Thành. Khiến quần chúng bức xúc, không thể không chết!”
“Vâng!”
“Ám Bát, bảo đảm Độc Cô Nhất Phương không nhận được bất kỳ tin tức gì về mười tòa thành lân cận. Tin tức ở ngay trước mặt ngươi, nhưng ngươi lại cứ không để ý đến.”
“Tuân lệnh!”
___________________________________
Hôm nay là ngày mười sáu, cũng là ngày đại thọ của chủ nhân Hoắc gia giàu có nhất thành Mẫn Phương. Khách khứa đông đúc, cả Hoắc gia ngập trong bầu không khí vui tươi phấn khởi.
Hoắc Bộ Thiên đang đón khách, quản gia đứng bên thu xếp quà mừng, ai nấy mặt mày đều hớn hở.
Thế nhưng, đúng vào lúc đó, hơn mười gia đinh bị vứt vào như diều hâu quăng mồi.
Hơn mười tên gia đinh đã chết!
Khách quan nhìn thi thể mấy gia đinh máu chảy đầm đìa, không khỏi xôn xao cả lên.
Hoắc Bộ Thiên lạnh cả người. Hắn nhìn những gia đinh này đều bị giết bằng đao, người dùng đao động tác nhanh nhẹn chuẩn xác, tất cả đều một đao trí mạng!
Lúc còn đang sửng sốt, hai bóng người đột nhiên xuất hiện ngoài cửa, một trong số đó là Xích Thử mới đến hôm nọ để chiêu hàng, người còn lại thân hình gầy gò, mù hai mắt, nhưng bước đi trầm ổn, hiển nhiên là cao thủ.
Xích Thử xông lên trước, nhếch miệng cười, nói với Hoắc Bộ Thiên: “Chúc mừng đại thọ Hoắc trang chủ!” Lập tức đổi sắc mặt, chuyển giọng: “Càng chúc mừng Hoắc trang chủ diệt môn!” Dứt lời vung tay phất chưởng, đánh thẳng vào nhóm khách khứa!
Liệt Diễm Chưởng bá đạo vô cùng, khách đến mừng thọ lại không biết võ, chưởng phong đảo qua ai người đó liền bốc cháy. Chỉ trong khoảnh khắc, biết bao người bị thiêu đốt, tiếng kêu thảm thiết như xé trời.
Hoắc Bộ Thiên thấy thế, ánh mắt trở nên hung tàn, giận dữ quát: “Mục tiêu của các ngươi là Hoắc mỗ, đừng có lạm sát kẻ vô tội!”
Xích Thử nói: “Lão Hoắc, ai bảo ông không biết thời biết thế. Thành chủ Độc Cô đã sớm hạ lệnh, phàm là kẻ không phục Vô Song Thành thì giết hết không tha. Hôm nay hai anh em chúng ta đến để diệt trừ Hoắc gia! Hôm nay, tất cả những người ở trong Hoắc Gia Trang đều phải chết!”
Hoắc Bộ Thiên nói: “Thật cuồng vọng! Vết thương của ngươi đã khỏi hẳn rồi?”
Xích Thử căm hận: “Cảm tạ Hoắc trang chủ quan tâm, vết thương của tiểu đệ đây đã được huynh ta chữa khỏi!”
Bấy giờ Hoắc Bộ Thiên mới chuyển mắt sang nhìn người mù lòa đứng cạnh gã, hỏi: “Vị này chắc là Biên Bức nổi tiếng giang hồ?”
Biên Bức cười lạnh, đáp: “Đúng vậy.”
“Nghe giang hồ đồn, Biên Bức chỉ nhận tiền giết người bị mua mạng, tuyệt đối không làm chuyện lỗ vốn như sát hại người vô tội, không biết chuyện này có thật không?”
Biên Bức tỉnh táo đáp: “Đúng vậy.”
Hoắc Bộ Thiên thở dài: “Vậy hôm nay Hoắc mỗ có thể yên tâm rồi, ngài Biên Bức sẽ không giết hại những người ở đây, lần tranh đấu này chỉ là giữa ta với các ngươi.”
Biên Bức nói: “Ngươi sai rồi.”
Hoắc Bộ Thiên sững sờ.
“Phàm là kẻ không phục Vô Song Thành đều phải chết. Những người này đến chúc thọ ngươi, tức là bạn bè thân thích của ngươi, nên đều phải chôn cùng!” – Biên Bức nói.
Chữ “chôn” vừa thốt ra, Xích Thử liền phóng lên, vung chưởng đánh chết khách đến mừng thọ.
Hoắc Bộ Thiên sửng sốt, vội vàng rút kiếm, cố cản đòn tấn công của Xích Thử, nào ngờ Biên Bức lại ra tay.
Ánh đao lóe lên.
Một đao cản một kiếm, Xích Thử không còn bị cản trở, chưởng phong vỗ thẳng lên thân mọi người.
Chỉ trong chớp mắt, máu văng khắp nơi, thê thảm vô cùng!
Hoắc Bộ Thiên lo cho tính mạng của mọi người, mất tập trung, bất ngờ bị Biên Bức rạch cho một đao …
___________________________________
Khi Hoắc Gia Trang chìm trong cảnh chém giết tàn bạo, Bộ Kinh Vân đang ở trên một ngọn núi nhỏ cách Hoắc Gia Trang không xa.
Nó đang đợi, lẳng lặng chờ đợi.
Chờ đợi … dường như là sở trường của nó.
Từ khi ra khỏi bụng mẹ đến giờ, nó đã đợi mười năm, đợi mãi một người thật lòng quan tâm và thấu hiểu mình. Đó có thể là một người cha, một người mẹ, thậm chí là tri kỷ, một người bạn.
Cuối cùng nó cũng chờ được người cha là Hoắc Bộ Thiên. Bởi vậy, nó không cần chờ thêm sự xuất hiện của ai nữa. Hôm nay, nó đang chờ một thứ khác, một con cáo.
Ngày nào Bộ Kinh Vân cũng lên đây ngồi một lát. Mỗi khi đêm xuống lại có một con cáo trắng như tuyết đi dạo quanh sườn núi. Vì thế, hôm nay, nó lẳng lặng giấu mình trong bụi cây, chờ cáo xuất hiện.
Con cáo trắng này sẽ là quà mừng thọ nó tặng cho Hoắc Bộ Thiên.
Bộ Kinh Vân làm thế không phải vì muốn Hoắc Bộ Thiên khen ngợi nó trước mặt quan khách, mà vì mong người ấy có thể hãnh diện vì nó trước mặt quan khách. Khi đưa tặng Hoắc Bộ Thiên con cáo trắng này, nó sẽ gọi một tiếng “cha”. Tiếng “cha” đầu tiên từ lúc nó chào đời!
_Nguyên văn_
___________________________________
Lăng Ngạo Thiên đứng trên tầng lầu cao nhất của Thiên Nhất Các nhìn tràng chém giết đằng xa, lòng tĩnh lặng như nước. Đây vốn là vận mệnh đã được định sẵn, hắn xem cuộc vui chỉ thấy như lẽ đuơng nhiên, càng không hề áy náy. Món nợ này phải tính lên đầu Độc Cô Nhất Phương, không liên quan gì đến Hùng Bá.
“Vận mệnh … phải chăng đã bị thay đổi …” Lăng Ngạo Thiên nheo mắt lại, “Hay là … tất cả vẫn nằm trong sự khống chế của vận mệnh?”
“Bất kể vận mệnh có tồn tại hay không, đều không thể cản bước chân ta!”
___________________________________
Ngay khi Bộ Kinh Vân rút thanh đoản đao ra khỏi bụng cáo trắng, Hoắc Gia Trang cách đó không xa bỗng chìm trong biển lửa, tựa lá cờ đỏ máu phấp phới trong màn đêm đen, ánh đỏ hắt lên cả sườn núi nơi Bộ Kinh Vân đang đứng.
Bộ Kinh Vân nhìn về phía xa, chỉ thấy Hoắc Gia Trang đang bốc cháy rừng rực!
Trời ơi, tại sao lại thế này?
Tim nó như chìm xuống đáy nước sâu. Nó bỗng nhớ đến chuyện ngày đó Xích Thử nhận lệnh Độc Cô Nhất Phương đến mời chào.
Ngay lập tức xách con cáo trắng lên, gấp gáp chạy về.
Máu tuôn ra ngoài cửa như nước sông cuồn cuộn.
Đôi đèn lồng đỏ treo trước cửa bị lửa trên những người đang bốc cháy lao ra khỏi cửa lan sang, cũng cháy bùng lên.
Trong phút chốc, Hoắc Gia Trang không tranh quyền thế đã thành cảnh địa ngục trần gian.
Dù trước mắt là biển lửa sông máu, Bộ Kinh Vân vẫn chẳng hề sợ hãi, thề phải nhảy vào chốn địa ngục trần gian này để tìm người cha duy nhất của nó về – Hoắc Bộ Thiên.
Suốt đường đi, chứng kiến cảnh dưới đất nằm la liệt những thi thể bị thiêu rụi, Bộ Kinh Vân nhận ra thi thể Ngộ Giác và Đồng Giác vẫn còn đang bốc cháy, có cả thím Phúc, rồi rất nhiều người thường lui tới Hoắc Gia Trang. Nó biết, tất cả chuyện này đều do Liệt Diễm Thần Chưởng của Xích Thử gây ra!
Không … không chỉ có Xích Thử, mà còn có Biên Bức, cùng tên chủ mưu đứng sau Độc Cô Nhất Phương. Chính chúng đã biến Hoắc Gia Trang thành thảm cảnh địa ngục trần gian!
Thảm kịch xảy ra, mặt Bộ Kinh Vân vẫn điềm tĩnh như thường. Nó chỉ vội vàng xông vào biển lửa. Nó nhất định phải tìm được Hoắc Bộ Thiên, đưa cho người ấy con cáo trắng, muốn gọi người ấy một tiếng “cha” …
Giữa biển lửa rừng rực, cuối cùng Bộ Kinh Vân cũng trông thấy Hoắc Bộ Thiên.
Hoắc Bộ Thiên đang quần nhau với Biên Bức và Xích Thử. Toàn bộ Hoắc Gia Trang, chỉ còn có mình hắn ứng chiến.
Tất cả đều chết hết. Trên người hắn cũng đầy vết đao và dấu bàn tay. Hắn sắp chết rồi, thua chắc rồi!
Còn đánh gì nữa? Vì sao vẫn gắng gượng chống đỡ?
Phải chăng hắn đang đợi một người? Hay vì chưa phát hiện thi thể của nó, nên trong lòng vẫn lo âu cho đứa con trai ấy? Một đứa trẻ không phải con ruột của hắn?
Hắn chưa muốn chết … Hắn phải trông thấy con mình đã!
Ngay lúc Hoắc Bộ Thiên xoay người, định cản đao của Biên Bức, thì đôi mắt đỏ ngầu tơ máu bỗng trông thấy nó.
Bộ Kinh Vân tỉnh táo đứng đó, vai khiêng con cáo bạc. Trong khoảnh khắc ấy, hắn bỗng hiểu ra.
Đứa trẻ này không thất tín, cũng không làm hắn thất vọng.
Nó chỉ trở về quá sớm thôi. Lẽ ra nó nên đợi Liệt Diễm Song Quái đi rồi hẵng về.
Bộ Kinh Vân đã không thể kìm chế nỗi xúc động trong lòng. Dù có phải con đẻ hay không, nó cũng phải nhào lên, gọi người ấy một tiếng “cha”! Tiếng gọi kìm nén đã lâu, nó nhất định phải nói ra, nhấn định phải để Hoắc Bộ Thiên nghe thấy!
Nhưng ngay lúc nó định vượt qua biển lửa chạy tới, nó bỗng nghe Hoắc Bộ Thiên gầm lên một tiếng, thanh đao sắc bén của Biên Bức xuyên qua lồng nguc hắn, rồi rút ra cùng dòng máu đỏ hồng. Biên Bức nhanh như cắt vung thêm một đao, đầu Hoắc Bộ Thiên bị chém đứt, lăn lông lốc đến trước mặt Bộ Kinh Vân, trong đôi mắt vẫn tràn đầy tình cảm ấm áp, như thể đang bảo Bộ kinh Vân mau trốn đi …
Máu trong người như ngừng chảy. Nó muốn hét lên. Muốn thét lên! Muốn gào lên!
Hoắc Bộ Thiên! Hoắc Bộ Thiên! Hoắc Bộ Thiên! Hoắc Bộ Thiên! Hoắc Bộ Thiên! Hoắc Bộ Thiên!
Cha! Cha! Cha! Cha! Cha! Cha! Cha! Cha! Cha!
Nhưng nó không phát ra được tiếng nào cả, chỉ ngơ ngác nhìn đầu của Hoắc Bộ Thiên nằm dưới chân.
Bây giờ có gọi cũng muộn rồi.
Người từng che chở nó mọi bề, cho nó cảm nhận được chút dịu dàng ở đời, ngày hôm nay không thể nhận quà của nó, cũng không thể gọi tên nó, nói chuyện cùng nó nữa.
Nó hối hận, hối hận vì mình trước giờ vẫn lạnh nhạt với Hoắc Bộ Thiên, vì không nói nhiều thêm vài lời với người ấy. Đến khi người ấy chết, nó mới chỉ nói có ba câu!
Chỉ có ba câu!
Là ai đã hủy ngôi nhà chốn nương thân của nó? Ai phá hủy hạnh phúc sắp tới tay của nó? Ai lại đẩy nó xuống vực sâu đơn độc một lần nữa, đêm đêm chìm trong đau khổ chờ trời sáng?
Chính là hai tên hung thủ vô nhân tính trước mặt! Cùng với tên trời đánh Độc Cô Nhất Phương!
Bộ Kinh Vân không kêu, vì chẳng ai để ý đến.
Không rơi nước mắt, vì khóc than cũng vô dụng.
Nó chỉ có một suy nghĩ đó là báo thù, báo thù cho Hoắc Bộ Thiên!
Ngọn lửa thù hận nhanh chóng cháy lan khắp cơ thể nó. Nhưng thân hình nho nhỏ của nó không hề run, vẻ mặt cũng rất bình tĩnh.
Cơn giận đáng sợ nhất, mối hận đáng sợ nhất đó là ngoài mặt không thể hiện, lòng lại quặn thắt.
Lúc này, Xích Thử bỗng nhìn thấy Bộ Kinh Vân lẳng lặng đứng đó, ngạc nhiên nói: “Ồ? Là mi hả? Chưa chết à?” Lập tức định vận kình giáng một chưởng vào đầu nó, nhưng rồi lại do dự. Bang chủ Hùng Bá đã dặn, nếu là trẻ nhỏ thì phải giữ lại … Xích Thử hiểu, đấy là vì để lại người báo thù Độc Cô Nhất Phương. Nhưng đứa trẻ này … đứa trẻ này, Xích Thử không muốn tha!
Đúng! Không muốn tha! Càng không thể tha!
Xích Thử rất tỉnh táo. Gã biết những đứa trẻ giữ được mạng sẽ bị đưa tới Thiên Hạ Hội. Nhưng đứa trẻ này đã tận mắt nhìn thấy gã giết cả nhà nó. Gã không lo bị Hùng Bá vứt bỏ, vì gã có giá trị hơn những đứa trẻ đó nhiều. Trong mắt gã, mấy đứa trẻ đó sau này chỉ là con tốt thí trong trận chiến với Độc Cô Nhất Phương mà thôi.
Nhưng đứa trẻ này thì khác. Rất khác!
Nó quá ưu tú. Quá ưu tú!
Phải giết … Phải giết!
Nếu để Hùng Bá để mắt tới nó rồi dốc lòng bồi dưỡng, thì tương lai sẽ xán lạn thế nào đây? Tất nhiên là hơn xa Xích Thử! Đến lúc đó, kết cục của Xích Thử là gì còn phải hỏi hay sao.
Xích Thử biết, Hùng Bá không phải quân tử chính trực. Đó là một bá chủ chân chính, lòng dạ sắt đá, tâm tư xảo quyệt!
Lòng Xích Thử rối như tơ vò, một chưởng cứ thế giáng xuống Bộ Kinh Vân. Bộ Kinh Vân không tránh, ngược lại dùng con cáo trắng đỡ thay. Xích Thử bị bất ngờ, chưa kịp suy nghĩ, bàn tay đã đập vào cơ thể con cáo, bị lún vào trong, nhất thời không rút ra được.
Ngay lúc đó, Bộ Kinh Vân dùng tốc độ không thể tưởng tượng nổi cầm thanh đao nhọn cắm phập vào ngực Xích Thử!
“Đại ca!” Trước khi chết, Xích Thử thét lên như lợn bị chọc tiết. Dường như gã lại trở về đêm đó, bóng người đàn ông ấy thấp thoáng trong ánh trăng mờ tỏ, người đàn ông tựa như thần tiên trên trời, đế vương chốn trần gian.
Hình như Xích Thử nhìn thấy Hùng Bá, và hình như đã hiểu ra cái gì đó. Nhưng muộn rồi, đã muộn rồi!
Thì ra … thì ra … là thế … Xích Thử chìm vào bóng tối vĩnh hằng.
Biên Bức có thính giác nhạy bén, nhưng vì Bộ Kinh Vân đứng bất động nên gã không biết trong sân có thêm một đứa bé. Bây giờ nghe tiếng Xích Thử kêu thất thanh, lập tức nhận biết phương hướng, lao lên tóm lấy Bộ Kinh Vân, quát: “Rút cuộc ngươi là ai?”
“Con trai Hoắc Bộ Thiên, Hoắc Kinh Giác.” Bộ Kinh Vân nhất định phải để cho người ta biết Hoắc Bộ Thiên còn có một đứa con chưa từng gọi hắn một tiếng cha.
Biên Bức giận tím mặt: “Được lắm! Diệt cỏ diệt tận gốc! Ngươi xuống đó với cha ngươi đi!” Nói rồi vung chân đá Bộ Kinh Vân đập mạnh lên con sư tử đá. Tượng đá vỡ vụn, đủ biết Biên Bức dùng lực mạnh cỡ nào. Bộ Kinh Vân bị thương khá nặng, sắp sửa ngất đi.
Trước khi hôn mê, nó trông thấy đao của Biên Bức đang bổ về phía mình. Một nhát đao rất hiểm! Nó biết mình không tránh được, chết chắc rồi.
Ngay lúc chỉ mành treo chuông, nó đột nhiên thấy hai hòn đá nhỏ xé gió bay đến, hai tiếng “keng” vang lên gần như cùng lúc, thanh đao trong tay Biên Bức bị cắt thành ba đoạn!
Cùng lúc đó, Biên Bức bị điểm huyệt cự cốt, huyệt khúc trì, huyệt kiên tỉnh, toàn thân không thể nhúc nhích. Cùng với ba huyệt vị vang tiếng “crắc”, Biên Bức gào lên một tiếng, biết công lực cả đời mình đã bị phế bỏ.
Thần trí Bộ Kinh Vân không còn tỉnh táo, nhưng vẫn nghe loáng thoáng có tiếng trẻ con: “Sư phủ, đứa bé này thật đáng thương, chúng ta cứu nó nha! Ồ, sao ngươi cũng ở đây?”
Một giọng ôn hòa đáp: “Tiểu Kiếm Thần ở đây, sao ta lại không thể ở đây? Để ta ôm đứa bé đó cho.”
Rồi Bộ Kinh Vân có cảm giác mình được người ta bế lên. Người ôm nó là một nam tử mặc áo tím, khí chất xuất chúng.
Thế rồi Bộ Kinh Vân ngất đi.
Hôm nay là ngày mười sáu. Trăng. Tròn vành vạnh.
___________________________________
(*) Chú thích: Huyệt cự cốt, huyệt khúc trì, huyệt kiên tỉnh lần lượt là ba hình sau đây.
- -----oOo------