(*) Kiếm chỉ: “Chỉ” ở đây tức là ngón tay (指). Tiêu đề chương có nghĩa là dùng ngón tay phóng ra luồng khí sắc bén tựa như kiếm.
Phút chốc, một hán tử cao lớn lẳng lặng xuất hiện bên hàng rào cách cửa nhà đá chừng hai mươi bước chân.
Người nọ đưa lưng về phía mặt trời. Ráng chiều mờ nhạt rọi lên thân áo đen tuyền mộc mạc, quanh môi có một vòng râu lưa thưa, đôi mắt ánh lên vẻ uy nghiêm thế nhân không dám xâm phạm. Nét mặt không lạnh lùng cũng chẳng ấm áp, dường như đã trải qua vô vàn tang thương.
Lăng Ngạo Thiên đứng từ xa nhìn người đàn ông kia. Cả hai đều toát lên khí độ người thường không thể sánh nổi. Tình cảnh gặp nhau như có gì đó xung đột, rồi lại len lỏi chút hài hòa.
Khoảnh khắc đó, dường như cả đất trời chỉ còn lại hai người họ.
Bé trai bảy tám tuổi không kìm nổi muốn đánh tan bầu không khí nghẹt thở đó. Nó kéo vạt áo người đàn ông, gọi khẽ: “Sư phụ.” Thế là dòng suối nhỏ tạm dừng trong giây lát lại tiếp tục róc rách.
“Ta đã không còn ở nơi trần thế này nữa. Hà cớ chi ngươi còn đến tìm?” Người đàn ông kia bình thản nói.
Lăng Ngạo Thiên rút bầu rượu nhỏ tinh xảo đeo bên hông ra, chậm rãi nói: “Chỉ muốn mời ngươi uống rượu thôi … Thật ra, trên cõi trần thế này, tối thiểu vẫn còn có rượu.”
Người nọ nhìn xoáy vào Lăng Ngạo Thiên. Ánh mắt Lăng Ngạo Thiên vẫn rất thản nhiên, không hề có một tia dao động.
Thế là ráng chiều chiếu ra hai cái bóng đổ dài, một bệ đá đơn sơ, hai ghế đá mộc mạc, hai người mỗi người ngồi một bên, lẳng lặng uống rượu.
Chẳng biết tự bao giờ, trời đã tối hẳn. Rượu cũng uống xong. Nhưng cả hai đều không say.
“Rút cuộc nguơi … còn sống hay đã chết?” Nam tử nhẹ nhàng lên tiếng, đánh tan ánh trăng tĩnh lặng phủ khắp mặt đất. Người không hề say sao lại nói ra câu nhuốm men say? Ngồi ngay trước mặt, chẳng lẽ lại là người đã chết?
“Thế sự khôn lường, dẫu thân chưa chết, lòng đã hóa tàn tro.” Người đàn ông đáp lời, giọng nói vẫn đạm mạc, như thể chuyện chẳng liên can.
“Mỗi người đều phải đi một chuyến trên thế gian này. Ngươi đã đi rồi, đã nhận được gì, và còn lại chi?” Nam tử xoay ban chỉ bằng mặc ngọc(1) trên ngón cái tay trái, như đang nhìn người đàn ông, lại như nhìn lên bầu trời sao vời vợi, rồi lại như chẳng nhìn gì cả.
“Thứ có được … chỉ là hư vô, điều còn lại … chỉ có đau thương!” Ánh mắt người đàn ông bỗng trở nên sắc bén, như thể ngay sau đó sẽ toát ra ánh kiếm.
“Vậy, kiếm đạo thì sao?” Nam tử nói tiếp, không chờ người đàn ông kia lên tiếng đã tiếp lời, “Ngươi chính là kiếm. Kiếm đạo sẽ là đạo của ngươi. Không tìm thấy, tất cũng không mất đi.”
Tức thì, người đàn ông kia như một thanh kiếm được rút ra khỏi vỏ, cảm tưởng như có thể chém rách màn trời đen kịt!
“Ngươi … nghĩ sao?” Người đàn ông nói chậm từng chữ.
“Không nghĩ sao cả, chỉ muốn mời ngươi uống rượu thôi. Nhưng cuối cùng, vẫn chỉ là uống rượu cùng ngươi. Nếu ta có vinh hạnh, mong rằng được thấy thiên hạ độc nhất vô nhị kiếm!” Nam tử sáng rực mắt lên, khí thế bùng phát.
Người đàn ông không nói câu nào, bẻ một nhành cây, đâm thẳng tới.
Đây là chiêu thức mà bất kỳ đứa trẻ nào khi mới luyện kiếm cũng phải tập, có lẽ hơn một ngàn lần, hoặc có thể hơn vạn lần, nhưng không ai có thể dùng được chiêu thức đâm thẳng này. Đúng, chỉ là một chiêu đâm thẳng! Chiêu thức bình thường nhất! Ấy vậy mà khi người đàn ông nọ tung chiêu, Lăng Ngạo Thiên lại có cảm giác lọt vào trong lưới của ngàn vạn thanh kiếm.
Lăng Ngạo Thiên điểm mũi chân chấm đất, lập tức lùi về đằng sau. Người đàn ông kia cũng dùng động tác tương tự, nhánh cây vẫn đâm thẳng về phía trước. Chỉ trong tích tắc, hai người di chuyển được một khoảng hơn trăm thước. Chiêu đâm thẳng vẫn hiển hiện ngay trước mắt Lăng Ngạo Thiên.
Trên cánh đồng bát ngát, ánh trăng mênh mang, có bóng hai người loáng qua, không gây nên một chút xao động nào.
Lăng Ngạo Thiên lấy ngón tay làm kiếm, điểm lên một mấu nhỏ trên nhành cây. Chỉ một chiêu, tức thì, lưới kiếm dày đặc biến mất tăm.
Đôi mắt người đàn ông ánh lên sắc lạnh, thế kiếm chợt thay đổi. Khoảnh khắc đó, cây cối xung quanh như thể đều xao động vì chiêu kiếm ấy, vang lên xào xạc, nghe như tiếng khóc nỉ non của quỷ đêm oan khuất. Lưới kiếm bủa vây, thẳng hướng Lăng Ngạo Thiên phóng ào đi!
Bấy giờ Lăng Ngạo Thiên đã chẳng còn kịp kinh ngạc, không kịp suy nghĩ bất kỳ chuyện gì, bất kỳ chiêu thức nào. Tức thì xuất chỉ, nhanh như gió! Trong tích tắc, Lăng Ngạo Thiên đã sử dụng sát chiêu ngộ ra từ Phá Thiên Tam Thức mấy năm gần đây vẫn theo đuổi: Đạn Chỉ Phá Thiên!
Lưới kiếm giăng khắp trời thoáng chốc bị mở ra, xé toạc cả không gian, đất trời biến sắc, vạn vật lặng thinh!
Trong phạm vi mười trượng xung quanh, tất cả sự vật đều bị phá hủy, không một cọng cỏ dại nào có thể kiên cường sống sót trong phạm vi của lưới kiếm. Chỉ có nam tử đứng thẳng nơi đó, tựa bãi bồi giữa lòng hồ, lại như ốc đảo trên sa mạc mênh mông. Chỉ có chỗ ấy!
“Chiêu hay … Tên?” Trong ánh mắt người đàn ông có sửng sốt, có tán thưởng, rồi chốc sau lại trở về bình tĩnh, phẳng lặng như gương.
“Lấy ngón tay làm đao, Đạn Chỉ Phá Thiên!” Lăng Ngạo Thiên khoan thai đáp, rồi chậm rãi nói ra đao quyết của Phá Thiên Tam Thức, chẳng hề giấu giếm.
Người đàn ông trầm ngâm giây lát, cũng chầm chậm đọc một đoạn kiếm quyết, “Chiêu này của ta gọi là Bi Thống Mạc Danh!”
Hai người không ai nói thêm gì, dường như còn đắm chìm trong khoảnh khắc giao tranh rung động cả đất trời khi nãy. Hai người, một trước một sau, lẳng lặng quay trở về gian nhà đá. Ánh trăng vẫn bình lặng, như chưa từng thay đổi.
Lăng Ngạo Thiên cầm lấy bầu rượu đặt trên bàn, đeo lại bên hông, chậm rãi đi về phía xa.
“Ngươi không có bằng hữu, ta cũng vậy. Nếu có cơ hội, sau này còn đến mời uống rượu.”
Người đã mất bóng.
Người đàn ông lẳng lặng đứng đó chẳng biết bao lâu, rồi xoay người vào phòng.
Đất trời tĩnh lặng.
___________________________________
Trong trấn Mẫn Phương có Hoắc Gia Trang. Tại một góc hẻo lánh âm u trong Hoắc Gia Trang, có một đứa bé trai. Ánh mắt nó lạnh như núi băng, đôi mắt dường như cũng bị phủ một lớp băng dày.
Đứa bé lẳng lặng nhìn lên bầu trời sao.
Không ai biết trên nóc nhà của Hoắc Gia Trang có một người đàn ông như hòa làm một với nóc nhà. Hắn lẳng lặng nhìn trời sao trải dài bất tận và bé trai phía dưới đang nhìn trời sao.
Lăng Ngạo Thiên hồi tưởng lại kiếm quyết của Bi Thống Mạc Danh, nhìn đứa trẻ vẫn không hay biết gì đang ngồi ngắm sao. “Đây chính là … vận mệnh của ngươi … Tử Thần Vô Lệ … Bộ –Kinh – Vân.”
___________________________________
(1) Ban chỉ bằng mặc ngọc: Là loại nhẫn to bản thường đeo ở ngón cái, ban đầu vốn được dùng như vật bảo hộ ngón tay khi dùng cung, sau này cũng được xem như một loại trang sức của nam giới. Xem hình minh họa.
- -----oOo------