Dịch: Mạc Nguyệt
Rốt cuộc Đế Thích Thiên cũng không đợi được nữa. Thực ra, lão cho rằng trong nhóm người đi diệt rồng lần này chỉ có Lăng Ngạo Thiên có thể tạo thành uy hiếp nhỏ với lão, lại thêm thù xưa hận cũ, lão chỉ ước gì hắn chết luôn tại chỗ. Thế nên lão mới lề mề không ra tay, cốt để chờ Lăng Ngạo Thiên bỏ mạng ở nơi này.
Ban nãy Long Thần vung đuôi đập hai phát vào người Lăng Ngạo Thiên, Đế Thích Thiên hiểu rất rõ uy lực của nó, đoán chắc dù hắn may mắn thoát chết cũng mất nửa cái mạng, chưa kể còn phải lội từ dưới đáy biển lên, nhìn chung là đã cầm chắc cái chết.
Với bản tính sợ chết, Đế Thích Thiên sẽ không đối đầu với thần rồng một mình, chẳng may lúc sắp chết, Long Thần điên tiết làm lão bị thương thì biết làm sao? Tốt nhất là ra tay giải quyết đối thủ khi vẫn còn vài tấm “khiên chắn”.
Lăng Ngạo Thiên không phải Thần Toán Tử, không thể tính toán kĩ càng, tỉ mỉ hết thảy mọi chuyện, nữa là chuyện vi diệu, chẳng có dấu vết gì để lần mò như đi giết rồng. Nhưng hắn hiểu rất rõ cách nghĩ của Đế Thích Thiên, biết chắc rằng đối phương muốn thấy mình chết.
Trước đó, hắn vẫn luôn tấn công ở vị trí an toàn nhất là vai rồng, thế nên Đế Thích Thiên dứt khoát không ra tay. Nhưng nếu lão cứ khoanh tay đứng nhìn, chờ tới khi mọi người chết hết mới nhập cuộc, thì mọi tính toán của hắn đều đổ sông đổ bể, có khi mạng mình cũng chẳng còn. Thế nên, hắn phải tạo cơ hội để lão ra tay. Mà việc này đã được hắn suy xét ngay từ đầu: tấn công ở chỗ an toàn nhất để giữ sức, mượn tay Long Thần giải quyết mấy kẻ rắc rối như Thần Thị, Thánh Mẫu và Phá Quân, sau đấy nhận đòn của Long Thần, thuận đà rơi xuống biển trốn tạm, tạo thời cơ cho Đế Thích Thiên ra tay.
Để đạt được lợi ích mong muốn, giữa chừng đầu tư thêm là điều không thể tránh khỏi. Lăng Ngạo Thiên từng đích thân mạo hiểm để có được máu phượng hoàng, bây giờ tất nhiên cũng sẽ liều một phen để có được long nguyên.
Tất nhiên, hắn không phải kẻ l0 mãng tự lao đầu vào chỗ chết. Hắn cũng tiếc mạng, vậy nên mới chờ đến khi Long Thần hao tổn hơn nửa sức lực mới đi nước cờ này.
Đến mạng sống cũng chẳng còn thì cần long nguyên để làm gì?
Nhưng hai phát quất đuôi của Long Thần quả là có uy lực khủng khiếp, Lăng Ngạo Thiên gãy mất mấy cái xương sườn, rạn cột sống, lục phủ ngũ tạng tổn hại nghiêm trọng. Tuy giờ phút này đã rơi xuống biển chờ thời cơ đúng theo kế hoạch, nhưng thực tình có cho hắn trồi lên, hắn cũng không làm nổi.
Bản thân hắn bây giờ cũng hơi bồn chồn, nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh, điều động phượng hoàng chân huyết trong cơ thể giúp mình hồi phục nhanh nhất có thể để ứng phó với những chuyện tiếp theo. Tuy hắn là cao thủ truyền kỳ, chỉ cần mở cầu nối thiên địa là không có chuyện chết đuối dưới biển, nhưng hắn cũng không thể nằm trên bãi san hô chờ được người ta vớt lên.
Điều quan trọng là một khi long nguyên xuất thế, nếu nó không chia thành nhiều phần mà rơi hết vào tay Đế Thích Thiên, nếu lão ta không bị thương như dự đoán, thì lão chắc chắn sẽ ra tay diệt trừ hết những người còn sống sót. Dù đã bố trí từ trước, Lăng Ngạo Thiên vẫn phải đích thân ra trận mới yên tâm được. Chứ nếu lúc hắn lên đến nơi lại phát hiện Phong, Vân, Lãng chết hết, thì đúng là khóc không ra nước mắt.
Đế Thích Thiên quả nhiên bất phàm. Giờ phút này, đối mặt với Long Thần, cuối cùng lão cũng trổ hết thực lực tích lũy hơn ngàn năm qua. Một luồng sáng vàng chói lọi bắn thẳng vào mặt Long Thần, khiến thần rồng đau nhức tới nỗi không mở nổi mắt, lực xung kích quá mạnh làm nó choáng váng, gào lên cuồng nộ, vặn mình hất văng Bộ Kinh Vân ra xa, ngay cả Tuyệt Thế Hảo Kiếm cũng bật ra ngoài, mang theo những giọt máu đỏ bắn tung tóe khắp không trung.
Thấy Long Thần sắp sửa phát cuồng, bản thân mình cũng tiêu hao quá nhiều sức lực trong trận chiến dai dẳng này, Đoạn Lãng nhân cơ hội đó lùi ra xa, giả vờ kiệt sức ngã gục trên bờ cát.
Bộ Kinh Vân bị hất văng không bị thương nặng, điều chỉnh tư thế giữa không trung rồi vững vàng đáp xuống đất. Vừa mới đặt chân lên bờ cát, nó đã không kìm lòng được trông ra mặt biển đằng xa, sâu trong đáy mắt là cảm xúc điên cuồng như bão tố gào thét.
Máu rồng trên Tuyệt Thế Hảo Kiếm nhỏ giọt xuống bãi cát tạo thành những cái hố nhỏ đỏ lòm, trông thật thảm khốc.
Bộ Kinh Vân sốt ruột nắm chặt chuôi kiếm, định xông lên liều mạng với Long Thần, rồi lại chợt nhớ ra trước trận chiến này, sư phụ từng thì thầm bên tai nó dặn dò: Dù có chuyện gì xảy ra cũng phải ưu tiên bảo vệ bản thân.
Nó lập tức đổi ý, không ra tay nữa.
Ở đằng kia, Đế Thích Thiên và Long Thần đang chiến đấu rất kịch liệt. Kiếm Thần, Hoài Không đều đã sức cùng lực kiệt, sắp không gượng được nữa. Nhưng dù là Nhiếp Phong bị thương không đáng kể cũng chẳng thể xen vào trận quyết chiến đỉnh cao này. Bọn họ hoặc nằm sõng soài trên cát hoặc dựa vào vách đá, chăm chú theo dõi trận chiến ác liệt đằng xa, không ngờ rằng long thần, vốn tưởng đã là nỏ mạnh hết đà, lại có thể càng chiến càng hăng như vậy. Đất đá văng tứ tung, thiên địa đều biến sắc.
Long Thần cũng biết Đế Thích Thiên có công lực thâm hậu nhất trong đám người này, là mối uy hiếp lớn nhất của nó. Đây là trận chiến sống còn, nếu Đế Thích Thiên không bỏ mạng thì Long Thần sẽ chết. Vậy nên nó dốc hết sức mạnh cuối cùng. Một dị thú thượng cổ như nó dù có chết trong tay những kẻ phàm trần bỉ ổi cũng không thể để chúng được sống tử tế!
Chỉ trong khoảnh khắc, mọi người thấy mặt biển dâng lên những con sóng khổng lồ, cuồng phong gào thét cuốn bay cát đá, dù có nói là núi sập đất nứt cũng chẳng ngoa. Những cao thủ tuyệt đỉnh quả thực có thể hô mưa gọi gió, thay đổi trời đất, chẳng thua kém gì chân thần địa tiên. Bảo sao Đế Thích Thiên lại ngang tàng ngạo nghễ tự phong mình là ma thần.
Sau hơn nửa canh giờ giao chiến ác liệt, long thần đã như nỏ mạnh hết đà, Đế Thích Thiên cũng tiêu hao khá nhiều công lực, nhưng nhờ nền tảng tích lũy cả ngàn năm nên trông lão vẫn phấn chấn như thể chẳng hề hao tổn sức lực.
Những người đang quan sát trận chiến này đều thấy lòng nặng trĩu. Đế Thích Thiên là cao thủ vượt xa người phàm tới mức này, đến khi Long Thần chết thật, e rằng không ai trong số họ có thể thoát khỏi sự truy sát của lão ta.
Lăng Ngạo Thiên vẫn luôn nằm lặng dưới đáy biển điều trị thương thế, tuy hơi tiếc vì không thể tận mắt chứng kiến trận chiến giữa Đế Thích Thiên và Long Thần, nhưng dư chấn và tiếng nổ vang rền truyền xuống biển cũng đủ cho hắn cảm nhận phần nào cuộc đấu ác liệt đó.
Giờ phút này, Long Thần và Đế Thích Thiên đánh giáp lá cà, khó bề phân tách. Mỗi một lần tung chưởng, Đế Thích Thiên đều khiến Long Thần đổ máu, tróc vảy. Thần rồng đau đớn gào thét, còn lão càng đánh càng hăng.
Cuối cùng, Long Thần ngẩng đầu lên trời phát ra tiếng gầm thê lương. Trăm ngàn năm tung hoành vô địch vậy mà nay lại rơi vào kết cục chết chóc, Long Thần há mồm nhả ra long nguyên – tinh hoa tu luyện suốt trăm ngàn năm qua.
Long nguyên lơ lửng giữa không trung, phát ra vầng sáng vàng nhạt lấp lánh, trông vừa mông lung vừa bí ẩn, làm người ta nao lòng.
Tuy cách một lớp mặt nạ vẫn có thể thấy rõ ánh mắt thèm khát của Đế Thích Thiên. Những người khác cũng vô cùng sửng sốt, mới chỉ được hào quang của long nguyên chiếu rọi đã cảm thấy cơ thể ấm áp hẳn lên, cứ như thể kinh mạch, nội lực đều vận hành trơn tru hơn hẳn.
Đế Thích Thiên sung sướng không kìm nổi. Lão vất vả bấy lâu đều là để có được long nguyên, nay nó gần ngay trước mắt, lão chẳng hề do dự bay đến, vươn tay toan cướp lấy.
Long nguyên là tinh hoa tu luyện cả trăm ngàn năm của Long thần, là báu vật thế gian, tương truyền ai có được nó sẽ phi thăng thành tiên. Long Thần mất đi long nguyên nghĩa là không thể sống lâu được nữa. Lúc này nó đã rơi vào cảnh thân tử hồn diệt, tại sao lại nhả ra long nguyên?
Vì Long Thần không cam tâm. Làm sao có thể cam tâm? Từ thời thượng cổ tới nay, nó ngao du cùng trời cuối đất, tu luyện qua hàng trăm ngàn năm, chẳng lẽ chỉ để lũ người phàm này được toại nguyện, cướp đi long nguyên? Phàm nhân vô tri đúng là mơ mộng hão huyền!
Long Thần nhả ra long nguyên tất nhiên là vì muốn ngọc đá cùng nát: Nếu ta phải chết tại đây thì các ngươi cũng đừng hòng được sống tử tế! Nếu lấy giọt tinh huyết cuối cùng của Long Thần làm vật dẫn khiến long nguyên nổ tung, năng lượng khổng lồ trong báu vật tuyệt thế này có thể khiến cả đảo Long Thần tan tành, chìm nghỉm dưới đáy biển chỉ trong khoảnh khắc.
Ngay lúc Đế Thích Thiên lao tới định cướp long nguyên, Long thần phun ra huyết kiếm được phủ một luồng sáng u tối bắn thẳng vào long nguyên. Đế Thích Thiên giật mình, hốt hoảng khép ngón tay b4n ra kình lực hòng chặn đứng thanh kiếm tinh huyết đó.
Long Thần đã quyết liều chết thì đâu thể để kẻ khác chặn lại dễ dàng. Huyết kiếm chỉ hơi yếu đi, vẫn bay thẳng tới long nguyên. Đế Thích Thiên cuống lên nhưng không cản nổi bản thân lao lên theo quán tính. Mọi chuyện chỉ xảy ra trong chớp mắt, nếu long nguyên nổ, lão sẽ trúng đòn đầu tiên!
Huyết kiếm nhập vào long nguyên, lập tức có làn sóng kình khí lan ra không trung đến mắt thường cũng thấy được, kéo theo tiếng nổ rầm trời, chấn động vạn vật. Những người có mặt ở đó hốt hoảng vận nội lực để bảo vệ bản thân, nhưng vẫn hộc máu, vốn thương tích đầy mình nay lại càng thêm tổn hại.
Đế Thích Thiên bị nổ bay ra xa, quần áo nát bươm, ngay cả mặt nạ vàng kim quái dị cũng vỡ tan tành, để lộ gương mặt thật của lão.
Diện mạo của Đế Thích Thiên chẳng hề tương xứng với cái tên oai phong của lão. Trán rộng, lông mày rậm, mắt tròn, mặt chữ điền, trông lão chẳng khác gì một văn sĩ tầm thường ngoài bốn mươi tuổi. Lúc này, lão bị khí kình đẩy bật ra xa, bắn thẳng xuống bãi cát tạo thành một cái hố sâu, miệng rỉ máu, tạm thời không đứng dậy được, hiển nhiên đã bị nội thương.
Đế Thích Thiên trợn trừng mắt nhìn về phía Long Thần, có lẽ do không quen khi không có mặt nạ nên hơi luống cuống. Gương mặt tầm thường và bộ dạng chật vật lúc này đã phá tan vỏ bọc đẹp đẽ do cái tên Đế Thích Thiên dựng nên. Lúc này, lão chỉ còn là Từ Phúc.
Ngay khi long nguyên nổ tung, Long Thần cũng ngã xuống. Tạo vật tương truyền đứng đầu mọi loại dị thú cuối cùng vẫn bị tiêu diệt, chìm trong cát bụi thời gian. Trong đôi mắt mở to đã hoàn toàn mất đi ánh vàng chói lọi còn cất chứa bao nhiêu truyền thuyết thượng cổ? Bao nhiêu câu chuyện kỳ bí lan truyền khắp phố phường? Bao nhiêu huyết lệ anh hùng? Bao nhiêu khô cốt hồng nhan?
Hết thảy những điều này đã không còn quan trọng nữa.
Vậy cái gì mới quan trọng?
Tất nhiên là long nguyên.
Vô vàn huyết lệ, khô cốt cũng không chặt đứt được tham vọng vô cùng vô tận của người phàm.
Long nguyên hình cầu nổ tung thành những quả cầu vàng kim nhạt màu to chừng nắm tay, bay khắp bốn phương tám hướng với tốc độ cực nhanh. Dù đang phải dốc sức vận công chống chọi với uy lực cú nổ của long nguyên, những người có mặt tại đó vẫn nhìn chằm chằm long nguyên, ai nấy đều hừng hực khí thế.
Đế Thích Thiên tức điên lên, trơ mắt nhìn mấy kẻ khác lũ lượt lao lên bắt lấy long nguyên. Lão giật mình hiểu ra: một khi có được long nguyên, còn thứ gì uy hiếp được họ nữa? Người kế thừ dòng dõi ư? Ân sư ư? Hồng nhan tri kỷ ư? Nực cười! Nực cười biết bao! Những thứ đó làm sao có thể sánh bằng long nguyên?
Năm xưa lão bỏ mặc toàn bộ dòng tộc để có được máu phượng hoàng. Bây giờ long nguyên xuất thế, lão cũng theo đó nhận định những kẻ khác sẽ không bằng lòng dùng nó để trao đổi con tin.
Những người trên bãi cát chia nhau đuổi theo long nguyên. Nhưng ngoài Đế Thích Thiên và Lạc Tiên đang hôn mê, còn có hai người vẫn ở yên tại chỗ. Một là Bộ Kinh Vân, hai là Đoạn Lãng.
Đoạn Lãng vô cùng may mắn vì có một quả long nguyên bay thẳng đến chỗ nó. Lúc đấy, nó vươn tay bắt lấy rồi lập tức đứng dậy, cảnh giác nhìn xung quanh.
Những người khác đều có mục tiêu của mình nên lũ lượt tản đi, không đến tranh cướp. Bộ Kinh Vân hai tay trống không liếc nhìn nó với ánh mắt lạnh lùng rồi quay người chạy thẳng ra biển.
Tất nhiên Bộ Kinh Vân không định lao xuống biển vớt long nguyên. Ban nãy Lăng Ngạo Thiên rơi xuống biển, vẫn chưa rõ sống chết thế nào. Long nguyên gì đấy làm sao quan trọng bằng sư phụ của nó?
Thật bất ngờ, Đoạn Lãng lại nâng long nguyên bằng hai tay, đi đến chỗ Đế Thích Thiên lúc này đã đứng dậy, mặt mày sa sầm. Nó quỳ một gối, nói rất cung kính: “Đoạn Lãng xin dâng long nguyên cho tôn thượng, mong tôn thượng đừng vứt bỏ.”