Dịch: Mạc Nguyệt
Ở khe núi gần biển nọ có một tòa trang viên vô cùng rộng lớn, xa hoa. Chỉ ngắn ngủi có vài ngày, tất cả những cao thủ bậc nhất trong võ lâm trung nguyên đều lục tục đến đây tụ hội.
Đoạn Lãng và Nhiếp Phong dọn vào nơi vắng vẻ này trước tiên. Chắc đây là một trong những biệt viện của Đế Thích Thiên, cũng xem như phân đà của Thiên Môn. Người hầu kẻ hạ trong trang viên đều là các đệ tử biết võ công của Thiên Môn, ai nấy đeo mặt nạ, mặc áo trắng, khiến trang viên vốn quạnh quẽ lại càng có bầu không khí kỳ dị.
Nhiếp Phong đã biết mục đích của Đế Thích Thiên là tập hợp các cao thủ đi giết rồng. Cậu vốn chẳng ưa những chuyện phá hoại bình yên thế này, nhưng do có Hỏa Kỳ Lân làm ví dụ nên cậu cũng không tiếc thương gì loại dị thú đó, chưa đến mức không thể chấp nhận chuyện diệt rồng. Nhưng những hành động của Đoạn Lãng lại khiến cậu buồn phiền, thành thử kháng cự lại trong vô thức.
Sống trong trang viên vài ngày, Nhiếp Phong với Đoạn Lãng chẳng tránh khỏi gặp nhau, nhưng lần nào Nhiếp Phong cũng làm vẻ mặt đau đớn xót xa, ngập ngừng muốn nói rồi lại thôi, làm Đoạn Lãng dở khóc dở cười mà không biết phải làm sao.
May sao tình cảnh khó xử này nhanh chóng bị phá vỡ. Người thứ ba đến trang viên khiến hai đứa láng máng có cảm giác cùng chung chiến tuyến, mâu thuẫn cũng dịu đi phần nào. Kẻ đó chính là Phá Quân.
Phá Quân từng đầu quân cho Vô Thần Tuyệt Cung, vẫn luôn bị Thiên Hạ Hội truy lùng như tàn dư quân Đông Doanh. Nay gã gặp Nhiếp Phong, Đoạn Lãng trong tình cảnh này, tuy đều bị Đế Thích Thiên nắm thóp, buộc phải đến đây, nhưng hai bên không ai chấp nhận ai. Mà Nhiếp Phong lại là con của Nhan Doanh, chuyện này càng khiến Phá Quân bối rối. Thế nên ba người sống chung dưới một mái nhà có vài ngày đã cảm thấy bức bối không chịu nổi.
Người thứ tư xuất hiện suýt nữa khiến mâu thuẫn thêm gay gắt. Đó chính là Kiếm Thần.
Kiếm Thần thực sự rất căm hận Phá Quân, bởi Xá Tâm Ấn đã kéo theo hàng loạt sự việc, gây bao đau đớn, khổ sở cho hai thầy trò nhà cậu; gã lại còn có ân oán nhập nhằng từ nhiều năm trước với Vô Danh, nên mối quan hệ giữa họ chẳng khác gì kẻ thù không đội trời chung.
Tất cả đều bị Đế Thích Thiên nắm thóp nên không thể trở mặt, đấu đá trực diện, nhưng những va chạm, xích mích nhỏ thì khó tránh.
Bốn người này cũng có khá nhiều khúc mắc với nhau. Hồi ở Bái Kiếm Sơn Trang, Đoạn Lãng đã dùng Hỏa Lân Kiếm chém gãy Anh Hùng Kiếm, đây không phải chuyện nhỏ. Kiếm Thần được Vô Danh dạy bảo nghiêm khắc từ bé thì ghét nhất là loại phản bội sư môn, lấy oán báo ơn như Đoạn Lãng, nên đã quy nó vào loại “tà ác” như Phá Quân. Cậu với Nhiếp Phong lại khá hòa thuận, sư phụ hai nhà quen biết lẫn nhau, bản thân hai người cũng có tiếp xúc, còn cùng là thiếu hiệp chính đạo, tất nhiên là cùng chung chiến tuyến, vô cùng đoàn kết.
Đoạn Lãng đứng từ xa nhìn Nhiếp Phong cười nói vui vẻ với Kiếm Thần, lại nhớ đến thái độ thờ ơ, lạnh nhạt của đối phương với mình, tức đến nghiến răng nghiến lợi, hậm hực mà chẳng làm gì được.
Mọi chuyện chưa dừng lại ở đó. Khi người thứ năm, cũng tức là Hoài Không, xuất hiện, Đoạn Lãng càng rầu hơn. Nhiếp Phong, Kiếm Thần và Hoài Không đều có bản tính thiên hướng chính nghĩa nên càng chuyện trò càng thấy ăn ý, cả ba nhanh chóng trở nên thân thiết, đi đâu cũng có nhau. Ngày ngày phải chứng kiến dáng vẻ cô quạnh của Phá Quân, nghe tiếng cười nói sang sảng của ba người kia khiến cơn tức trong lòng nó càng lúc càng lớn.
Mọi chuyện chấm dứt khi Lăng Ngạo Thiên và Bộ Kinh Vân xuất hiện. Lúc này, Đoạn Lãng cảm thấy bộ dạng lãnh đạm của Vân sư huynh dễ ưa hơn nhiều rồi.
Hôm đó, Nhiếp Phong đang giao lưu, luận bàn với Kiếm Thần và Hoài Không thì chợt thấy hai người được đệ tử Thiên Môn dẫn vào ở đằng xa, lập tức bật dậy, chạy về phía đó, cất tiếng gọi: “Sư phụ! Vân sư huynh!”
“Phong nhi.” Lăng Ngạo Thiên mỉm cười gật đầu, nói bằng giọng ôn hòa: “Thấy con không sao là ta yên tâm rồi.”
Bộ Kinh Vân khẽ gật đầu xem như chào hỏi Nhiếp Phong, sau đấy âm thầm liếc Đoạn Lãng đứng dựa gốc cây với vẻ biếng nhác ở đằng xa.
Nhiếp Phong vừa thấy áy náy vừa bối rối, “Xin lỗi sư phụ, Thần nhi…”
Lăng Ngạo Thiên vỗ nhẹ lên vai cậu, “Con đừng tự trách mình, không tránh được thì cứ thản nhiên đối mặt.”
Kiếm Thần và Hoài Không theo sau Nhiếp Phong, nghe vậy đều cảm thấy Lăng Ngạo Thiên quả là khí độ bất phàm, thầm kính nể hơn mấy phần. Họ đều cảm thấy bất an, phẫn nộ vì bị uy hiếp; Lăng Ngạo Thiên đối mặt với việc người thân chí cốt bị bắt cóc mà vẫn có thể thốt ra hai chữ “thản nhiên”, quả là đáng nể.
Nhiếp Phong rối rít gật đầu, sau đấy nghiêng người, giới thiệu: “Mấy ngày nay đồ nhi chuyện trò vui vẻ với Kiếm Thần và Hoài Không, họ đều rất kính nể sư phụ.”
Lăng Ngạo Thiên khẽ gật đầu chào rồi nói với Kiếm Thần bằng giọng trêu chọc: “Ta nhớ hồi nhỏ ngươi hay trách ta cướp mất sư phụ của ngươi mà, giờ không để bụng nữa à?”
Kiếm Thần khựng lại, mặt đỏ lựng, “Hồi đó Kiếm Thần còn bé, không hiểu chuyện…”
Lăng Ngạo Thiên mỉm cười ôn hòa, “Ta và sư phụ ngươi là bạn tốt, cũng xem như chứng kiến ngươi trưởng thành, cần gì phải câu nệ như thế. So với hồi ngươi còn bé thì có vẻ xa cách hơn nhiều đấy.”
Kiếm Thần nghe vậy bèn tỏ ra tự nhiên hơn, nhưng hàng mày chau lại vẫn nhuốm vẻ sầu lo, “Sư phụ ta cũng rơi vào tay Đế Thích Thiên rồi…”
Lăng Ngạo Thiên nói nửa như an ủi nửa như khuyên giải: “Ngươi đừng quá lo lắng, cứ dốc hết sức mình là được, kết quả sẽ không khiến ngươi thất vọng. Huống chi sư phụ ngươi đâu phải người cam chịu bó tay chờ chết? Cứ nghĩ thoáng một chút đi.”
Kiếm Thần thả lỏng nét mặt. Sau đấy, Lăng Ngạo Thiên lại quay sang quan sát Hoài Không một hồi rồi cất giọng ôn hòa: “Hoài Không thiếu hiệp quả là tuổi trẻ tài cao.”
Hoài Không chắp tay đáp lời: “Ngưỡng mộ uy danh bang chủ đã lâu, nay được gặp mặt quả là vinh hạnh cho Hoài Không.”
Lăng Ngạo Thiên tuy ở địa vị cao nhưng lại bình dị, dễ gần, chỉ lát sau đã khiến Hoài Không thật lòng thán phục. Đôi bên chuyện trò một lúc rồi hắn cùng Bộ Kinh Vân về phòng nghỉ ngơi. Chắc hẳn những chuyện xảy ra trong trang viên đều không thoát được tai mắt của Đế Thích Thiên, nên hai người giữ quan hệ thầy trò bình thường, không để lão nhìn ra sơ hở gì.
Sau vài ngày ở trong trang viên, với sự khôn khéo và tài ăn nói, Lăng Ngạo Thiên chẳng những xoa dịu được mâu thuẫn giữa Đoạn Lãng và mọi người, vừa khéo thể hiện sự rộng lượng của bản thân, mà còn dùng lời hứa hẹn chuyện cũ bỏ qua để lôi kéo Phá Quân nhập hội, Nhiếp Phong với mấy người kia còn tưởng gã bị thuyết phục bởi tinh thần đại nghĩa giang hồ của Lăng Ngạo Thiên.
Thực ra cả bảy người đều bị Đế Thích Thiên uy hiếp, buộc phải tới đây. Đoạn Lãng tuy trên danh nghĩa là làm việc cho Đế Thích Thiên nhưng cũng rất phiền muộn trước thử thách khó nhằn như giết rồng. Trong tình huống này, biện pháp tốt nhất đương nhiên là đồng tâm hiệp lực, nếu không sau này Đế Thích Thiên vắt chanh bỏ vỏ, sẽ chẳng ai tránh được kết cục bi thảm.
Cuối cùng cũng tới ngày ra biển. Đế Thích Thiên dẫn theo hơn nửa đệ tử Thiên Môn, ai nấy đeo mặt nạ, mặc áo trắng đồng bộ, còn lão ngồi trên xa giá được cả đống người vây quanh, trông vô cùng khí thế.
Theo sát bên cạnh loan giá là Thánh Mẫu Lạc Tiên. Lúc này nàng ta đeo mặt nạ, nên dù Hoài Không và Nhiếp Phong thấy dáng người hơi quen nhưng đều không nhận ra.
Cả đoàn người lên thuyền ra biển. Trời mây mặt nước điệp màu, gió biển hiu hiu, quả là cảnh tượng làm lòng người khoan khoái. Nhưng những người trên thuyền lại mang nỗi niềm riêng, chẳng ai có tâm trí thưởng thức cảnh đẹp.
Thuyền đã ra khơi được một ngày một đêm. Bảy người đứng trên boong thuyền rộng rãi nhìn ra xa, thấp thoáng thấy được bóng dáng một hòn đảo.
Nhưng chỉ lát sau, mọi người đều đổi sắc mặt.
Mắt nhoáng lên ánh nhìn lạnh lẽo, Bộ Kinh Vân nhìn chằm chằm nước biển tỏa ánh vàng kim, đặt tay lên chuôi kiếm. Lăng Ngạo Thiên đột nhiên nắm lấy tay nó, khẽ lắc đầu. Hai người vốn đứng bên lan can thưởng thức cảnh biển, nay hắn nắm tay nó lùi lại phía khoang thuyền.
Đúng lúc này, mấy chục người cầm vũ khí trông như cây xiên xông ra khỏi mặt nước, chẳng nói chẳng rằng tấn công người trên thuyền.
Những người khác thoáng ngẩn ra rồi ai nấy tự chống trả, nhưng không dốc sức.
Nghĩ cũng phải thôi, Đế Thích Thiên ép họ đi giết rồng, nhưng đâu có quy định họ phải giết người giúp lão. Mặc dù không biết đám người này có lai lịch thế nào, có điều nếu có thể gây phiền phức cho Đế Thích Thiên thì họ rất vui lòng.
Đế Thích Thiên cũng đoán được phản ứng của họ, có vẻ lão không hề để bụng. Đệ tử Thiên Môn lũ lượt ra tay, lao lên đấu với đám người tập kích, chẳng mấy chốc đã có mấy thi thể dập dềnh trên mặt biển, máu đỏ dần hòa vào màu xanh của đại dương.
Võ công của đám người tập kích chỉ đủ khiến Thiên Môn tổn thất hơn mười đệ tử cấp thấp nhất, hoàn toàn không gây nên uy hiếp. Đế Thích Thiên tỏ ra khinh thường, chỉ huy mọi người chuẩn bị lên đảo.
Sau khi lên đảo, họ gặp chút cản trở, nhưng đều bị đệ tử Thiên Môn quét sạch. Tính cả nhóm người tập kích thuyền lúc trước, tất cả địch ý đều đến từ các cư dân trên đảo – những người tự xưng là con cháu Long Thần. Họ đời đời sinh sống trên đảo Long Thần, luôn coi bảo vệ thần rồng là sứ mệnh của tộc mình, truyền nó từ thế hệ này sang thế hệ khác.
Ngày Kinh Thụy đã cận kề. Những ngày gần đây, khu vực biển xung quanh đảo Long Thần thường xuyên dậy sóng, trời sinh dị tượng. Những người thuộc tộc Long Thần đều lờ mờ nhận ra Long Thần mà tổ tiên họ bảo vệ bao đời nay sắp sửa xuất hiện. Thế nhưng, một con thuyền lớn đột nhiên tiến đến khiến cả tộc như gặp kẻ địch.
Phàm là con người thì đều tham lam. Toàn thân Long Thần đều là báu vật, long nguyên càng là báu vật thượng đỉnh trên đời, có thể giúp công lực tăng vọt, ai mà chẳng thèm khát?
Tộc Long Thần coi thần rồng là tín ngưỡng, tất nhiên sẽ coi những kẻ tìm đến với ý đồ giết rồng này là kẻ địch, dù sức chiến đấu chênh lệch như trứng chọi đá cũng phải liều mạng.
Thật đáng tiếc, họ lại đụng phải Đế Thích Thiên. Lão đã lên kế hoạch rất lâu rồi, cuối cùng cũng tập hợp được một nhóm cao thủ, long nguyên sắp về tay tới nơi, làm gì có chuyện lão để đám “ngu dân” này cản trở?
Rốt cuộc tộc Long Thần vẫn rơi vào cảnh diệt tộc. Khi chiến binh trẻ cuối cùng của họ ngã xuống, những người già, phụ nữ, thậm chí cả trẻ con cũng cầm dao ra trận. Cảnh tượng ấy khiến những người giang hồ đến đây sát phạt đều sững sờ.
Nhóm bảy người tất nhiên không tham gia vào cuộc tàn sát này. Nhưng họ đứng cách đấy không xa, chứng kiến toàn bộ sự việc, nghe tiếng gào thét, nguyền rủa trước khi chết của những người đó, ai nấy đều thấy lòng mình nặng trĩu.
Nhiếp Phong không sao chấp nhận nổi cuộc đồ sát tàn nhẫn, đẫm máu như vậy. Cả một tộc người không còn ai sống sót, ngay cả bà cụ tóc bạc phơ lẫn đứa bé sơ sinh còn chưa biết nói cũng không được tha, thật khiến người ta rùng mình ớn lạnh.
Kiếm Thần và Hoài Không cũng phẫn nộ tới mức mắt đỏ ngầu, suýt nữa không kiềm chế được bản thân xông lên liều mạng với người của Thiên Môn.
Bộ Kinh Vân tuy vẫn giữ vẻ mặt lạnh nhạt, nhưng cũng không giấu nổi nỗi xót thương nơi đáy mắt. Trẻ con có tội tình gì đâu?
“Hà cớ gì phải giết hết những người bình thường này?” Lăng Ngạo Thiên đi đến bên loan giá, hỏi Đế Thích Thiên đang bễ nghễ ngồi đó.
Mặc dù hắn cũng chẳng phải người tốt bụng, nhưng những gia tộc bị hắn tiêu diệt hầu hết đều là võ lâm thế gia hoặc bang phái giang hồ đối địch. Còn với người dân vô tội, hắn cứ như Phật sống, khoan từ nhân hậu có tiếng trong thế gian, những điều này không hoàn toàn là thổi phồng.
Lăng Ngạo Thiên thấy hành vi không coi dân thường là người của Đế Thích Thiên thật chướng mắt. Dẫu biết sẽ chẳng có tác dụng gì, hắn vẫn nói ra, nếu không sẽ thấy lương tâm cắn rứt, cảm giác ghê tởm bao trùm khắp người.
Dù vứt bỏ lương tâm vẫn giữ lại giới hạn tối thiểu của một con người. Nếu ngay cả giới hạn ấy cũng mất đi, liệu có còn là người không?
“Ồ? Bang chủ đây đứng đầu thiên hạ, ngồi lên ngai vàng trên vô vàn xương cốt, vậy mà lại có lòng thương xót à?” Đế Thích Thiên cất giọng trào phúng, ngoài ra còn có vẻ hào hứng như thể đang xem một màn kịch hay.
Lăng Ngạo Thiên lạnh nhạt đáp: “Ta chỉ giết người cần giết, không giết chỉ vì ham thú giết chóc.”
Một tiếng gào thảm thiết cắt ngang cuộc nói chuyện của hai người. Một người phụ nữ toàn thân đẫm máu đổ gục trên cái xác tàn tạ của một đứa trẻ. Người đó ngẩng lên nhìn loan giá bằng cặp mắt vằn vện tơ đỏ, cất giọng cay độc: “Ác quỷ! Ác quỷ! Không được chết tử tế! Chết không có chỗ chôn!”
Máu tươi văng xa ra, cái đầu bị chém đứt lăn lông lốc. Cặp mắt đầy thù hận ấy vẫn nhìn chằm chằm Đế Thích Thiên. Chết không nhắm mắt… cứ như muốn chứng kiến kết cục sau cùng của thứ ác quỷ ấy.
“Ha, ác quỷ?” Đế Thích Thiên cười khinh khỉnh, nói thản nhiên như không: “Bản tôn chính là ma thần, muôn đời bất diệt, cần gì chỗ chôn?” Dứt lời, lão hơi nghiêng đầu hỏi Lăng Ngạo Thiên đang đứng bên cạnh: “Bang chủ thấy sao?”
“Thụ giáo.” Lăng Ngạo Thiên đáp với bản mặt vô cảm, đôi mắt sâu hun hút nhìn không thấu cảm xúc.
Muôn vàn nghiệp báo không phải không có, chẳng qua chưa đến lúc.