Dịch: Mạc Nguyệt
Khi chỉ còn một khoảng là đến gian nhà lao của Vô Danh, Lăng Ngạo Thiên láng máng cảm nhận được kiếm khí dồi dào, lòng thầm kinh ngạc. Xem ra phen này Vô Danh chịu chút đau khổ nhưng đúng là đã phá cựu lập tân, có lĩnh ngộ ở tầm cao mới về kiếm, thực sự là lợi ích trời ban. Nếu trước đây Lăng Ngạo Thiên còn tự tin rằng mình thắng được Vô Danh, thì bây giờ không dám chắc nữa.
Thực ra Lăng Ngạo Thiên có tố chất rất tốt, cộng thêm sự trợ giúp của các loại báu vật, không phải không có cơ may thắng được những kẻ mạnh trời định trong thế giới Phong Vân. Nhưng Vô Danh hơn hắn ở chỗ “chuyên nhất”, không luyện bất cứ môn võ nào khác, cũng không dựa vào báu vật phụ trợ, từ đầu đến cuối chỉ dựa vào lĩnh ngộ để khám phá tới tận cùng của kiếm. Có lẽ hắn thực sự là người sinh ra dành cho kiếm.
Nhưng Lăng Ngạo Thiên không để ý chuyện Vô Danh tiến thêm bước nữa. Thật ra hắn chưa bao giờ nghĩ đến chuyện đứng đầu thiên hạ. Võ học vốn là núi cao còn có núi cao hơn, huống chi hắn đang nắm trong tay thế lực hùng mạnh mà cao thủ đệ nhất thiên hạ chưa chắc đã có được. Quan trọng hơn cả, hắn cần Vô Danh trở nên mạnh hơn. Nỗi lo chân chính của hắn là Đế Thích Thiên. Còn Vô Danh vươn tới cảnh giới cao hơn thì cũng là chuyện tốt với hắn. Về vụ bất hòa khi trước, nếu không tính toán kỹ càng để sau này khỏi phải lo ngại, đời nào hắn làm như thế. Nổi giận vì “lam” nhan ư? Có thể hắn giận Vô Danh ra tay với Bộ Kinh Vân thật, nhưng nếu gây ra hậu quả nghiêm trọng, thì dù giận mấy hắn cũng tạm thời nhẫn nhịn để bảo đảm kế sách sau này.
Lăng Ngạo Thiên đi tới gian nhà lao đơn, khẽ gật đầu chào Kiếm Thần, người đang nhìn mình với vẻ kinh ngạc và cảm kích, sau đấy vô cùng ăn ý trao đổi ánh mắt với Bộ Kinh Vân, rồi cũng lẳng lặng đứng chờ một bên.
Kiếm khí quanh thân Vô Danh ngày càng nồng đượm, rồi thoáng chốc thu hết vào người. Vừa mở mắt ra, hắn đã thấy một loạt ánh nhìn đổ dồn vào mình.
Lăng Ngạo Thiên lộ vẻ ngạc nhiên, mừng rỡ vừa khéo, nhưng nhường cơ hội nói đầu tiên cho Kiếm Thần lúc này đang rất sốt sắng.
Vừa trông thấy Vô Danh mở mắt, Kiếm Thần đã lao bổ vào người hắn, cất tiếng nghẹn ngào: “Sư phụ… Thần nhi có lỗi với sư phụ.”
Vô Danh vỗ nhẹ lên đầu Kiếm Thần, từ tốn nói: “Vi sư biết đó không phải ý muốn của con. Con bị người ta khống chế, cũng là bất đắc dĩ, sao có thể trách con được?”
Kiếm Thần hơi cúi đầu, vẫn rất buồn lòng, “Nhưng… Thần nhi không thể tha thứ cho bản thân…”
Bàn tay Vô Danh khựng lại, trong lòng cũng có mấy phần buồn rầu. Mặc dù không phải ý muốn của bản thân, nhưng chuyện đã xảy ra rồi, sao có thể xem như chưa từng làm? Dù Vô Danh hoàn toàn không tính toán, Kiếm Thần cũng khó đối mặt với lương tâm của mình.
Nhất thời cả hai thầy trò đều trầm mặc. Lúc này, Lăng Ngạo Thiên cất giọng ôn hòa: “Chuyện này vốn là âm mưu của người Đông Doanh, đâu liên quan gì đến Kiếm Thần. Huống chi…” Nói tới đây, hắn nhìn Vô Danh, giọng điệu có ý khuyên nhủ, xoa dịu, “Huống chi sư phụ ngươi nhân cơ hội này đã có một bước tiến lớn, cũng là cơ duyên trời ban. Chúng ta nên vui vẻ chúc mừng mới phải, cần gì phải tính toán chi li?”
Cuối cùng Vô Danh cũng đưa mắt về phía Lăng Ngạo Thiên, nhẹ gật đầu, nói với giọng bình thản: “Lần này nhờ ơn ngươi giúp đỡ.”
Lăng Ngạo Thiên mỉm cười, tiến lên vài bước, nhìn hắn với vẻ thành khẩn, nói rất nghiêm túc: “Bạn bè có khúc mắc cũng là chuyện thường tình. Lần trước ta phản ứng quá khích, nên xin lỗi mới phải.”
Vô Danh liếc Bộ Kinh Vân rồi tập trung nhìn vào Lăng Ngạo Thiên, cuối cùng ánh mắt cũng ấm áp hơn phần nào, giọng điệu nhẹ nhàng hơn: “Ngày đó ta tự ý dạy dỗ đệ tử của ngươi, là ta vượt giới hạn. Lần này nếu không có các ngươi, ta và Kiếm Thần khó mà may mắn thoát nạn. Ngày sau nếu cần gì, tất sẽ hết lòng đáp ứng.”
Lăng Ngạo Thiên cười khẽ lắc đầu: “Ta với ngươi quen biết nhiều năm, cần gì phải thế?” Nói rồi vẻ mặt hắn chuyển sang nghiêm nghị, “Huống chi lần này là người Đông Doanh hoành hành ngang ngược ở đất thần châu, khiến võ lâm trung nguyên thương gân động cốt, suýt nữa thì gây ra tổn thất nặng nề khó lòng cứu vãn. Chuyện liên quan đến đại nghĩa dân tộc, võ lâm chính đạo, Thiên Hạ Hội tất nhiên không thể khoanh tay đứng nhìn. Đây cũng là trách nhiệm của tất cả những người trong võ lâm, đâu riêng gì ai. Ân tình này không cần nhắc lại nữa.”
Nghe tới đây, Vô Danh cũng nghiêm túc gật đầu, nói: “Ngươi nói đúng lắm. Người Đông Doanh dã tâm bừng bừng, là kẻ địch lớn của thần châu ta. Lần này may nhờ có Thiên Hạ Hội can thiệp nên mọi người mới được cứu. Thiên Hạ Hội quả không hổ danh thống lĩnh võ lâm.”
Lăng Ngạo Thiên cười khiêm tốn, tỏ ý quan tâm: “Tình hình vết thương của ngươi sao rồi?”
Vô Danh lúc này vẫn mặc áo vải rách nát thấm máu, trông rất tơi tả, mặt mày tái nhợt, mắt thâm quầng, mặc dù láng máng toát lên cảm giác bảo kiếm trong vỏ, nhưng đúng là chật vật.
Kiếm Thần nghe tới đây cũng nhìn hắn một lượt với vẻ lo lắng, môi mím chặt, hàng mày cau lại.
Vô Danh thản nhiên đáp: “Đã không còn gì đáng ngại. Ta đã dùng sức mạnh nguyên bản là thiên địa kiếm đạo quét một lượt toàn thân, tái tạo kinh mạch, chỉ cần nghỉ ngơi vài hôm là khôi phục toàn bộ công lực.”
Lăng Ngạo Thiên thoáng thở phào, ôn hòa nói: “Vậy chi bằng đến phân đà của Thiên Hạ Hội nghỉ vài ngày trước đã. Không ít chưởng môn, tộc trưởng cũng đang trên đường đến đón đệ tử nhà mình. Lần này giang hồ tổn thất nghiêm trọng, cũng nên tụ họp một phen để bàn kế ứng phó. Ngươi thấy sao?”
Vô Danh nghĩ một chốc, cuối cùng vẫn không từ chối. Thế là bốn người cùng nhau rời khỏi nhà lao.
Vừa bước ra ngoài, họ đã nghe thấy tiếng thú gầm vọng ra từ cửa động cách đấy không xa. Lăng Ngạo Thiên lập tức tái mặt, quay sang nói với Vô Danh: “Ta sẽ bảo đệ tử thu xếp ổn thỏa cho các ngươi. Nhiếp Phong e là gặp nguy hiểm rồi, ta phải mau chóng đi cứu nó.”
Vô Danh cũng biết tiếng thú gầm kia khác thường, cứu người như cứu hỏa, nên gật đầu đồng ý. Lăng Ngạo Thiên và Bộ Kinh Vân đồng loạt bay vào trong hang động nọ.
…
Sâu trong hang động, Đoạn Lãng vung kiếm chém vách đá lấp khe hở rồi cố ép mình bình tĩnh quan sát xung quanh. Dù chỉ lát nữa thôi, Hỏa Kỳ Lân sẽ xông tới đây, nó vẫn không muốn tuyệt vọng từ bỏ thế này.
Chỉ lát sau, thân hình khổng lồ bốc cháy ngùn ngụt của Hỏa Kỳ Lân hiện ra trước mắt Đoạn Lãng, khiến cả hang động tối tăm đỏ rực một mảng.
Ngay khoảnh khắc thấy Hỏa Kỳ Lân xông lên định vồ lấy mình, Đoạn Lãng đạp chân vào vách đá nhảy bật lên, lướt qua ngọn lửa nóng bừng do con thú kia phun ra, dùng Đoạn Mạch Kiếm Khí đâm thẳng vào mắt phải con thú dữ, đồng thời mượn lực từ vách đá, thuận đà lật người về phía sau, rẽ vào một khúc cua khác.
Thực ra phản ứng của Đoạn Lãng đã là biện pháp tốt nhất trong tình huống này. Mắt phải mà nó chọn tấn công chính là điểm yếu của Hỏa Kỳ Lân. Trong trận Nhạc Sơn năm ấy, Lăng Ngạo Thiên đối đầu với Hỏa Kỳ Lân ngắn ngủi có một chốc đã phá hỏng mắt trái của nó, nên bây giờ bằng mọi giá nó phải bảo vệ mắt phải. Còn Đoạn Mạch Kiếm Khí có thể gây tổn thương cho con thú này hay không thì không thể kiểm chứng. Nhưng có vết xe đổ lần trước, kiểu gì Hỏa Kỳ Lân cũng sẽ tránh kiếm khí này. Câu giờ được một chốc như thế là đủ để Đoạn Lãng tìm cơ may sống sót rồi.
Giờ phút này, tim Đoạn Lãng đập nhanh như trống dồn, đôi mắt lại ngày càng bình tĩnh. Đối mặt với một dị thú uy thế khủng khiếp, nói không căng thẳng là nói dối. Dù từng giết người diệt tộc vô số, tâm trí kiên định, tàn nhẫn vô cùng, nhưng chung quy nó vẫn chỉ mới mười bảy, mười tám tuổi. Nó cũng căng thẳng, cũng biết sợ, nhưng vẫn phải nghĩ đối sách, vẫn phải bình tĩnh ứng phó.
Thậm chí, nó còn cảm nhận được hơi thở của sự nguy hiểm quanh quẩn đâu đây, cái chết đang gần kề. Nó ngoặt vào ngã rẽ, nhưng không chắc mình có thể chạy bao xa, sống được bao lâu nữa. Vậy nên nó đang đánh cược, cược rằng cơ hội nó dốc hết tâm tư để đổi lấy này có thể đem lại cơ may sống sót, cược rằng đằng sau ngã rẽ cũng có một chỗ náu mình giống nơi nó bố trí cho Nhiếp Phong ban nãy.
Thế là Đoạn Lãng mang tâm trạng thấp thỏm tập trung quan sát xung quanh. Nhưng số phận lại tàn nhẫn tuyên án: Không có. Không có đường sống! Đằng sau ngã rẽ là ngõ cụt, không có hang động để lẩn trốn, không có gì hết!
Trong khoảnh khắc này, Đoạn Lãng tưởng như nghe thấy tiếng nổ “uỳnh” trong đầu mình. Giờ đây, mọi toan tính, mưu kế, tham vọng đều không còn quan trọng nữa.
Đoạn Lãng ngoái nhìn tử địa không còn đường lui lần cuối rồi nắm chặt Hỏa Lân Kiếm, xoay người đi tới, khóe môi nhếch lên thành nụ cười thảm đạm. Sau đó, đón đầu Hỏa Kỳ Lân đang phẫn nộ gầm rú lao tới đây.
Có lẽ chưa bao giờ Đoạn Lãng kiên định như lúc này. Người quá thông minh luôn chừa đường lui cho mình, thế nên cũng luôn nhìn trước ngó sau, dè chừng nhiều thứ. Nhưng giờ phút này, nó không nghĩ gì nữa, chỉ tập trung vào một kiếm này. Rất có thể đây sẽ là chiêu kiếm cuối cùng trong cuộc đời nó.
Đoạn Lãng dồn hết sức lực vào một chiêu, kinh mạch toàn thân đau đớn như muốn nổ tung, dùng hết chân chí, nội lực trong mỗi một tấc da thớ thịt, không chừa lại gì, cũng không cần nương tay!
Tư thế nhảy lên không trung ấy thật chói mắt. Muôn vàn lưới kiếm ập tới với uy thế che trời lấp đất, theo sau là tiếng gầm phẫn nộ của Hỏa Kỳ Lân.
Uỳnh! Đá bụi bay tứ tung!
Sau chiêu thức này, Đoạn Lãng đã rơi từ đỉnh cao xuống vực thẳm, không còn sức vung kiếm lần nữa. Nhưng đúng lúc ấy, giữa màn đá bụi mù mịt, nó trông thấy một vệt nứt lớn, chính là đường sống mà nó khao khát!
Không cần nghĩ ngợi thêm nữa, cũng không cần đắn đo gì nữa, Đoạn Lãng lách mình vào trong nhanh như chớp giật. Thoắt cái, vết nứt đã bị đá vụn rơi xuống lấp kín, không còn kẽ hở.
Đoạn Lãng cứ thế ngã gục trong hang động, chẳng còn sức lực thăm dò xung quanh. Nó nghe tiếng gầm càng thêm giận dữ của Hỏa Kỳ Lân vì bị vách đá cản trở, dần dần chìm vào bóng tối.