Khi Lăng Ngạo Thiên tỉnh lại thì đã thành … Hùng Bá!
Hùng Bá nguyên là bang chủ đại bang Thiên Hạ Hội đang dần uy hiếp giang hồ mấy năm gần đây. Nghe đâu ngay khi mới quật khởi, hắn đã có dã tâm xưng bá thiên hạ, thay tên đổi họ thành Hùng Bá, ý nói một đời kiêu hùng, tên thật của hắn không rõ. (Nguyên văn)
Tri thức của Lăng Ngạo Thiên trải rộng trên nhiều lĩnh vực, nhưng tiểu thuyết hay truyện tranh gì đó nếu không có nguyên nhân nào đặc biệt, hắn tuyệt đối sẽ không đi tìm hiểu.
Nhưng cố tình, có nguyên nhân.
Đứa con bất tài của chú hắn đặc biệt yêu thích “Phong Vân hệ liệt”. Muốn đối phó với kẻ thù tất nhiên phải hiểu rõ tất cả về hắn, dù cho kẻ thù chỉ là một con cừu nhỏ. Khi sư tử chọn cừu non làm kẻ thù cũng phải đi tìm hiểu cừu non.
“Xem như hắn giúp ta một việc lớn … Từ nhỏ đã bắt nạt ta, cuối cùng ta còn để lại cho hắn một mạng, vốn cảm thấy mình bị lỗ, nay cuối cùng lợi nhuận vẫn về tay. Vậy thì, ân oán thanh toán xong.”
Lăng Ngạo Thiên cẩn thận điểm lại trong đầu hai mươi lăm năm cuộc đời của một người khác. Truyền kỳ, may mắn! Một đứa trẻ mồ côi không có hậu thuẫn gì nay lại trở thành “Bang chủ đại bang Thiên Hạ Hội uy hiếp giang hồ”. Vận may này nếu có thể tiếp tục duy trì … quả thực sẽ thành nhân vật chính truyền kỳ trong tiểu thuyết võ hiệp. Nếu không lựa chọn một con đường khác, nếu chuyên chú tranh bá thiên hạ, thì nửa đời sau hắn đã không khổ sở, cuối cùng trở thành bàn đạp để nhân vật chính bước l3n đỉnh vinh quang.
Trở thành cái gọi là nhân vật chính, làm anh hùng kào kiệt hành hiệp trượng nghĩa uy chấn thiên hạ, thật ra không khó chút nào. Danh tiếng do đâu mà có? Chẳng phải do thổi ra đó sao. Giết mấy tên thổ phỉ cướp đường, bắt mấy tên hái hoa tặc là thành hiệp khách rồi. Nếu đánh thêm vài cường hào ác bá, cướp của người giàu chia cho người khác, vậy chẳng phải thành đại hiệp rồi sao. Con đường này không khó đi. Một khi đã có khoản tiền vốn nhất định, chẳng cần tốn nhiều thời gian, trở thành hiệp khách chỉ là việc tính bằng phút. Trên đời này luôn không thiếu vật hy sinh làm bàn đạp cho các hiệp khách.
Nhưng làm bá chủ rất khó, làm bá chủ dài hạn lại càng khó. Nhất là khi nhân vật chính xuất hiện, anh ta đương nhiên không thể thỏa mãn với việc làm hiệp khách hay đại hiệp được. Đây chính là nhân vật chính! Có hào quang nào chói mắt hơn khi giẫm nát dưới lòng bàn chân “Bang chủ đại bang Thiên Hạ Hội một đời uy hiếp giang hồ”? Khi các nhân vật chính xuất hiện, dù ngươi có là đại BOSS siêu cấp vô địch cũng khó tránh khỏi kết cục GAME OVER.
Lăng Ngạo Thiên nở một nụ cười nhàn nhạt. Thằng con bất tài của chú thích nhất là Bộ Kinh Vân trong “Phong Vân hệ liệt”. Ngầu! Cực kỳ ngầu! Thật ra ngẫm lại, hắn đã làm được chuyện gì ích nước lợi nhà? Một người trời sinh mặt lạnh tim lạnh, giết Hùng Bá không phải vì phạt ác dương thiện, mà chỉ đơn thuần là báo thù. Đã mang chữ ‘thù’, còn gì đúng sai? Thắng làm anh hùng, thua thì cuối cùng cũng chỉ là một nắm đất vàng.
Nhịp nhịp gõ lên tay vịn, Lăng Ngạo Thiên cẩn thận phân tích, tổng kết lại cuộc đời Hùng Bá.
Hùng Bá thời trai trẻ tuyệt đối có số làm nhân vật chính. Chuyện này không có gì lạ, nếu vận may kém cỏi thì sao trở thành BOSS được. Bản thân Hùng Bá là một kỳ tài luyện võ hiếm có, căn cốt tuyệt đỉnh, thời niên thiếu lại liên tục gặp kỳ ngộ, có được ba tuyệt thế công pháp Phong Thần Thối, Bài Vân Chưởng và Thiên Sương Quyền. Mà Hùng Bá cũng không hổ là kỳ tài võ học, hợp Phong Thần Thối tấn tật vô ảnh, Bài Vân Chưởng duyên miên bất tuyệt cùng Thiên Sương Quyền kính thâm tàng vi lại làm một, sáng chế ra một loại thần công của riêng mình – Tam Phân Quy Nguyên Khí. Phong Thần Thối, Bài Vân Chưởng và Thiên Sương Quyền có lộ tuyến vận công riêng, trong đó có vài chỗ kinh mạch trùng nhau, muốn hợp ba làm một nói dễ hơn làm. Hùng Bá chung quy vẫn còn quá trẻ, có lẽ vì trước giờ quá thuận lợi nên hắn mới bốc đồng muốn cường ngạnh hợp ba loại chân khí làm một. Trên thực tế, nếu hắn sống qua được thì là thành công rồi. Chẳng ngờ khi hắn sắp không nhịn nổi mà buông tha thì linh hồn của Lăng Ngạo Thiên lại thay hắn nắm quyền chủ đạo. Hùng Bá cứ thế biến mất, vô tung vô ảnh.
Lăng Ngạo Thiên ở hiện đại là cao thủ nội gia hiếm có. Từ nhỏ thân thể hắn đã suy nhược, khí huyết không vượng. Để sống khỏe mạnh, hắn chỉ có thể lựa chọn luyện tập môn nội công tổ truyền của nhà mẹ. Nhưng tố chất thân thể của Lăng Ngạo Thiên quá kém, cho dù hắn thiên tư thông minh, ngộ tính cực cao, phát huy môn nội công công pháp vô danh này đến cực hạn, cũng không thể cải thiện thân thể bị suy nhược bẩm sinh của mình, chỉ đành xuôi tay lúc tuổi còn xanh.
Lúc Lăng Ngạo Thiên vừa tiếp quản thân thể của Hùng Bá, chân khí trong cơ thể rối loạn như tơ vò, xung đột khắp nơi. Vì vậy, hắn theo bản năng vận hành công pháp vô danh mình đã luyện vài chục năm để quy thuận các dòng chân khí. Đặc điểm lớn nhất của bộ công pháp vô danh này là dung hòa, vậy mà lại có thể kết hợp ba loại chân khí cực kỳ bá đạo như một kỳ tích, tạo thành một vòng tuần hoàn mới, chẳng những đạt được mục tiêu ban đầu của Hùng Bá mà còn tiến thêm một bước đạt thành thần công. Chỉ có thể nói Lặng Ngạo Thiên mới thật sự có số làm nhân vật chính, quá may mắn.
Giai đoạn này Hùng Bá đã đi được bước đầu tiên. Hắn dẫn đầu một đám thiếu niên huynh đệ thu phục chỉnh thể chín môn phái trung đẳng, hơn hai mươi gia tộc, môn phái nhỏ, nắm giữ chừng ba vạn hộ dân thành Thiên Ấm và hơn chín thành trì nhỏ cùng một số thôn trang. Hôm trước, Hùng Bá chính thức tuyên bố thành lập Thiên Hạ Hội. Từ nay về sau, Thiên Hạ Hội Hùng Bá chính thức bước vào cuộc đua của các thế lực lớn.
Tên trước đó của Hùng Bá Lăng Ngạo Thiên có nhớ trong sách nói là “không rõ”. Trên thực tế, Lăng Ngạo Thiên theo ký ức trong đầu biết được quả thực là không có. Hùng Bá là trẻ mồ côi. Từ khi có trí nhớ, hắn đã không có tên.
Hơn hai mươi năm qua, từ một đứa trẻ mồ côi từng bước một đi tới ngày hôm nay, Hùng Bá không hề dễ dàng. Nhưng giờ Thiên Hạ Hội mới thành lập, Hùng Bá có chút đắc chí vừa lòng, cho nên mới dám mạo hiểm cưỡng ép đột phá Tam Phân Quy Nguyên Khí, cuối cùng lại bị Lăng Ngạo Thiên cưu chiếm thước sào.
“Từ hôm nay trở đi, ta chính là Hùng Bá.” – Lăng Ngạo Thiên nhẹ nhàng nói – “Đáng tiếc, nếu ngươi chưa kịp tuyên bố cái tên ‘Hùng Bá’ không hợp lòng ta này, ta có thể xưng là Lăng Ngạo Thiên rồi. Nhưng nếu ta đã tiếp nhận hết thảy của ngươi, ngay cái tên này mà không giữ lại cho ngươi, há chẳng phải ngươi không có gì? Được rồi, coi như đây là vết tích cuối cùng ngươi lưu lại. Nguyện vọng của ngươi – để cho cả thiên hạ nhớ kỹ cái tên ‘Hùng Bá’ này – ta sẽ giúp ngươi thực hiện.”
“Võ công của ngươi, huynh đệ, Thiên Hạ Hội, thuộc hạ, ta đều sẽ kế thừa, dã tâm của ngươi ta sẽ tiếp nhận. Bởi vì ta cũng có dã tâm.” Hai mắt Lăng Ngạo Thiên sáng rực lên, tựa như hồ nước trên Thiên Sơn, sâu thẳm mà lóe tinh quang. “Dã tâm của ta còn lớn hơn ngươi. Vả lại, chỉ có dã tâm là không đủ, còn phải có năng lực, quyết đoán, khí chất và thủ đoạn của bá chủ. Thật đáng tiếc, ngươi chỉ có dã tâm, cho nên cuối cùng vẫn thành đá kê chân cho kẻ khác, một trò hề trống rỗng. Có thể ta và ngươi khác nhau …” Lăng Ngạo Thiên đứng lên, nhìn về phía bầu trời xanh làm lòng người sung sướng ngoài cửa sổ. Hắn cảm thấy tim mình đập rất nhanh. Bởi vì hắn thấy được tương lai, tương lai rực rỡ. Nghĩ thế, tâm trạng cũng lâng lâng.
“Đương nhiên khác, bởi vì người thắng sẽ là ta.”
Nhất định sẽ là ta, Hùng Bá.