Đánh giá: 9.2/10 từ 21 lượt
Dẫn truyện:
Cả đời này cứ thế đã xong.
Yêu hận tình cừu, âm mưu bẫy rập, sinh tử vinh nhục, hết thảy đều đã qua.
…
Năm tháng như một thước phim chạy lướt qua trước mắt. Phụ thân nghiêm khắc vô tình, mẹ kế tâm tư thâm độc, em trai bề ngoài ngây thơ nội tâm tàn nhẫn, thúc thúc khoác bên ngoài lớp vỏ bọc quân tử, đấu đá, xa lánh, ám hại, lôi kéo … Đây là cuộc đời ta … Đây chính là cuộc đời ta!
Dường như cảm khái, dường như được giải thoát, lại dường như mang sự tự hào của người thắng cuộc, Lăng Ngạo Thiên thở dài lặng lẽ, chậm rãi nhắm mắt lại.
…
Nhớ tới cái nhìn thương tiếc của mẫu thân trước lúc lâm chung, nhớ tới lời nói mang thâm ý của phụ thân trước khi đi ra ngoài lần cuối cùng …, nhớ tới tiếng cười điên cuồng và bộ dạng chết không nhắm mắt của mẹ kế, nhớ em trai đạm bạc nói ‘thắng làm vua thua làm giặc’ … Còn thúc thúc, thì ra ngay từ đầu hắn đã không cần lo lắng. Có gì phải suy tính đây? Lúc mẫu thân mang thai hắn đã ra tay rồi, cho dù có khỏe mạnh trở lại cũng không sống quá ba mươi tuổi …
“Không sợ ngươi mạnh, chỉ sợ ngươi quá yếu.” Thật không? Sợ ta thoáng cái đã bị đánh bại, trở thành một quân cờ vô dụng mới đúng.
Ngươi cũng đừng đắc ý quá sớm. Lợi dụng ta quét sạch những chướng ngại, để rồi mình được lời? Khá lắm! Ta chết, ngươi cũng phải chết! Chờ khi chúng ta đều chết rồi … chờ khi chúng ta đều chết rồi, tài sản cũng chẳng tới tay thằng con bất tài của ngươi. Hắn dùng hết sạch thẻ tín dụng rồi sẽ phát hiện tiền của ta đều mất cả, sau đó mang theo cái thân đầy thịt mỡ đó nhảy xuống biển. … Không không không, hắn làm gì có dũng khí mà tự sát? Hắn sẽ phải gánh lấy món nợ trả cả đời cũng không hết, cứ thế mà sống, từ từ chậm rãi mà sống.
Ai nói kẻ còn sống nhất định sẽ thắng? Lăng Ngạo Thiên hơi nhếch miệng. Nguời thắng vẫn là ta.
Vẫn là ta.
Kiếp sau?
Có chăng?
Nếu có, người thắng chỉ có thể là ta.
Nhất định sẽ là ta.
Bình luận truyện