Truyền Thuyết Chi Chủ Đích Phu Nhân

Chương 85: Thật là không tiến triển




Muốn tự giam mình ở bên ngoài? Không có cửa đâu!

Tại khoảnh khắc lúc hắn đóng cửa, Lăng Tiêu đã nhanh tay xách người mang vào, sau đó xoay người đá lên cửa, ‘Rầm’ một tiếng tựa như trái tim bé nhỏ của Du Tiểu Mặc, đột nhiên nhảy một cái.

“Chạy cái gì mà chạy, tiểu sư đệ, chẳng lẽ ngươi không muốn gặp lại ta?” Lăng Tiêu nhìn hắn mỉm cười, nụ cười này rực rỡ như nắng sáng sớm.

Du Tiểu Mặc cảm thấy cái bộ dạng che chở bảo vệ ba ngày trước mà Lăng Tiêu dành cho hắn chỉ là ảo giác, người đứng ở nơi này mới là Lăng Tiêu chân chính nè, cái dáng tươi cười đáng ghét kia quen thuộc tới nhường nào, mỗi lần nhìn thấy đều làm trái tim bé nhỏ của hắn vô thức run lên một cái, sau đó sẽ lo lắng không biết tên này sẽ nghĩ ra chuyện gì để hành hạ mình đây, nhưng mà những lời này không thể nói cho y biết được.

Sau khi nghe được câu này, Du Tiểu Mặc cân nhắc một chút mới cười giả lả nói theo: “Làm sao có thể, không phải ta không muốn gặp ngươi đâu, chỉ là đột nhiên nghĩ đến có quyển sách còn quên cầm.”

Lăng Tiêu quan sát hắn nửa ngày, giống như đang đánh giá xem hắn có nói dối hay không.

Du Tiểu Mặc cười lâu đến mức cơ miệng đều cứng đờ.

“Tạm tin ngươi.” Nụ cười của Lăng Tiêu lại nhếch lên một chút, rốt cũng không tiếp tục nhìn hắn chằm chằm nữa.

Du Tiểu Mặc tập tức thở phào nhẹ nhõm, bị đôi mắt kia nhìn chằm chằm vào không phải chỉ chột dạ bình thường đâu, may mà y đã sớm thu ánh mắt lại, “Lăng sư huynh, ngươi đến tìm ta có chuyện gì không?”

“Không có việc gì thì không thể tới tìm ngươi sao?” Lăng Tiêu liếc hắn, thấy nét mặt của hắn thoáng chốc đã ỉu xìu, giống như bị tủi thân dữ dội lắm, đôi mắt đen huyền dường như hơi long lanh một chút, cảm thấy vui vẻ, “Không đùa ngươi nữa, tới tìm ngươi đúng là có việc, lát nữa ta phải tới Vân Thủy Phong, ngươi có hứng thứ muốn đi cùng ta không?”

“Đến Vân Thủy Phong làm cái gì?” Du Tiểu Mặc kinh ngạc hỏi.

“Đương nhiên là đi lấy ba cây linh thảo cấp sáu, đừng bảo ngươi quên?” Lăng Tiêu nhàn nhạt nheo mắt lại, ngũ quan tuấn lãng giờ đang tỏa ra một loại uy hiếp, nói không hợp nhau rồi lại lộ ra cảm giác rất hài hòa, giống như trời sinh nên vậy.

Nói tới Vân Thủy Phong, tuy Du Tiểu Mặc chẳng mấy khi ra khỏi phòng nhưng cũng đã được nghe tới đại danh của Vân Thủy Phong.

Vân Thủy Phong nằm phía sau ba ngọn núi lớn là Đô Phong, Thiên Phong, Phi Phong, là một cấm địa còn nghiêm ngặt hơn Tàng Thư Các, bởi vì đó là nơi phái Thiên Tâm chuyên dùng để gieo trồng linh thảo trung cấp và cao cấp, bên ngoài được bảo vệ bởi một tầng kết giới cường đại, ngoài ra còn được mười vị trưởng lão thực lực cao cường trông coi, có thể thấy phòng thủ kiên cố tới mức nào.

Diệp sư thúc mà Thang Phàm từng nhắc tới, chính là một vị trưởng lão chuyên bồi dưỡng linh thảo của Vân Thủy Phong, có lẽ thực lực của ông ta không cao như mấy vị trưởng lão khác, nhưng bản lãnh bồi dưỡng linh thảo thì có thể nói là đứng đầu phái Thiên Tâm.

Giải thưởng dành cho người đứng đầu của Lăng Tiêu ngoài ba viên linh đan cấp sáu, còn có ba cây linh thảo cấp sáu.

Linh đan y đã cầm trong tay, nhưng linh thảo thì phải cần tìm vị Diệp sư thúc kia mới lấy được, bởi vì chỉ có linh thảo ông ta trồng mới thuộc sở hữu của phái Thiên Tâm, còn linh thảo trồng trong ba ngọn núi lớn, là do môn hạ của mỗi nơi chăm sóc, nghiêm chỉnh mà nói thì xem như tài sản riêng.

Thế nhưng mà…

Du Tiểu Mặc nuốt nước miếng nói nói: “Ngươi đi lĩnh linh thảo hình như không liên quan tới ta thì phải?”

“Ai nói không liên quan tới ngươi, ta cũng không cần ba cây linh thảo kia, không cho ngươi thì cho ai?” Lăng Tiêu vung tay lên, nói rất thản nhiên, giống như chuyện nên là như vậy.

Du Tiểu Mặc kinh ngạc: “Thế nhưng mà… thế Thang sư muội không đòi ngươi hả?”

“Cô ta?” Lăng Tiêu nhíu mày, rốt cục mới nhớ tới vị tiểu sư muội làm cho người ta thấy phiền kia, lập tức phiền chán mà nói: “Tại sao ta phải cho cô ả? Người thích đưa linh thảo cho ả là Lâm Tiếu, không phải ta.”

Du Tiểu Mặc không nhịn được cũng phải đồng tình với Thang Vân Kỳ một chút, dù sao thì Lăng Tiêu cũng không nói sai.

Thế nhưng mà, coi như là vậy hắn cũng không thể đòi hết được, hắn tin tưởng bây giờ có rất nhiều sư huynh đệ đều đang trông mong muốn biết Lăng Tiêu sẽ phân chia ba cây linh thảo kia ra sao, nếu như hắn lấy hết cả ba cây, những người khác sẽ đồn thổi về quan hệ của hắn với Lăng Tiêu tới mức nào?

Đương nhiên, đây chỉ là chuyện sau đó, quan trọng nhất là, hắn là đệ tử của Đô Phong, mà Thang Vân Kì lại là thân truyền đệ tử của phong chủ Thiên Phong, còn là con gái chưởng môn, thân phận vô cùng cao quý, nếu Lăng Tiêu đưa tất cả linh thảo cho hắn cũng gián tiếp nói y đang đứng về phe nào rồi, tuy chuyện này có lợi cho Đô Phong, nhưng Du Tiểu Mặc không muốn trở thành ngòi nổ giữa Thiên Phong và Đô Phong, hắn chỉ là một con tôm bé nhỏ giữa dòng sông, nếu như làm náo động như vậy, hậu quả hắn không thể chịu nổi.

“Lăng sư huynh, ta còn có chuyện phải làm, hay là ngươi cứ đi trước đi, chờ ta xong việc sẽ qua tìm ngươi.”

Du Tiểu Mặc thăm dò mở lời, nếu từ chối trực tiếp hắn sợ Lăng Tiêu sẽ tức giận, đến lúc đó chắc chắn sẽ kéo hắn đi luôn ấy chớ.

Sau khi Lăng Tiêu nghe được câu hỏi này, lập tức mỉm cười, khoác vai Du Tiểu Mặc rồi thì thầm vào tai hắn một cậu: “Tiểu sư đệ, giờ ta chỉ hỏi ngươi một câu, có đi hay không?”

Du Tiểu Mặc nhìn nụ cười của y, rùng mình một cái, “…Đi.”

Lăng Tiêu rất hài vòng với đáp án này, tranh thủ vỗ nhẹ gò má trắng nõn của hắn, “A, nói như vậy từ đầu có phải tốt hơn không, mỗi lần đều bắt ta phải uy hiếp ngươi, thật là không có tiến triển!”

Ta phi!

Du Tiểu Mặc ngay cả ý nghĩ muốn chết cũng đều có rồi, cái loại tiến bộ này hắn tuyệt đối không thèm!

Nhăn nhó nguyên một đường, cuối cùng Du Tiểu Mặc vẫn bị Lăng Tiêu kéo đến Vân Thủy phong, nhìn từ xa như một cái gò mập mạp thấp bé, nhìn gần như một cái gò vừa mập vừa bự, khác xa mấy ngọn núi Du Tiểu Mặc đã gặp lúc trước.

Vân Thủy Phong so với núi Vô Song, hay ba ngọn núi lớn đều thấp bé hơn rất nhiều, không có cao vút trong mây, cũng không có ngọn thác chảy xuống, càng không có mây mù quấn quanh, trái lại bốn phía đều trải dài cây cối rậm rạp xanh um một màu, xa xa đều có thể thấy một mảng màu xanh rất lớn.

Du Tiểu Mặc đang mê mẩn ngắm nghía, Lăng Tiêu đã chạm vào kết giới.

Kết giới rung động thành những vòng gợn sóng nhỏ, trong khoảnh khắc thì biến mất, nhưng không bao lâu, một đồng tử khoảng bảy tám tuổi mặc áo bào xanh mang theo vài phần tiên phong đạo cốt xuất hiện trước mặt họ, nét mặt nghiêm túc, còn mang theo vài phần uy nghiêm, nhìn thấy hai người cũng không ngạc nhiên, có vẻ đã biết bọn họ sẽ đến từ trước.

Đồng tử bỏ qua Du Tiểu Mặc trực tiếp nhìn về phía Lăng Tiêu, ánh mắt thờ ơ, “Có phải là Lâm Tiếu sư điệt?”

“Đúng là Lâm Tiếu.” Lăng Tiêu cung kính chắp tay.

“Đi theo ta.” Đồng tử khẽ gật đầu, bất chợt quay người đi vào kết giới.

Du Tiểu Mặc đứng bên cạnh giờ đang há hốc, nhìn cảnh này không thể nào tưởng tượng nổi, chẳng lẽ hắn còn chưa tỉnh ngủ?

Lăng Tiêu cũng không giải thích cho hắn, kéo tay hắn liền đi theo đồng tử vào bên trong kết giới, kết giới cũng không ngăn cản bọn họ nữa, hai người thuận lợi đi vào, cảnh sắc trước mắt lập tức rực rỡ hơn hẳn, biến thành cảnh tượng hoàn toàn khác biệt với bên ngoài, có cảm giác linh khí trong kết giới còn đậm đặc gấp đôi bên ngoài.

Du Tiểu Mặc bây giờ đối với linh khí đặc biệt mẫn cảm, chỉ cần hô hấp một lát đã có thể cảm thấy linh khí bên trong kết giới còn tràn ngập mùi linh thảo nhẹ nhàng, đứng ở mãi ngoài rìa cũng có thể ngửi được, có thể thấy vườn linh thảo trong Vân Thủy Phong không hề nhỏ.

Vị đồng tử kia để cho Du Tiểu Mặc có một cảm giác rất quái dị, sau khi đưa bọn họ đến một chỗ bên ngoài trang viên, nói một câu Diệp Hàn ở bên trong rồi rời đi, nghe giọng điệu của người này, tựa hồ bối phận còn cao hơn cả Diệp Hàn, quả nhiên thế giới này chuyện gì cũng có thể xảy ra.

Du Tiểu Mặc cố kiềm chế không quay sang hỏi Lăng Tiêu về chân tướng, đành theo chân y cùng đi vào trang viên.

Trang viên vô cùng rộng, vừa vào đã thấy một khối kiến trúc to lớn, không có phí phái vàng son lộng lẫy hay cảnh đẹp ý vui, chỉ cho người ta một cảm nhận rất giản dị, tổng thể kiến trúc này đều dùng một loại đá dài màu xanh xây thành, kết cấu đơn giản mười phần, sau khi đi qua nơi này mới thấy diện mục thật của trang viên.

Vườn linh thảo mọc thành từng vùng, vườn hoa muôn màu, màu xanh dào dạt, phân bố mười phần đồng đều, nhìn qua cũng biết đã được người tỉ mỉ chăm sóc, có linh thảo đã thành cây, chập chờn trong gió, vô cùng thích thú, có loại vừa mới nẩy ra mầm xanh, màu xanh mơn mởn làm cho người ta chỉ nhìn cũng thấy dễ chịu.

Điều làm Du Tiểu Mặc rung động nhất là, những cây linh thảo này đa số đều là trung phẩm, hạ phẩm thứ hai, hiếm nhất là thượng phẩm, chừng trăm cây chỉ thấy một cây, phóng tầm mắt nhìn quanh, trên cơ bản đều là linh thảo từ cấp bốn đến cấp sáu, lúc bọn họ đi vào cũng thấy một tấm bảng hiệu ghi rõ, linh thảo từ cấp bảy trở lên phải tới chỗ khác trong trang viên.

Du Tiểu Mặc trợn tròn mắt nhìn mấy cây linh thảo này, trong mắt đang hừng hực lửa.

Đột nhiên hắn cảm thấy may mắn mà mình đã đi theo tới đây, nếu không hắn làm gì có cơ hội được nhìn thấy nhiều linh thảo như vậy. Cũng đúng lúc hắn đang chuẩn bị nhận biết các loại linh thảo trung cấp, tuy trên sách có hình, nhưng không thể để lại cảm giác mãnh liệt như tận mắt nhìn thấy, hơn nữa trong những cây linh thảo này, hắn còn thấy được vài loại khá quen thuộc.

Lăng Tiêu ngắm khuôn mặt hưng phấn không thể che giấu được của hắn, lộ ra một nụ cười vui vẻ.

Buổi sáng, lúc y biết Du Tiểu Mặc vừa xuất quan đã chạy ngay tới Tàng Thư Các, y đã hiểu hắn muốn làm gì rồi, lại nghĩ đến mình còn ba cây linh thảo chưa lấy, đã nghĩ phải dẫn hắn đi cùng, để cho hắn mở mang kiến thức một chút, bây giờ thấy biểu cảm vui mừng trên khuôn mặt hắn, y biết mình đã đoán đúng rồi.

“Đi thôi, chúng ta đi tìm Diệp sư thúc, đến lúc đó ta cho ngươi một cơ hội, ngươi có thể tự vào bên trong vườn linh thảo chọn ba cây.” Lăng Tiêu nắm tay hắn rồi đi vào bên trong.

Du Tiểu Mặc kiềm chế kích động trong lòng, đỏ mặt để cho hắn nắm tay mình, sau khi nghe được câu này, hắn mới biết mình đã trách oan Lăng Tiêu rồi, thì ra mục đích thực sự của việc y cứ bắt hắn đi cùng là thế này, hắn lại lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử rồi, không khỏi áy náy lén nhìn Lăng Tiêu.

Mặc dù Lăng Tiêu không nhìn hắn, nhưng nụ cười trên môi sau ánh nhìn áy náy kia càng thêm rực rỡ, cái y muốn chính là như vậy!