Truyền Thuyết Chi Chủ Đích Phu Nhân

Chương 710: Sức mạnh đụng độ




Giọng nói truyền tới phía sau lưng vô cùng kích động, nhưng Du Tiểu Mặc không nghe thấy, trong mắt hắn chỉ có hai người đang đánh nhau phía kia, mãi tới khi đối phương gào vào tai hắn, Du Tiểu Mặc hoảng sợ giật thót, đến khi tập trung nhìn mới phát hiện cả đội bóng của hắn đang đứng ở nơi này, không thiếu một đứa.

“Sao các ngươi vẫn chưa đi?” Du Tiểu Mặc vô thức hỏi.

Mấy đứa nhìn nhau, cuối cùng Xà Cầu bước ra làm đại biểu, hít sâu một hơi, “Chủ nhân chưa chạy, sao chúng ta có thể đi.”

Du Tiểu Mặc trợn tròn mắt, “Vì sao lại không thể?”

Xà Cầu thở dài, “Bởi vì chúng ta là khế ước thú của ngươi, ngươi là chủ nhân của chúng ta.”

Ngoại trừ Hoàng Thử thú, tất cả đều đi theo Lân Minh tới, có thể coi bọn chúng là thành viên của Thiên Cẩu, bởi vì ân oán giữa Lân Thiếu Dật và chủ nhân của chúng khá sâu, cho nên trong trận chiến này đội bóng xuất lực không nhỏ, may mà thực lực của cả đám đều tăng lên kha khá, vì thế cũng chém giết được không ít thành viên của Hắc Tri Chu, tuy có bị thương nhưng không đáng ngại.

Du Tiểu Mặc nhìn cả đám, lần đầu tiên hắn phát hiện mình khế ước không ít yêu thú.

Cả đám đứng cùng một chỗ, bỏ qua Tiểu Kê đã tạm thời giải trừ khế ước với hắn, còn có tiểu ô quy không biết có nên tính vào không, thì hiện tại nơi này có đúng mười một người, vừa đủ một đội bóng.

Lại nói tiếp, từ sau khi bọn hắn tới đại lục Thông Thiên, hắn và đội bóng của mình chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, tuy rằng đi theo hắn chúng cũng được hưởng phúc đấy, nhưng đa phần đều phải bôn ba làm việc cho hắn, bây giờ xem xét, phát hiện đứa nào đứa nấy cũng thay đổi nhiều.

“Các ngươi không cần ở đây, đi ra ngoài giúp những người khác đi.” Du Tiểu Mặc phẩy phẩy tay, “Lúc đến đây, ta và Lăng Tiêu có nhìn thấy không ít yêu thú mạnh mẽ ở bên ngoài, phát hiện chúng là những thế lực nhỏ, hơn nữa toàn bộ đều đầu quân cho Lân Thiếu Dật, hẳn là Tổ Mã gọi chúng tới đây, dự định phục kích chúng ta.”

Lân Minh có tính toán, Tổ Mã cũng có hậu chiêu.

Đó chính là những thế lực nhỏ dựa vào Hắc Tri Chu, mặc dù đa số đều là một đám ô hợp, nhưng tập trung lại cũng là một nguồn sức mạnh không kém gì ai, ban đầu nàng định để chúng núp ở bên ngoài phục kích người lạc đàn hoặc bị thương, không ngờ tình huống lại phát triển ra thế này.

“Ta hiểu rồi.” Xà Cầu lập tức hiểu ý hắn, dù sao bọn chúng có ở đây cũng không giúp gì được, chẳng thà ra bên ngoài giết địch cho thống khoái.”

“Chúng ta thi đi, xem ai giết được nhiều hơn!” Hai mắt Tiểu Cầu không còn ngây thơ đang sáng lấp lánh.

Đám còn lại lập tức phụ họa, đầu tiên phải kể tới Miêu Cầu, hai đứa này thường xuyên chơi với nhau, tốt thì chẳng học được bao nhiêu, nhưng xấu thì cả một đống, lúc ấy Du Tiểu Mặc không có thời gian để ý tới chúng, kết quả là biến thành thế này đây.

Lam Cầu cũng dẫn huynh đệ của mình đi giết địch, từ sau khi Du Tiểu Mặc cứu được Tham Lang, sáu huynh đệ bọn hắn phải gọi là bán mạng, Hắc Tri Chu tổn thất thuộc hạ có hai, ba phần do mấy huynh đệ họ làm ra, lúc trước Du Tiểu Mặc nghe Thiên Đao nói lại, suýt nữa thì đã rớt cả tròng mắt.

Không bao lâu, mười mấy người đã đi sạch.

Du Tiểu Mặc thở phào một tiếng, đúng là hắn không muốn mấy đứa ở lại, nhỡ bị lan tới rồi bị thương, hắn sẽ bối rối lắm.

Lúc này, hắn đột nhiên cảm giác mấy ánh mắt nóng rực đang lia về phía hắn, nhìn về phía đó, hắn phát hiện ba người quen, lập tức nhếch miệng cười.

Hai trong ba người ném cho hắn ánh nhìn sắc như dao.

Tiếng nổ đột ngột vang trên bầu trời bỗng thu hút sự chú ý của họ, chỉ thấy hai bóng người đang chiến đấu kịch liệt nhanh chóng tách ra, một xanh một trắng, sát khí ngút trời.

Hai người đều là Chí Tôn giả, khi giao thủ không cần dùng linh lực như trước đây nữa, trong không gian liên tiếp truyền tới tiếng nổ, không gian vặn vẹo, vết nứt không gian xuất hiện tràn lan, dường như không gian riêng của Kỳ Lân tộc đang bị thủng lỗ chỗ, trên đỉnh đầu đã xuất hiện khe hở, chắc không bao lâu nữa sẽ sụp đổ.

Lân Thiếu Dật hằm hằm nhìn Lăng Tiêu, dưới chân gã bùng lên ngọn lửa hừng hực, một con Hỏa Kỳ Lân ngưng tụ trong nháy mắt, ngoại hình giống y hệt con Hỏa Kỳ Lân từng giằng co với Lăng Tiêu lần trước, có điều khí thế đã thay đổi.

Chỉ thấy Hỏa Kỳ Lân mở hai mắt, ngọn lửa đã ngưng tụ lại thành một cặp đồng tử màu đỏ sâu thẳm, vô cùng sống động, như thể con Hỏa Kỳ Lân này cũng có sinh mệnh riêng, nó hung mãnh nhìn chằm chằm vào Lăng Tiêu, cũng như chủ nhân của nó, Hỏa Kỳ Lân gầm lên uy hiếp, móng trước mài vào không khí, đột nhiên hóa thành một luồng sáng lao tới tấn công Lăng Tiêu.

Khóe miệng Lăng Tiêu nhếch lên nở nụ cười lãnh khốc, nắm tay siết lại, năng lượng mênh mông lập tức ngưng tụ trong tay y, thời điểm Hỏa Kỳ Lân lao tới đây, một quyền của y nện thẳng vào đỉnh đầu nó, cảnh tượng dừng lại trong giây lát, Hỏa Kỳ Lân gào thét rồi hóa thành những đốm lửa nhỏ, biến mất hoàn toàn.

Ánh mắt Lân Thiếu Dật phía đối diện hơi sững lại, nhưng gã còn chưa kịp làm gì, công kích của Lăng Tiêu đã lao tới, sau khi y tiêu diệt Hỏa Kỳ Lân, bàn tay trái nhanh chóng thi triển mấy thủ ấn, từng quả cầu màu trắng hiện ra trong tay y, bắn về phía Lân Thiếu Dật.

Lân Thiếu Dật hừ lạnh một tiếng, định dùng một chưởng tiếp chiêu, nhưng tim gã đột nhiên đập nhanh một cách khó hiểu, Lân Thiếu Dật biến sắc, gió dưới chân đột ngột thổi mạnh như bị ai đó điều khiển, nào ngờ quả cầu ánh sáng kia đột nhiên tăng tốc, nhanh chóng lao tới trước mặt gã…

“ẦM ẦM!!”

Mấy quả cầu nổ tung như pháo hoa rực rỡ, tạo thành cảnh tượng đẹp đẽ trên bầu trời, tới giờ phút này không gian của Kỳ Lân tộc cũng không trụ nổi, từng mảnh vụn lả tả rơi xuống như mảnh thủy tinh.

“Mau rời khỏi nơi này!”

Tiếng Phó Thương Khung vang lên, tất cả mọi người lập tức hóa thành từng luồng sáng, vội vã lao về lối ra, họ đứng rất gần, không bao lâu đã tới cửa.

Phía sau họ là người của Hắc Tri Chu, nhưng không ai để ý tới chúng, không gian sắp sụp đổ, nếu chậm chễ một chút, tất cả sẽ bị cuốn vào hư vô, khắp hư vô là năng lượng không gian tàn sát, uy lực của nó mạnh gấp đôi bão không gian.

Tốc độ không gian sụp đổ rất nhanh.

Du Tiểu Mặc trốn một bên âm thầm cảm thấy may mắn vì mình đã có dự kiến trước, kêu đám Xà Cầu ra ngoài hết, bằng không phải để tâm tới chúng thì có khi chính hắn cũng khó mà trốn thoát được.

Những người khác hắn không cần lo lắng, bởi vì nếu để người sau biết chết do chậm chân, chỉ sợ thể diện sẽ bị ném tới nhà bà ngoại luôn ấy chứ.

Toàn bộ quá trình phát sinh trong vòng mười lăm giây, Du Tiểu Mặc quay người, không gian đã rơi vào thế giới hư vô không thấy đáy, toàn bộ tộc địa của Kỳ Lân tộc biến mất không còn tăm hơi.

Ngẩng đầu, Du Tiểu Mặc chứng kiến Lăng Tiêu đang đứng trên một ngọn núi, Lân Thiếu Dật xuất hiện ngay sau đó, chỉ có điều hơi chật vật, áo gấm đẹp đẽ quý giá đã rách tung tóe, bản thân gã thì không có vẻ gì là bị thương, nhưng có thể khiến Lân Thiếu Dật chật vật như vậy cũng coi như có chút thành tựu rồi.

Xung quanh Lân Thiếu Dật là áp xuất cực thấp, ánh mắt bị mây mù che phủ, trời đất cũng bị tâm trạng của gã làm thay đổi, dường như không khí bị trộn lẫn một loại tâm trạng tiêu cực, trên trời là từng cụm mây đỏ như máu bao trùm. Thủ đoạn để trở thành Chí Tôn giả cả gã không tầm thường, cụm mây máu khổng lồ này chính là năng lượng mà Lân Thiếu Dật đã hấp thu được từ tổ tiên của Kỳ Lân tộc, năng lượng vô cùng khủng khiếp, có thể lờ mờ cảm nhận được nộ khí quấn quanh, tiếng sấm vang rền, kèm theo là từng tia chớp lóe lên, phía đối diện, đám người Phó Thương Khung đều lộ ra vẻ kinh ngạc.

Không ngờ Lân Thiếu Dật còn có thủ đoạn thế này, hình như thứ này là đòn sát thủ của gã, mỗi tia chớp đều ẩn chứa sức mạnh cuồng bạo mười phần, dù là họ cũng phải tự hỏi liệu mình có thể đỡ được một tia chớp kia không, vì quá chuyên tâm nên không ai chú ý, sắc mặt các cường giả của Kỳ Lân tộc đồng loạt thay đổi, từng ánh mắt tràn ngập sát khí nhìn chằm chằm vào Lân Thiếu Dật.

Mọi người nhìn Lăng Tiêu đầy lo lắng.

Lăng Tiêu lại bình tĩnh ngoài sức tưởng tượng, sắc mặt không hề thay đổi, sự thong dong ấy của y khiến mọi người an lòng, một giây sau, lửa dưới chân y bùng lên đầy trời, tụ thành một biển lửa không thua thì huyết vân.

Điều khiến mọi người khiếp sợ là ngọn lửa này không mang màu tím, cũng không phải màu đỏ mà là một màu trắng như sương mù, nó đúng là lửa nhưng thoạt nhìn lại toát ra sự lạnh lẽo, dường như còn có hơi lạnh đang toát ra, nhưng lạ thay, họ vẫn cảm nhận được sự bỏng rát, không phải bỏng vì làn da tiếp xúc với nhiệt độ mà chính là linh hồn, giống như đang trần trụi đứng trong ngọn lửa, lờ mờ cảm giác linh hồn sắp lìa khỏi thân thể.

Tim mọi người đập thình thịch, đồng loạt suy đoán đây là lửa gì, thậm chí còn người còn nhìn Du Tiểu Mặc hỏi thăm.

Du Tiểu Mặc cũng không hiểu ra sao, sau khi Lăng Tiêu lên cấp, bọn hắn lập tức chạy tới, vì thế chính hắn cũng không được chứng kiến khả năng của Lăng Tiêu.

Không có đáp án, mọi người đành quay đầu lại tiếp tục quan sát.

Có vẻ đám huyết vân ùn ùn kéo đến đã chuẩn bị xong, tiếng sấm rền vang khiến xung quanh tràn đầy áp lực năng nề, trái tim mọi người đều hẫng một nhịp, sau đó dưới sự sai sử của Lân Thiếu Dật, huyết vân hình thành một khuôn mặt quỷ dị, vặn vẹo dữ tợn lao tới với ý định cắn xé Lăng Tiêu.

Huyết vân chưa kịp lao tới, biển lửa lạnh lẽo quay cuồng xung quanh Lăng Tiêu đã hình thành một con Kỳ Lân màu trắng, Kỳ Lân lập tức xông lên, một bước nhảy của nó cực kỳ lớn, chỉ trong nháy mắt đã đụng vào đám mây mặt quỷ kia, mặt quỷ mở cái miệng dính máu, có vẻ muốn nuốt chửng Kỳ Lân, chỉ thấy Kỳ Lân nhảy lên, phóng qua đỉnh đầu của mặt quỷ, há miệng lộ ra hàm răng bén nhọn, cắn thẳng vào đầu đám mây mặt quỷ…

Mặt quỷ bắt đầu vặn vẹo, tức tốc đáp trả, ngươi tới ta đi, hai bên cắn xé nhau sắp không thành hình, hình dạng biến ảo chấn động kịch liệt, như thể không duy trì nổi mấy giây, hai loại sức mạnh đụng độ, năng lượng không ngừng khuếch tán ra xung quanh, những dãy núi gần đây đều bị san thành đất bằng, rung chuyển trời đất.

Không ai còn tâm trí đánh nhau nữa, họ cùng tìm hướng an toàn để rút lui, ai mà biết liệu năng lượng kia có đột nhiên lan về phía mình hay không.

Trong thời khắc căng thẳng này, Hỏa Kỳ Lân lờ mờ đột nhiên ngẩng đầu gầm lớn một tiếng, rất nhiều lửa trắng lại tụ tập về phía nó, hình thể cao mười mấy mét của Kỳ Lân lập tức biến thành hơn trăm mét, năng lượng càng ngưng tụ hơn, Kỳ Lân nhìn chằm chằm vào đám mây mặt quỷ như thợ săn nhìn con mồi.

Lân Thiếu Dật biến sắc.