Truyền Thuyết Chi Chủ Đích Phu Nhân

Chương 687: Không gian tiến hóa




�N HÓA

Hàn Công chính là vị viện trưởng thần long thấy đầu không thấy đuôi của học viện Đạo Tâm.

Lúc trước Du Tiểu Mặc đã từng đáp ứng đại trưởng lão Hắc Thiên, nếu tìm thấy Hàn Công sẽ báo cho ông biết về tình hình của học viện Đạo Tâm, bảo ông trở về một chuyến, nhưng sau này có quá nhiều chuyện xảy ra, hắn dần dần quên lãng chuyện này.

Đại lục Thông Thiên lớn như vậy, tìm một người không khác gì mò kim đáy bể, chẳng qua nếu lúc trước hắn không kết thù với gia tộc Xích Huyết sớm, có lẽ hắn có thể mượn mạng lưới tình báo của Thương Minh để tìm kiếm Hàn Công, đáng tiếc là sau này xảy ra quá nhiều chuyện, hắn quên mất.

Sau khi xác định được thân phận của Hàn Công, Du Tiểu Mặc liền chuyển lời của đại trưởng lão Hắc Thiên cho ông nghe.

Hàn Công không ngờ thế giới lại nhỏ như vậy, ông lại có thể gặp được học sinh của học viện Đạo Tâm ở chỗ này, có điều sự chú ý của ông nhanh chóng bị câu nói kế tiếp của Du Tiểu Mặc thu hút, ngay cả đại trận bảo vệ học viện Đạo Tâm cũng bị phá hủy sao, có thể tưởng tượng tình hình chiến đấu lúc đó kịch liệt thế nào!

Hàn Công không khỏi cảm khái, xem ra trong khoảng thời gian ông rời đi, học viện Đạo Tâm đã xảy ra rất nhiều chuyện, nếu không phải Ngũ Suy độc trong người ông chỉ có thể giải được ở đại lục Thông Thiên, thực ra ông đã muốn quay về học viện Đạo Tâm từ rất lâu rồi.

Đại lục Thông Thiên bao la rộng lớn, cường giả rất đông, ở đây sẽ không bị giới hạn tầm mắt, hơn nữa tài nguyên phong phú, bất luận là đan sư hay tu luyện giả đều có lợi, nhưng không có người thân quen, quả thật có chút cô đơn.

“Đa tạ Du tiểu hữu, đợi sau khi Ngũ Suy độc trong người lão phu được giải, chắc chắn lão phu sẽ quay về một chuyến.” Hàn Công để lại những lời này rồi đi ngay.

Du Tiểu Mặc thở phào một tiếng, cuối cùng cũng giải quyết được chuyện, bằng không nếu có một ngày hắn và Lăng Tiêu trở về học viện Đạo Tâm, kết quả không hoàn thành việc đã đáp ứng, thế thì xấu hổ ghê lắm á!

Luân Hồi đan và Phản Thần đan đều là thải đan lục phẩm.

Sau khi hắn tấn cấp tới lục phẩm, hắn đã từng thử luyện một viên thải đan lục phẩm xem sao.

Khi ấy hắn lựa chọn thải đan có độ khó không cao, nhưng vẫn thất bại ngay lần đầu tiên, đến lần thứ hai mới thành công, may mà vẫn còn tỷ lệ 50%, có điều để luyện ra một viên cần tới bảy tám ngày.

Buổi chiều Lăng Tiêu đã trở về.

Hai người đi tới mật thất, Du Tiểu Mặc kể cho y nghe những gì xảy ra buổi sáng.

Trải qua thương lượng, hai người quyết định tạm thời đóng cửa Ngũ Phúc Linh Nhãn, thời gian tiếp theo Du Tiểu Mặc đều ở sơn mạch Quỷ trủng, nếu ai muốn vào mật thất cứ tìm hắn là được, miễn cho sự kiện của Đại Bàng lại xảy ra lần nữa.

Từ sau khi đem Ngũ Phúc Linh Nhãn ra, mọi người tu luyện rất tích cực, dịch ngũ sắc xung quanh Linh Nhãn càng ngày càng ít, bởi vì cần có thời gian để lắng đọng, cho nên dù Linh Nhãn thực phẩm có được thải thạch cũng không thể vừa sử dụng vừa sản xuất như hồ linh thủy.

Dịch ngũ sắc rực rỡ yên lặng nằm kia, thải thạch như ẩn như hiện, nếu không nhìn kỹ thì rất khó thấy.

Du Tiểu Mặc nhìn chằm chằm vào thải thạch, không nhịn được mà nói với Lăng Tiêu: “Anh nói nếu em đặt thải thạch này trong không gian thì có được không?”

Lăng Tiêu đã nghe về tình hình của không gian, hơi suy nghĩ một chút liền đoán được ý nghĩ của hắn: “Em định dùng thải thạch thay thế suối nguồn trong hồ linh thủy?”

Du Tiểu Mặc gật đầu, “Em muốn thử một lần, bởi vì khe nứt kia, sản lượng của suối nguồn càng ngày càng ít, em nghĩ bản chất của không gian có liên quan tới suối nguồn, khe nứt tồn tại cũng làm ảnh hưởng tới nó, em thấy suối nguồn và thải thạch có tác dụng tương tự, nói không chừng có thể thay thế.”

“Em chắc chứ?” Lăng Tiêu nhướn mày hỏi.

Du Tiểu Mặc lại gật đầu lần nữa, “Đương nhiên, mặc dù Ngũ Phúc Linh Nhãn tốt, nhưng nếu xét theo góc độ lâu dài, giá trị sử dụng của nó không cao được như hồ linh thủy.”

“Được, em quyết định thế nào thì cứ làm thế đó đi.”

Đạt được sự đồng ý, Du Tiểu Mặc lập tức động thủ đào thải thạch, mặc dù dùng mắt thường cũng có thể nhìn thấy thải thạch, nhưng thật ra nó được bao phủ trong một lớp băng trong suốt, hắn sợ làm hư hao đến thải thạch, cho nên chỉ dám dùng dao cạy từng chút từng chút băng ra.

Dao được chế từ kim loại của Thôn Kim thú, cực kỳ sắc bén, chỉ nhẹ nhàng gọt một cái là tróc được một lớp băng như cắt đậu hũ, cũng không lâu sau, hắn đã bóc hết lớp băng xung qua thải thạch.

Viên thải thạch lớn bằng quả đấm lẳng lặng nằm trên tay hắn, đủ mọi màu sắc, ban đầu cứ tưởng thải thạch là một loại đá, kết quả hóa ra là một loại rau câu mọng nước, chỉ cần nhẹ nhàng chọc một cái là nảy lên ngay.

“Lăng Tiêu, anh bảo cái này có thể ăn không?” Du Tiểu Mặc có chút thèm, cứ nhìn chằm chằm vào “rau câu” làm hắn nhớ tới thạch rau câu đời trước, rau câu mát lạnh vị cực kỳ ngon, là một trong những thứ hắn thích ăn nhất đấy.

Lăng Tiêu nhìn hắn, nghiêm túc nói: “Em có thể thử một lần.”

Du Tiểu Mặc chột dạ sờ cằm, hắn chỉ đùa chút thôi mà, cần gì phải nói nghiêm túc vậy chớ.

Hai người cùng tiến vào không gian.

Đây là lần đầu tiên Lăng Tiêu nhìn thấy khe hở phía trên không gian, nó đã lan rộng đến mười bốn mười lăm phân, mặc dù rất nhỏ, nhưng mới một thời gian mà đã rộng như vậy, có khi không tới vài năm, khe hở sẽ lan ra thành ba bốn mươi phân mất.

Chỉ mấy phân đã đủ làm sản lượng linh thủy trong hồ giản mạnh, nếu khe hở còn dài hơn nữa, khó đảm bảo sau này sẽ không còn một giọt linh thủy.

Hai người đi tới bên hồ, hôm nay hồ linh thủy chỉ còn chưa đầy một phần tư.

Ban đầu đã bị Lăng Tiêu và Tiểu Kê dùng hết hai phần ba, sau đó hắn muốn thúc linh thảo sinh trưởng lại dùng hao mất một chút, kết quả là càng ngày càng ít.

Nguồn suối nơi đáy hồ thoạt nhìn có vẻ không khác gì bình thường.

Du Tiểu Mặc nhảy xuống hồ linh thủy đi tới trước con suối, chính giữa con suối và hồ linh thủy có một lớp màng mỏng trong suốt, bởi vì hắn chưa từng lấy nguồn suối ra, cho nên không hiểu liệu nếu bây giờ lấy nó ra có ảnh hưởng tới không gian hay không, do dự một lát, cuối cùng hắn vẫn chần chừ mãi không quyết định.

“Thử một lần đi, để thải thạch lên.” Lăng Tiêu thấy Du Tiểu Mặc chậm chạp lề mề mãi, liền quyết định thay hắn.

Du Tiểu Mặc gật gật đầu, sau khi thải thạch được ngâm vào linh thủy, từng vòng sáng rực rỡ bắt đầu khuếch tán ra xung quanh, mặc dù phạm vi không lớn, nhưng dường như cả hai đang hòa vào làm một thể, thấy cảnh tượng như vậy, Du Tiểu Mặc hứng phấn quá, đúng là hiệu quả không tệ.

Sau khi hắn đặt thải thạch lên lớp màng mỏng kia, thải thạch lập tức rơi vào bên trong, một khắc sau, không gian đột nhiên chấn động.

Du Tiểu Mặc hoảng hốt, lúc cúi đầu nhìn lại, nguồn suối và thải thạch đã hòa làm một thể rồi.

Lăng Tiêu túm lấy cánh tay Du Tiểu Mặc, kéo hắn lên bờ, toàn thân hai người ướp nhẹp nhưng không ai để ý, cả hai đều nhìn về khe nứt trên đỉnh đầu, dường như khe nứt chừng mười bốn phân đang bị ép lại, nơi đen thui hiện lên vài tia sét rất nhỏ.

Một lát sau, những tia sét này như những đường chỉ, dần dần vá khe nứt lại, khe nứt mười bốn phân từ từ chỉ còn lại vài phân, cuối cùng được vá tới mức chẳng còn một khe hở, biến mất hoàn toàn. Bầu trời bao la sáng ngời như chưa từng có chuyện gì xảy ra, nhưng lại tồn tại thêm một thứ tuyệt đối không có khả năng xuất hiện.

Du Tiểu Mặc há hốc miệng —— Mặt trời!

Không gian của hắn không có mặt trời, nhưng quanh năm suốt tháng bầu trời đều trong xanh sáng rực.

Bởi vì không gian không phải là một khu vực tự nhiên, cho nên hắn không thấy bất ngờ, vậy mà bây giờ bởi vì có thêm một viên thải thạch, nơi này đã xuất hiện mặt trời.

Nhưng thứ thay đổi không chỉ là bầu trời, toàn bộ không gian đều phát sinh biến hóa.

Báu vật truyền tộc của Du tộc giống với không gian giới chỉ của tu luyện giả, thuộc về kiểu không gian phẳng, một miếng đất, một mảnh trời, diện tích chật hẹp.

Nhưng bây giờ, cảnh tượng trong không gian đang xẹt qua trước mắt hắn như cưỡi ngựa xem hoa.

Không gian dùng tốc độ chóng mặt kéo dài, núi cao nước chảy, từ xa xa đã có thêm một mảnh núi xanh xanh, cây cối trong rừng xanh um tươi tốt, có chim bay cá nhảy, mới thoáng cái mà không khí đã có thêm hương vị nhẹ nhàng khoan khoái.

Sau khi kịp phản ứng, hắn lập tức nhớ tới ruộng linh thảo, bởi vì linh thủy từ từ hao hụt, cho nên hiện tại hắn trồng rất ít linh thảo cao cấp, trừ phi có nhu cầu, mặc dù hiện tại linh thảo trong ruộng không nhiều lắm, nhưng đều là linh thảo rất quý giá, nếu chúng biến mất, hắn sẽ đau lòng muốn chết luôn.

Cuối cùng, Du Tiểu Mặc nhìn thấy ruộng bậc thang xinh đẹp ngay dưới chân núi.

Trên sườn núi, từng thửa từng thửa ruộng linh thảo xanh mơn mởn tỏa sáng, có thành thục, có không thành thục, tản ra mùi cỏ xanh và hương hoa thơm ngát.

Nhìn không gian hoàn toàn biến dạng, trong đáy mắt Du Tiểu Mặc chỉ toàn là ngạc nhiên.

“Xem ra không gian biến hóa rồi.” Lăng Tiêu đứng bên cạnh hắn, nhìn cảnh tượng xung quanh, trong mắt cũng khó nén nổi kinh ngạc, khó trách Du tộc viễn cổ lại coi không gian này như báu vật truyền tộc, quả nhiên cái gì cũng có lý của nó cả, y chưa từng nghe nói tới không gian có thể tiến hóa, nhưng lại nghĩ đến có khả năng bản thể của không gian liên quan tới nguồn suối, sau khi thải thạch dung nhập sẽ xúc tiến không gian biến hóa, đúng là sự thật khó mà tin nổi!

Nghe y nói vậy, Du Tiểu Mặc lập tức chạy về hồ linh thủy.

Quả nhiên, hồ linh thủy cũng sinh ra biến hóa cực lớn, linh thủy đã không còn màu trong suốt như xưa nữa, mà tỉnh thoảng lưu truyển vài tia màu sắc rất rực rỡ, tựa như một hồ linh thủy muôn màu muôn vẻ, còn đẹp đẽ hơn khi được mặt trời chiếu rọi, phản xạ ra hào quang chói mắt.

Ngoài ra, nguồn suối cũng biến mất.

Bởi vì bị sự biến hóa của không gian thu hút toàn bộ sự chú ý, Du Tiểu Mặc không chú ý tới suối nguồn đã biến mất như thế nào, kể cả viên thải thạch kia nữa, mặc dù không rõ đã có chuyện gì xảy ra, nhưng có vẻ nguồn suối biến mất lại là chuyện tốt.

Kiểm tra sản lượng trong hồ linh thủy, Du Tiểu Mặc phát hiện cứ mười phút lại có một giọt linh thủy sinh ra, tốt hơn trước kia nhiều lắm.

Lăng Tiêu nhìn nụ cười không nén được trên mặt hắn, khóe môi cũng dần dần cong cong, đẹp hơn cái vẻ mặt buồn thiu mấy hôm trước rồi đấy.