Truyền Thuyết Chi Chủ Đích Phu Nhân

Chương 683: Bí ẩn về sự ra đời




“Nếu phụ thân không bị Kỳ Lân chủ giam lại, vì sao trước đó không liên hệ với con? Còn nữa, Cổ thúc có biết rõ chuyện này không?” Thấy Lân Minh lộ ra vẻ khó xử, Lăng Tiêu dứt khoát hỏi thẳng.

Điều này làm cho Lân Minh định mượn cớ lấp liếm cho qua chuyện sượng ngắt, quả nhiên, có một đứa con trai quá thông minh không phải là chuyện tốt, đáng ra lúc trước ông phải nghĩ tới chỗ này chứ.

“Chuyện này, ta không cố ý muốn giấu giếm con.” Lân Minh bất đắc dĩ nói.

Thời điểm Lăng Tiêu sinh ra, mặc dù Kỳ Lân chủ đang hấp hối, nhưng vẫn chưa chết, sau khi biết được chuyện của ông, Kỳ Lân chủ vẫn hận ông không nghe lời, thậm chí muốn giam cầm ông trong Kỳ Lân tộc vĩnh viễn.

Không giết Lân Minh cũng vì hai nguyên nhân, một là thương thế của Kỳ Lân chủ rất nghiêm trọng khó mà qua khỏi, người biết được việc này chỉ có một mình đệ tử là Lân Minh, Kỳ Lân chủ không có khả năng giết Lân Minh, mặc dù cảm thấy thẹn với sự chờ mong và bồi dưỡng mà Kỳ Lân chủ dành cho mình, nhưng Lân Minh sẽ không vứt bỏ ái nhân và con trai của mình.

Một nguyên nhân khác là Kỳ Lân chủ biết thời gian còn lại không nhiều, một khi ông ta chết, Kỳ Lân tộc sẽ rơi vào hỗn loạn, một số kẻ sớm nhằm vào Kỳ Lân tộc cũng sẽ rục rịch.

Kỳ Lân chủ lợi dụng việc này để uy hiếp, ép Lân Minh phải bảo vệ Kỳ Lân tộc, giả mạo thân phận của ông ta, hơn nữa cấm không được để cho bất cứ kẻ nào biết rõ, kể cả ái nhân và con trai.

Lân Minh là người trọng tình trọng nghĩa, đúng là sự kiện kia ông có lỗi với Kỳ Lân chủ, mặc dù biết rõ Kỳ Lân chủ nhằm vào nhược điểm này mới đưa ra yêu cầu ép buộc, nhưng Lân Minh vẫn đáp ứng, ai ngờ một lần giả mạo dài tới cả vạn năm.

Nhưng chuyện của Lăng Tiêu, đúng là vì suy nghĩ cá nhân của ông.

Lân Minh biết rõ tình cảnh của Lăng Tiêu, cũng biết y bị bài xích rất mạnh, cho nên ông chỉ có thể đứng sau lưng âm thầm ủng hộ y.

Lân Minh tin tưởng, chắc chắn con mình sẽ vượt qua được.

Mãi tới vạn năm trước, khi hay tin chỉ vì ước định với Lân Thiếu Dật mà con mình phải rời khỏi đại lục Thông Thiên, từ nay về sau biến mất không còn tăm tích, cả vạn năm không hề xuất hiện, quả thật Lân Minh đã cảm thấy hối hận, nhưng đáng tiếc khi ấy có hối hận cũng chẳng thể làm nên chuyện gì.

Lăng Tiêu nghe xong im lặng giây lát, đột nhiên hỏi: “Cổ thúc biết chuyện này không?”

Lân Minh bắt đầu chột dạ, ánh mắt lóe lên một cái.

Lăng Tiêu vừa nhìn đã biết đáp án, hóa ra người bị giấu giếm cũng chỉ có mình y, hay thật, cả đám đều coi y như con rối.

“Tiêu nhi, con dừng trách Cổ thúc của con, thực ra là ta bảo ông ấy không nói cho con, với sự thông minh tài trí của con, ta nghĩ con phải đoán được một chút mới đúng.” Lân Minh vội vàng giải thích, Lăng Tiêu có thể trách ông, nhưng ông không muốn Lăng Tiêu trách Lân Cổ.

Lân Thiếu Dật dã tâm bừng bừng, gã cũng giống như Thông Thiên Đế, không chỉ muốn trở thành chúa tể của đại lục Thông Thiên, Lân Thiếu Dật còn muốn thống trị toàn bộ thế giới, trở thành Chí Tôn giả duy nhất, tạo nên quy tắc của mình, để toàn bộ thế giới nằm trong tay gã. Thực ra nếu so sánh với Thông Thiên Đế, dã tâm của Lân Thiếu Dật còn lớn hơn.

Vạn năm trước, ngay cả Lân Minh cũng phát giác được điều này.

Chỉ là vì khi ấy con trai bỏ “nhà” trốn đi, Lân Minh không còn tâm trí để ý tới Lân Thiếu Dật, đợi lúc ông phát hiện ra Lân Thiếu Dật kỳ quái, đã là một ngàn năm sau, lúc bấy giờ Lân Thiếu Dật đã phát triển tới mức ông không thể làm gì được, không chỉ vì tu vi của gã, mà còn cả Hắc Tri Chu mà gã dựng nên.

Lúc khởi điểm, mặc dù Hắc Tri Chu chỉ là một thế lực ngầm, nhưng nó phát triển với tốc độ chóng mặt.

Đợi Lân Minh phát hiện ra, Hắc Tri Chu đã thành hình rồi, muốn nhổ tận gốc cũng không dễ, cho nên khi ấy ông chỉ âm thầm thu thập tài liệu về Hắc Tri Chu, hơn nữa thỉnh thoảng để lộ chút tin tức ra ngoài, để Thiên Cẩu nhận được tin tức này.

“Vậy là phụ thân và Cổ thúc cùng gạt con, việc này mang lại lợi lộc gì cho hai người?” Lăng Tiêu bình tĩnh nói, đúng là y có thể đoán được đầu đuôi sự việc, nhưng làm gì có ai không muốn được thông báo trước, mà phải chờ tới lúc mình phát hiện ra mới giải thích, việc này không khác gì mấy lời nói vuốt đuôi!

Lân Minh thở dài bất lực, “Vì truyền thuyết Tứ Linh, Lân Thiếu Dật đã lên thế hoạch tạo ra ba loại huyết mạch khác cho bản thân, ta không biết vì sao hắn lại nghĩ ra phương pháp này, nhưng đợi lúc ta phát hiện ra, hắn đã tiến hành một nửa, khi ấy ta không thể ra mặt, cho nên liền thương lượng với Cổ thúc của con, bồi dưỡng coi trở thành đối thủ của Lân Thiếu Dật, để con ngăn cản hắn!”

Lăng Tiêu xì mũi con thường, y đã nghĩ ra được kết luận sau khi họ thương lượng xong tồi tệ đến mức nào, khó trách Cổ thúc thường xuyên nói y phải không ngừng trở nên mạnh mẽ, sau đó giải cứu phụ mẫu mình ra khỏi Kỳ Lân tộc và Yêu Hoàng tộc, trên thực tế đây chỉ là cái cớ để khích lệ y phát triển mà thôi, à phải nói là khích lệ còn dễ nghe, nói thẳng thì phải là lừa gạt!

Lân Minh bị y nhìn tới mức hơi ngượng ngùng, trong tình huống lúc ấy họ chỉ có thể nghĩ ra biện pháp này.

Lăng Tiêu đổi chủ đề, “Vậy chuyện của mẫu thân đại nhân là sao?”

Kể từ khi biết thái độ của mẫu thân đối với y, Lăng Tiêu vẫn luôn hoài nghi, hình như sự việc không hề như y tưởng tượng, chắc chắn bên trong còn có uẩn khúc gì.

Lân Minh đã nghe Lân Cổ kể về chuyện của Cơ Tú Tâm, Tiêu nhi có nghi ngờ cũng nằm trong dự liệu của ông, nhưng riêng chuyện này ông vẫn không nghĩ ra cách để giải thích cho Lăng Tiêu hiểu.

“Còn nữa, bốn loại huyết mạch trên người con là sao?”

Lăng Tiêu có thể xác định, bất luận là phụ thân hay mẫu thân, đáng lẽ ra hai người chỉ có một loại huyết mạch mới phải, vậy thì huyết mạch Chân Long và Huyền Quy của y sinh ra như thế nào, điều này vẫn luôn làm y trăm mối không có cách giải.

“Chuyện của mẫu thân con là do lỗi của ta, thực ra sự ra đời của con là giao dịch giữa ta và bà ấy, mẫu thân của con vốn là một nữ nhân nhiệt huyết không muốn bị cản trở, nàng hướng tới tự do, nhưng Yêu Hoàng tộc lại là chướng ngại lớn nhất trên con đường tự do của nàng…”

“Thánh nữ của Yêu Hoàng tộc phải hiến dâng cả đời cho tộc, trọn đời họ không được rời khỏi Yêu Hoàng tộc, càng không được phép kết hôn sinh con, mẫu thân của con không thể chịu đựng được tất cả những chuyện này, sau đó nhờ một cơ hội ngẫu nhiên, bà ấy phát hiện ra kế hoạch của ta.”

Nói tới đây, Lân Minh đột nhiên biểu hiện thái độ muốn nói lại thôi.

Lăng Tiêu nhướn mày: “Kế hoạch gì?”

Lân Minh do dự một chút mới cam chịu mà nói: “Tổ tiên của Huyền Quy tộc – Trí Giả đã từng tiên đoán, một trăm triệu năm sau, đại chiến viễn cổ sẽ lại tái hiện, đến lúc ấy đại lục Thông Thiên sẽ lại hình thành gió tanh mưa máu, trừ phi xuất hiện một biến số.”

Ánh mắt Lăng Tiêu trầm xuống.

Lân Minh lại cảm thán thêm một lần, quả nhiên có một đứa con trai quá thông minh không phải là chuyện tốt, ông đột nhiên cảm thấy hơi hâm mộ Du Quân Kỳ rồi đó.

Phần trước trong câu nói của Trí Giả ám chỉ Thông Thiên Đế và Lân Thiếu Dật, mặc dù lập trường của hai người khác với Thông Thiên Đế tiền nhiệm và người trong truyền thuyết Tứ Linh kia, nhưng cả hai đều có dã tâm, cuối cùng sẽ vì tranh đoạt ngôi vị Chí Tôn giả mà đánh nhau, kết quả máu chảy thành sông.

Khi ấy đại lục Thông Thiên sẽ bị tàn phá một lần nữa, phải nói đại lục Thông Thiên của hôm nay đã sớm thủng lỗ chỗ, nếu đại chiến lại xảy ra, có lẽ thế giới này sẽ không chịu được, rất có thể số mệnh của đại lục Thông Thiên sẽ đi xuống dốc.

Mà biến số được Trí Giả nhắc đến chính là Lăng Tiêu, bốn loại huyết mạch trong người Lăng Tiêu còn thuần khiết hơn cả Lân Thiếu Dật, bởi vì sự thật là y không được thai nghén trong cơ thể mẹ.

Lân Minh làm theo lời Trí Giả, nhưng sự ra đời của Lăng Tiêu lại nằm ngoài dự đoán của họ, ban đầu ông chỉ tính toán khi con mình ra đời sẽ có được huyết mạch của Kỳ Lân và Yêu Hoàng, còn Chân Long và Huyền Quy đợi sau này hãy tính, nào ngờ, cuộc đời lại trùng hợp như vậy, bây giờ nhớ lại, ông vẫn cảm thấy khó mà tưởng tượng nổi.

“Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?” Lăng Tiêu thấy Lân Minh đang nói đột nhiên dừng lại, không khỏi nhíu mày.

Lân Minh đành phải kể nốt: “Huyết mạch Chân Long và Huyền Quy trong người con thật ra là từ Cổ thúc, về sau ta cũng mới biết, hóa ra Cổ thúc của con lại là hậu nhân của hai tộc, có điều huyết mạch bị pha loãng, khi di truyền cho con càng ít hơn.”

“Cổ thúc là loài người.” Lăng Tiêu nhướn mày, bình tĩnh trần thuật.

“Ta biết.” Lân Minh gật gật đầu, “Cổ thúc của con đúng là loài người, huyết mạch Huyền Quy và Chân Long của ông ấy cũng chưa được kích phát, cho nên ông ấy vẫn còn là con người, còn nữa, loài người muốn kích phát huyết mạch yêu thú rất khó, nhưng con thì khác, bởi vì bản thể của con là yêu thú, những việc sau này cũng dễ dàng hơn.”

“Vậy là…” Lăng Tiêu dừng lại một chút, “Thực ra con là con trai của Cổ thúc, đúng không?”

Lân Minh nghẹn ngào cười lớn, nhưng nụ cười lại có vẻ gì đó rất vui mừng, “Đúng vậy, mẫu thân Cơ Tú Tâm của con chỉ cung cấp huyết mạch Yêu Hoàng cho con, nhưng bà ấy làm vậy đều vì mong muốn tự do, sau khi con sinh ra Cơ Tú Tâm chưa từng ngó ngàng tới, cũng chưa từng tìm hiểu về con, mặc dù nói vậy có chút tác trách, nhưng ta vẫn muốn nói cho con biết, người chính thức thai nghén và sinh ra con là Cổ thúc, thực ra con phải gọi ông ấy là cha.”

Nói đến đây, Lân Minh thận trọng nhìn y.

Đột nhiên phát hiện mẫu thân không phải là mẫu thân, mà là cha, thường thì khi gặp phải chuyện ly kỳ như vậy hẳn là người bình thường sẽ rất khó để tiếp nhận, nhưng hiển nhiên ông đã quên, Lăng Tiêu không phải là người bình thường.

Nghe giải thích của ông, y còn bình tĩnh hỏi: “Vậy thì tại sao Cơ Tú Tâm lại bị Yêu Hoàng tộc nhốt lại?”

Lân Minh không ngờ y lại sửa miệng nhanh như vậy, vừa nãy còn gọi mẫu thân, bây giờ đã biến thành Cơ Tú Tâm, thật lâu sau mới trả lời: “Thánh nữ cần tấm thân trong sạch, bất kể là thể xác hay linh hồn, mẫu thân của con… Khụ, về sau Tú Tâm bị phát hiện không còn trong sạch nữa, sự hiện diện của con cũng bị Yêu Hoàng tộc phát hiện, vì vậy nàng bị Yêu Hoàng tộc giam lại, vẫn luôn bị nhốt ở trong tộc, mặc dù ta muốn cứu nàng, nhưng tình huống của ta lúc ấy căn bản không thể ra mặt, cho nên hẳn là nàng có chút hận ta.”

Nghe đến đó, Lăng Tiêu miễn cưỡng tiếp nhận lời giải thích của ông, dùng bốn chữ để tổng kết thì là —— Thân bất do kỷ!

Y không phải là người sĩ diện cãi lão, có điều sự bình tĩnh của y nằm xa ngoài dự liệu của Lân Minh.

Bình thường nếu ai nghe được thân thế ly kỳ như vậy, chắc chắn trong lòng sẽ cảm thấy không được tự nhiên hoặc phải dãy dụa một phen, nhưng y không hề, ngược lại còn đoán được bảy tám phần sự việc.

Lân Minh cảm thấy ông không thể nhìn thấu đứa con trai này nữa rồi, lại cảm thấy hâm mộ Du Quân Kỳ quá chừng.

“Ngoại trừ việc này, phụ thân còn có bí mật khác muốn nói nữa không?”

Ngay thời điểm Lân Minh thở phào một tiếng, Lăng Tiêu đột nhiên mở miệng, dùng ánh mắt sáng quắc nhìn ông.

Lân Minh sững sờ, vô thức đáp: “Không có.”

Lăng Tiêu dùng nét mặt như cười như không nhìn ông mười giây, sau đó dứt khoát tạm biệt: “Con muốn đi tìm phu nhân nhà mình, phụ thân có thể đi rồi.”

Nhẹ bỗng, không mang theo một áng mây.

Lân Minh chợt cảm thấy, trong giây phút này, vị trí của phụ thân và con trai đột nhiên bị trao đổi.