Truyền Thuyết Chi Chủ Đích Phu Nhân

Chương 669: Muôn người chú ý




Cảnh tượng này không chỉ thu hút những người ngồi gần võ đài mà còn cả ban giám khảo, cả năm người cùng lộ ra nét mặt khác nhau, hiển nhiên là không ngờ có hai cường giả lục phẩm lại được phân tới võ đài số ba mươi ba, những thí sinh ở võ đài khác lại vui phải biết.

“Có trò hay để xem rồi!” Ai đó phát ra âm thanh hả hê, giọng điệu chỉ sợ thiên hạ không loạn.

“Bạch liên hoa của Hắc Tri Chu, đã từng là thánh nữ của bộ lạc Cổ Mã – Tổ Mã, nghe nói nàng có ân oán với cả Lăng Tiêu và Du Tiểu Mặc, chắc mọi người còn nhớ rõ chiến tranh Đông Châu chứ, lần này đúng là oan gia ngõ hẹp, mới vòng đầu đã đụng độ nhau!”

“Thật đáng chờ mong!”

Võ đài số ba mươi ba từng được coi là võ đài may mắn rất nhất, hiện tại lại trở thành nơi xui xẻo nhất.

Giờ phút này, mấy thí sinh âm thầm vốn đang cảm thấy may mắn chỉ có thể co đầu rút cổ trốn trong góc võ đài, dùng hết sức lực từ hồi còn bú sữa mẹ tới giờ để chống cự lại uy áp của hai người.

Đan sư lục phẩm chính là sự tồn tại đứng đầu đại lục Thông Thiên.

Mặc dù lần này rất nhiều đan sư thải cấp tham gia đại hội đan sư, nhưng riêng đan sư lục phẩm thì có thể dùng mười đầu ngón tay để đếm được, xác suất một võ đài xuất hiện hai người vô cùng nhỏ, chớ nói chi là võ đài cuối, chỉ có thể nói vận khí của họ không tồi.

Sức mạnh linh hồn trong cơ thể Du Tiểu Mặc tuôn ra như nước lũ, gào thét quay cuồng đánh về phía Tổ Mã, gần như tràn ngập khắp nửa võ đài.

Tổ Mã cũng không yếu, một nửa võ đài khác đều ngàn ngập sức mạnh linh hồn của nàng, phẫn nộ gào thét tấn công Du Tiểu Mặc, hai bên cắn xé nhau, từng trận lốc xoáy kịch liệt tàn sát khắp nơi, những đan sư khác miễn cưỡng lắm mới giữ vững được cơ thể, người nào thực lực hơi yếu không kịp trở tay đều ấm ức ngã khỏi võ đài.

Thấy cảnh tượng này, ánh mắt Tổ Mã trở nên lạnh lẽo.

Tư liệu nàng đang giữ nói tu vi của Du Tiểu Mặc là ngũ phẩm, mặc dù biết hắn đã lấy được Ngũ Phúc Linh Nhãn cực phẩm, rất có thể tu vi sẽ tinh tiến nhưng nàng có nằm mơ cũng không ngờ được, trong vỏn vẹn một năm ấy, hắn lại lên cấp.

Đan sư lục phẩm!

Nhớ ngày đó, để leo lên độ cao này nàng đã phải ngậm bao nhiêu đắng, nuốt bao nhiêu cay, không chỉ không ngừng tăng phẩm cấp linh hồn lên mà còn phải tu luyện, luyện đan, mỗi lần lên cấp đều vô cùng khó khăn và gian nan, còn Du Tiểu Mặc thì sao, chỉ tùy tùy tiện tiện cũng trở thành đan sư lục phẩm.

Người so với người, quả là khiến người ta giận điên!

“Tiểu quỷ thối, rơi vào tay ta, ta sẽ cho ngươi có đi mà không có về!” Tổ Mã âm u nói.

Lần thi đấu này, bọn hắn đều đặt mục tiêu vào vị trí thứ nhất, không chỉ vì đạt được phẩm thủy, mà còn ước định giữa Thiếu Dật và Lăng Tiêu, nếu nàng đánh bại Du Tiểu Mặc ngay vòng đầu tiên, làm hắn mất tư cách, chắc chắn thể diện của Lăng Tiêu sẽ mất hết.

Nghĩ vậy, Tổ Mã càng thêm tận lực.

Lật tay lại, trong tay nàng đã xuất hiện một sợi dây màu trắng, đây là vũ khí của nàng, mặc dù không phải roi nhưng nó còn linh hoạt hơn roi rất nhiều, chỉ thấy Tổ mã nhẹ nhàng quất lên mặt đất, sàn võ đài lập tức xuất hiện một vết nứt.

Vì để đại hội tiến hành thuận lợi, loại đá mà Tiêu Dao Viện dùng để xây quảng trường không phải là loại đá tầm thường, chỉ cần động tác không quá phận, chắc chắn võ đài sẽ không bị phá hủy nghiêm trọng.

Ánh mắt lạnh lẽo của Tổ Mã nhìn Du Tiểu Mặc, sợi dây trong tay lập tức vung qua, sợi dây mềm mại hóa thành lưỡi đao sắc bén, quất thẳng vào cơ thể hắn, có thể tưởng tượng, nếu bị đánh trúng, chắc cảm giác kia sẽ không dễ chịu chút nào đâu.

Đúng lúc này, trong tay Du Tiểu Mặc đột nhiên xuất hiện một thanh vũ khí chặn đứng sợi dây lại, sợi dây kia đánh trúng vũ khí của hắn rồi bắn trở về, còn Du Tiểu Mặc hoàn toàn không hao tổn chút lông tóc nào.

Tổ Mã trợn mắt, nhìn thứ trong tay Du Tiểu Mặc, một cái… Xẻng!

Cái xẻng không phải là xẻng vàng lần trước, mà là xẻng bạc, tay cầm của nó cũng không còn làm bằng gỗ nữa, hay nên nói là toàn bộ xẻng đều được tạo thành từ một thứ kim loại màu bạc.

Đương nhiên người phát minh ra nó chính là Thôn Kim thú rồi, sau khi đúc kết kinh nghiệm lần trước nó đã nhổ ra một cái mới.

Tất cả mọi người nhìn cảnh tượng này đều rối rít trợn tròn mắt.

Từ xưa đến nay, hình như chẳng có cường giả nào dùng xẻng làm vũ khí, Du Tiểu Mặc đúng là người khai sáng dòng lịch sử, hơn nữa có thể ngăn cản được sợi dây của Tổ mã, hẳn là không phải xẻng bình thường.

Sắc mặt Tổ Mã cực kỳ u ám, nhìn chằm chằm vào cái xẻng trên tay Du Tiểu Mặc, nàng đã từng nghe Phương Dương kể về một cái xẻng vàng, chẳng biết xẻng bạc này có cứng như xẻng vàng kia không, nàng không tin thứ này thật sự có thể ngăn cản được đòn tấn công của mình, vừa nãy chỉ là món khai vị mà thôi, bây giờ mới là món chính.

Tổ Mã vung sợi dây trong tay, tiếng chan chát vang lên liên hồi, nghe âm thanh thôi cũng thấy nếu bị đánh trúng sẽ đau lắm đây, chỉ thấy nàng liên tục quăng vài cái, đột nhiên quấn vài vòng, sau đó nhanh chóng lao về phía Du Tiểu Mặc.

Du Tiểu Mặc cảm thấy sợi dây này thật là quen quá đi, hình như nữ đan sư rất thích dùng vũ khí dạng này, không phải roi thì cũng là dây, nếu hắn nhớ không lầm thì lúc ở học viện Đạo Tâm hắn cũng từng gặp một nữ nhân của gia tộc Xích Huyết dùng vũ khí tương tự.

Loại vũ khí này rất nhẹ nhàng, đã vậy còn vô cùng linh hoạt, hơn nữa không cần động tác quá mạnh, hắn đã từng nghe nói nếu là vũ khí huyễn hóa ra có thể thu vào bên trong cơ thể, tiến hành săn sóc ân cần bằng linh hồn, trải qua thời gian dài nuôi dưỡng, bất luận là độ cứng hay sự sắc bén của sợi dây đều càng ngày càng tốt.

Với số năm Tổ Mã sống trên đời, chỉ sợ sợi dây màu trắng này được săn sóc một thời gian khá dài.

Có điều Du Tiểu Mặc biết thứ này có một khuyết điểm, loại vũ khí này tương đương với thứ kết nối tới linh hồn, nếu như chặt đứt nó, linh hồn cũng sẽ bị tấn công.

Sợi dây nhanh chóng bay tới trước mặt Du Tiểu Mặc, nhưng thời điểm sắp đụng phải hắn lại rẽ qua hướng khác, sau đó tiếp tục quấn quanh, như muốn vây khốn hắn vậy đó, cũng may mà Du Tiểu Mặc phản ứng rất nhanh, hắn vung xẻng chém thật mạnh xuống sợi dây đang không ngừng thay đổi phương hướng kia.

“CHENG!”

Âm thanh nhức óc vang lên bên tai mọi người.

Tổ Mã bàng hoàng, ánh mắt lộ ra sự khiếp sợ không thể che giấu, nàng đã xem thường cái xẻng bạc này, không ngờ kim loại bạc kia lại cứng đến thế.

Cơ mà nói thừa quá, nếu không cứng thì Du Tiểu Mặc lấy ra làm gì, phải biết thứ gì đã chui vào bụng Thôn Kim thú rồi thì rất khó mà lấy ra á, kim loại lần này cứng hơn lần trước nhiều, lần trước do vội vã khủng hoảng, nó nhổ ra kim loại cứng mới đào được trong địa đạo, bởi vì thực lực của Phương Dương chỉ có hai sao thôi.

Còn kim loại bạc trên tay hắn là của để dành của Thôn Kim thú đó, nịnh nọt bảo nó nhả ra vất vả lắm luôn.

Du Tiểu Mặc thừa thắng xông lên, cái xẻng trong tay đánh về phía Tổ Mã như muốn liều mạng, mặc dù cầm một cái xẻng rất chi là quái dị, nhưng có tác dụng là được, hắn cũng chẳng quan tâm người ta có chế nhạo hay không.

Tổ Mã đã được nghe Phương Dương kể về những gì diễn ra trong hang động, cũng biết Du Tiểu Mặc có thể đánh cho Phương Dương tàn tạ như vậy là do cái xẻng trong tay hắn, một người đã sớm chuẩn bị tinh thần như nàng làm sao lại luống cuống tay chân được.

Tổ Mã lập tức vung dây, đập trúng vào xẻng bạc của Du Tiểu Mặc, hai người đánh đến đánh đi, không đầy năm phút đã đánh tới trăm chiêu, mỗi chiêu đều bộc phát một luồng gió mạnh, gió thổi toán loạn khắp xung quanh, dù nhìn bằng mắt thường cũng có thể chứng kiến từng cơn lốc xoáy quay cuồng.

Đứng trong trận chiến này, những người khác vất vả lắm mới bảo vệ được bản thân, còn đâu thời gian mà nhúng tay.

Vì vậy, võ đài số ba mươi ba đã trở thành võ đài của hai người.

Nửa canh giờ sau, hai bên vẫn chưa phân thắng bại, mặc dù Tổ Mã rất muốn giết Du Tiểu Mặc, nhưng nàng không ngờ Du Tiểu Mặc lại khó chơi như vậy.

Cho tới ngày hôm nay, bọn hắn vẫn chỉ tập trung vào Lăng Tiêu, bởi vì Lăng Tiêu quá nổi bật, tất cả sự chú ý đều tập hợp hết vào y, thường vô tình bỏ qua thiếu niên bên cạnh, kể cả Tổ Mã cũng thế, tuổi còn trẻ đã trở thành đan sư lục phẩm, đúng là lợi hại đấy, nhưng Tổ Mã lại nghĩ thực lực của hắn không bằng tu vi.

Đừng tưởng có tu vi là được, trên thực tế nhiều đan sư lên cấp quá nhanh, mà cũng vì nhanh nên họ không thể nào phát huy thực lực ngang bằng với tu vi được, tất cả là do căn cơ bất ổn.

Tình huống này rất thường gặp.

Trong suy nghĩ của Tổ Mã, Du Tiểu Mặc cũng vậy, thực ra trước khi vòng tranh tài thứ nhất bắt đầu, nàng không hề để Du Tiểu Mặc vào mắt.

Khi võ đài đầu tiên xuất hiện mười người cuối cùng, những võ đài khác cũng liên tiếp hoàn thành vòng đầu. Vì vậy, tầm mắt của tất cả mọi người bắt đầu tập trung về phía võ đài số ba mươi ba vẫn đang chiến đấu căng thẳng.

Đã có sáu người rời khỏi võ đài, không phải là bị đối thủ đá xuống, phần lớn những người này đều không chịu nổi uy áp của Du Tiểu Mặc và Cổ Mã, cực kỳ vinh hạnh trở thành những đan sư mất mặt nhất đại hội đan sư!

Thời gian trôi qua, Tổ Mã dần trở nên nóng tính.

Bởi vì Du Tiểu Mặc quá khó chơi, hắn rất có ưu thế về tốc độ, cứ sắp đánh trúng tới nơi là hắn lại kịp thời né tránh, cộng với cái xẻng bạc phi thường cứng trong tay, mỗi lần va chạm và chấn động là một lần Tổ Mã cảm nhận được áp lực mà đối phương cố gắng gây ra, như thể đang nhằm vào linh hồn của nàng.

Mặc dù Tổ Mã rất tự tin với bản thân, nhưng càng lâu dài, linh hồn cũng bị ảnh hưởng ít nhiều, nếu không phải ý chí của nàng rất kiên định, chỉ sợ sẽ thất thần trong cuộc chiến, đến lúc ấy thì xong rồi.

Phát hiện động tác của Tổ Mã bắt đầu xao động, Du Tiểu Mặc khẽ nhếch khóe miệng, đây chính là hiệu quả mà hắn muốn.

Sợi dây được linh hồn ân cần chăm sóc thì sao chứ, dù cứng và sắc bén đến mấy thì thứ kết nối với linh hồn cũng chính là nhược điểm lớn nhất, ấy thế mà có vài kẻ còn đắc chí cơ, đúng là ngu hết thuốc chữa!