Truyền Thuyết Chi Chủ Đích Phu Nhân

Chương 643: Khởi nguồn của đại chiến




�N

Hoàng Thử thú biết chủ nhân mới rời khỏi không gian, vì vậy không bao lâu cũng chạy qua, còn có Tiểu Cầu và Miêu Cầu, thực lực của hai đứa khá thấp, cho nên không tới bên Quỷ Khốc Nhai, ở lại cùng chúng còn có Thôn Kim thú.

Mấy đứa liên tiếp chạy vào, nhưng khi nhìn thấy Lăng Tiêu ngồi bên cạnh chủ nhân, cả đám đều tự giác an phận.

Trong khoảng thời gian này chủ chân luôn ở trong không gian chăm sóc Lăng Tiêu lão đại, không có ai quản lý, bọn chúng chơi đến quên luôn trời đất luôn rồi, ban đầu còn có người lớn là Du Quân Kỳ kìa, ai mà ngờ vị này cũng ham chơi không kém.

Cuối cùng người ổn trọng nhất lại là Hoàng Thử thú có thực lực thấp nhất, nhưng có linh đan và nội đan mà Du Tiểu Mặc cho, thực lực của nó đã tăng lên không ít, đến bây giờ càng ngày càng sai khiến được nhiều Thử thú, thực lực cũng càng ngày càng cao.

Mặc dù sơn mạch Quỷ Trủng ngày nay vẫn là chiến trường viễn cổ đầy rủi ro và nguy hiểm lúc trước, nhưng rất nhiều nơi đã có tai mắt của Hoàng Thử thú, bất cứ chuyện gì xảy ra nó đều có thể nhận tin tức đầu tiên, còn nhanh hơn cả mạng lưới tình báo của Thiên Đao.

Bây giờ Du Tiểu Mặc thích Hoàng Thử thú nhất luôn đó, nhìn thấy nó liền nhớ tới nam tử áo đen mà hắn giao cho nó chăm sóc, từ sau khi trở về, hắn thường xuyên ở trong không gian cùng Lăng Tiêu, không biết nhiều về chuyện bên ngoài cho lắm.

“Bây giờ người kia thế nào rồi?”

Hoàng Thử thú thấy chủ nhân đang nhìn mình, liền trả lời: “Người nọ vẫn chưa tỉnh, nhưng thương thế đã khôi phục hơn phân nữa rồi, chỉ cần dưỡng thêm mấy tháng là có thể khôi phục hoàn toàn.”

“Nếu thương thế đã sắp khỏi rồi, sao vẫn chưa tỉnh?” Du Tiểu Mặc kinh ngạc hỏi, lúc trước hắn có nghe Hoàng Thử thú kể, mặc dù người kia bị thương rất nặng, nhưng khả năng khôi phục và sinh mệnh lực lại vô cùng mạnh mẽ, theo lý thuyết thì nên tỉnh rồi mới phải.

Hoàng Thử thú gãi gãi đầu, “Việc này ta cũng không rõ lắm, chủ nhân có muốn mau mau đến thăm hắn không?”

Du Tiểu Mặc nhìn về phía Lăng Tiêu.

Lăng Tiêu hỏi: “Người nọ mà hai người nói là ai?”

Du Tiểu Mặc lập tức hưng phấn: “Anh còn nhớ nam tử áo đen chúng ta gặp ở di tích Đào Nguyên không? Chính là hắn, lúc em trốn khỏi Thông Thiên Điện đã thuận tiện cứu hắn đó, hắn là người anh mời tới giúp đỡ đúng không?”

Lúc ấy Du Tiểu Mặc không chỉ cứu được nam tử áo đen, mà còn có hai thành viên khác của Thiên Cẩu, mặc dù họ đều bị thương, nhưng không nặng lắm, cho nên hai người đi thẳng về Quỷ Khốc Nhai, bởi vậy bỏ lỡ nam nhân áo đen vẫn còn trong không gian của Du Tiểu Mặc.

Nét mặt Lăng Tiêu có chút kì quái, “Em không báo cho Thiên Cẩu hả? Khế ước thú của em đâu rồi, mấy đứa không có ở nhà à?”

Du Tiểu Mặc chớp mắt mấy cái, “Báo cho Thiên Cẩu làm gì? Anh nói đám Xà Cầu sao, em vừa trở về chưa được hai ngày thì cả đám đã bị Thiên Đao mượn đi hết rồi, nói là có chuyện quan trọng muốn nhờ chúng giúp, em thấy có vẻ gấp gáp lắm, liền cho mượn rồi.”

Lăng Tiêu không trả lời hắn, quay ra nói thẳng với Hoàng Thử thú: “Ngươi đến Quỷ Khốc Nhai một chuyến, nói là người nọ muốn tìm đang ở chỗ chúng ta.”

Hoàng Thử thú nhìn về phía Du Tiểu Mặc.

Du Tiểu Mặc rất vui mừng gật đầu, ý bảo nó hãy nghe theo, đây là lần đầu tiên Lăng Tiêu ra lệnh cho khế ước thú của hắn, nhưng khế ước thú lại không lập tức chấp hành mệnh lệnh của y, mà trưng cầu ý kiến của hắn đó, thật vất vả quá đi mà.

“Đừng bảo ý của anh là nam nhân áo đen này chính là thành viên Thiên Cẩu nha? A, chẳng lẽ là Thiên Quỷ kia?”

Hoàng Thử thú đi rồi, Du Tiểu Mặc mới bắt đầu xâu chuỗi từng lời Lăng Tiêu nói, cuối cùng hắn cũng biết được thân phận của nam tử áo đen, đúng là thành viên thần bí nhất trong Thiên Cẩu – Thiên Quỷ, bởi vì vô tung vô ảnh, cho nên ngay cả đồng bạn cũng rất ít khi nhìn thấy hắn, chứ đừng nói là đám Tiểu Cầu.

Bảo sao lúc Tiểu Cầu và Miêu Cầu nhìn thấy nam nhân áo đen mà chẳng có phản ứng gì, mà những đứa đã từng gặp lại bị Thiên Đao dẫn đi hết, vậy là đến bây giờ Thiên Cẩu vẫn không biết Thiên Quỷ đang ở chỗ hắn.

Về phần Du Quân Kỳ, vị này chỉ quan tâm tới con trai cưng nhà mình thôi, việc của người khác không liên quan tới ông, cho dù biết Thiên Quỷ là thành viên của Thiên Cẩu, nhưng người kia cũng có bị gì đâu, thế thì cần gì phải báo cho Thiên Cẩu ngay há.

“Thật mừng khi cuối cùng em cũng đoán được hắn là ai.” Lăng Tiêu nói, cực kỳ thiếu thành tâm.

Nếu lần này không có y ngồi đây, rất có thể Thiên Quỷ sẽ bị giấu đến lúc tự hắn tỉnh lại mới thôi, Lăng Tiêu nhớ ngày đó đối thủ của Thiên Quỷ là một gã Thánh cảnh ba sao, xem ra hắn liều mạng khiến bản thân mình trọng thương để giết chết đối thủ.

Ánh mắt Du Tiểu Mặc bắt đầu dao động, trong khoảng thời gian này xảy ra quá nhiều chuyện luôn á, làm sao hắn còn thời giờ suy nghĩ việc khác chớ.

Tốc độ truyền tin của Hoàng Thử thú rất nhanh, cùng ngày Thiên Cẩu đã biết, bởi vì tìm mãi vẫn không thấy Thiên Quỷ, suýt nữa thì Thiên Đao còn tưởng rằng Thiên Quỷ đã bị Thông Thiên Điện bắt đi, ba tháng qua phái không biết bao nhiêu người tìm kiếm, giờ biết Thiên Quỷ đang ở trong cung điện, Thiên Đao lại không nóng nảy, chỉ bảo Hoàng Thử thú nói cho họ biết, tạm thời cứ để Thiên Quỷ ở bên này dưỡng thương.

Cơ mà sau đó Hoàng Thử thú còn lén nói cho Du Tiểu Mặc một điều, lúc nó báo tin tức cho các thành viên Thiên Cẩu ấy mà, nét mặt của họ vừa dữ tợn vừa vặn vẹo thấy ghê lắm luôn.

Có lẽ người khác không hiểu, nhưng Hoàng Thử thú biết rõ, vì việc tìm kiếm Thiên Quỷ, Thiên Cẩu đã bận rộn ba tháng nay, chẳng qua lúc đó nó đâu có biết Thiên Quỷ chính là nam nhân áo đen nọ.

Du Tiểu Mặc cảm thấy, trong thời gian ngắn hắn không nên tới Quỷ Khốc Nhai thì tốt hơn.

Lăng Tiêu đã khỏe hẳn, sau ba tháng dưỡng thương, nội thương cũng đỡ được bảy tám phần, y cũng nghe nói về cường giả Thánh cảnh ở Bạch Cốt trấn, nhưng tạm thời y không có ý định để ý tới mấy việc vặt thế này.

Điều khiến y để tâm chính là tình thế lúc này của đại lục Thông Thiên.

“Lăng Tiêu, em cho anh xem cái này nè.” Du Tiểu Mặc nhớ tới viên linh đan hắn lấy được từ trong bệ đá, sau đó còn điều tra ngọc giản của tổ tiên Đan Thanh, nhưng chẳng hề tra ra được một chút dấu vết, vì thế hắn bắt đầu hoài nghi thứ này không phải là linh đan.

Lăng Tiêu nhận lấy viên linh đan kia, “Đây là cái gì?”

Du Tiểu Mặc thấy Lăng Tiêu vẫn chưa biết, lập tức hào hứng bừng bừng, kể hết những chân tướng mà nam tử trung niên nói cho hắn nghe, kể cả quy tắc và chủ nhân, đây chính là điểm hắn thấy khó hiểu nhất đó.

“Ta hiểu.” Lăng Tiêu nắm lấy viên linh đan kia, chỉnh sửa lại thông tin vừa nghe một cách rõ ràng, nhìn ánh mắt của Du Tiểu Mặc, hỏi: “Em có nghi vấn gì?”

Du Tiểu Mặc chậm chạp nói: “Viên linh đan này…”

Lăng Tiêu hiểu ngay hắn muốn nói gì, giơ cái thứ giống linh đan trong tay lên trước mặt hắn, “Nói chính xác thì đây không phải là linh đan, nhưng nếu hiểu rộng ra thì cũng có thể coi nó như linh đan cũng được, ta chưa từng nhìn thấy thứ này, đây hẳn là biện pháp và Thông Thiên Đế và gã trung niên kia nghĩ ra, lợi dụng nó để đột phá tới cảnh giới Chí Tôn giả.”

“Chí Tôn giả?” Ánh mắt Du Tiểu Mặc sáng lên.

“Cảnh giới sau Thánh cảnh được gọi là Chí Tôn giả, nhưng chỉ tồn tại một Chí Tôn giả duy nhất, cho nên nếu có ai đó đột phá tới cảnh giới này, hoàn toàn không thể xuất hiện người thứ hai, Chí Tôn giả thượng nhiệm đã chết, Thông Thiên Đế ngấp nghé ngôi vị này cũng là chuyện dễ hiểu.”

Du Tiểu Mặc chép miệng một cái: “Thế nhưng mà nam tử trung niên kia từng nói chủ nhân của quy tắc đã chết rồi, nhưng sao một người mạnh đến nhường ấy lại có thể chết được?”

“Đây là một bí mật được chôn giấu rất sâu, vô cùng ít người biết, tuyệt đối không nhiều hơn năm, mà ngay cả Thông Thiên Đế cũng chưa chắc đã biết rõ chân tướng.” Giọng điệu của Lăng Tiêu đột nhiên trở nên thần bí.

Ánh mắt Du Tiểu Mặc sáng rực, hạ giọng thì thào hỏi: “Vậy sao anh biết được?”

Lăng Tiêu liếc nhìn hắn, “Đương nhiên là ta biết, em muốn biết không?”

Du Tiểu Mặc lập tức gật đầu lia lịa, “Anh mau nói cho em nghe đi.”

Lăng Tiêu ngoắc ngoắc ngón tay.

Du Tiểu Mặc xáp lại gần y, vừa đưa tai qua đã bị cắn, đầu lưỡi mềm mềm ẩm ẩm làm ướt vành tai hắn, thậm chí còn muốn luồn vào, hắn giật nảy, muốn đẩy ra lại bị kéo về, một đôi tay đang giở trò trên người hắn, còn hắn đã bị sờ tới mức xương cốt đều mềm nhũn rồi đây này.

“Anh có nói không hả?” Du Tiểu Mặc kéo kéo áo y, hôm qua vừa mới phát tình xong, mà một lần còn là mấy canh giờ, hắn sắp chịu hết nổi rồi.

Lăng Tiêu đành phải tha cho hắn, vừa đưa mắt ngắm nhìn vẻ đẹp dưới lớp quần áo kia, vừa kể: “Hẳn là em đã nghe nói về Chí Tôn giả thượng nhiệm, người này chính là điện chủ đầu tiên của Thông Thiên Điện, mặc dù thế giới hạn chế chỉ có một Chí Tôn giả xuất hiện, nhưng không có chuyện gì là tuyệt đối…”

Điện chủ đầu tiên của Thông Thiên Điện cũng không khác gì Thông Thiên Đế bây giờ, là kẻ bề ngoài ra vẻ đạo mạo, sau lưng lại có một bộ mặt khác, lão trở thành Chí Tôn giả trước khi đại chiến viễn cổ bắt đầu nổ ra khoảng một ngàn năm, bởi vì kiêng kị thực lực của Tứ Linh, cho nên lão đã phát động đại chiến viễn cổ, ý đồ tiêu diệt Tứ Linh.

Nguyên nhân của việc này là do huyết mạch của Tứ Linh, sau khi trở thành Chí Tôn giả, lão suy tính được Tứ Linh là sự tồn tại có khả năng uy hiếp địa vị của mình nhất.

Tại sao Tứ Linh lại có thể uy hiếp được một người đã trở thành Chí Tôn giả như lão ư, nguyên nhân chính là ở bốn loại huyết mạch. Từ một thời điểm còn xa xưa hơn viễn cổ, đã có một truyền thuyết về Tứ Linh, đợi khi bốn loại huyết mạch được kết hợp hoàn mỹ sẽ xuất hiện một cường giả có thể ngự trị cả Tứ Linh, thậm chí thực lực của cường giả này còn có thể sánh ngang với Chí Tôn giả.

Thứ thực sự khiến Chí Tôn giả cảm thấy bị uy hiếp chính là cường giả này.

Nhưng không xét đến suy nghĩ của điện chủ kia, bản thân Tứ Linh cũng không thể để cho cường giả này xuất hiện, ai lại muốn bị lãnh đạo chứ?

Tứ Linh đều là những người cao ngạo, họ tung hoành khắp đại lục Thông Thiên này đã lâu, lâu đến mức thậm chí còn bỏ qua cả Chí Tôn giả, chưa kể, cường giả này được kết hợp từ bốn loại huyết mạch, cũng đương tương với việc có được một phần tư huyết mạch của mỗi tộc. Mà Tứ Linh rất xem trọng vấn đề huyết mạch tinh khiết, có thể nghĩ, cường giả này không thể nào xuất hiện.

Nhưng Chí Tôn giả lại lo lắng, việc Tứ Linh vẫn tồn tại chính là một sự uy hiếp.

Vì vậy lão âm thầm khơi dậy đại chiến viễn cổ.