Truyền Thuyết Chi Chủ Đích Phu Nhân

Chương 639: Hoàn thành




Rời khỏi bệ đá, Du Tiểu Mặc tìm theo đường cũ quay về nhà tù.

Có điều hắn không có ý định cứu những người trong đó, bây giờ bản thân hắn còn khó đảm bảo, lấy đâu ra tâm trí mà đồng tình, chỉ là bởi vì nam tử trung niên đã từng nói, nếu tuyệt sát trận mở ra, tất cả mọi người sẽ bị nhốt trong Thông Thiên Điện.

Mặc dù Du Tiểu Mặc chưa tận mắt nhìn thấy thực lực của Thông Thiên Đế, nhưng nếu là nam nhân mạnh nhất đại lục Thông Thiên thì không thể yếu được rồi.

Hắn lo sau khi Thông Thiên Đế biết hắn phá hủy kế hoạch của gã sẽ nổi giận lôi đình, cho nên bây giờ hắn phải tìm đường lui cho Lăng Tiêu và bản thân, không thể để kết giới viễn cổ bên ngoài Thông Thiên Điện mở ra được.

Nam tử trung niên không nói làm gì để ngăn kết giới mở ra, Du Tiểu Mặc cũng không hiểu, nhưng hắn biết mình cần phải chạy tới nhà tù, nếu năng lượng trong trận không đủ, tuyệt sát trận sẽ không thể khởi động.

Cách đó không xa, cửa nhà tù đã bị nổ thành một đống gạch vụn.

Hóa ra sau khi hắn rời đi, kế hoạch của Hà Đông vẫn tiến hành thuận lợi.

Mặc dù lúc trước lão giả kia chỉ nói sẽ cứu bốn người, nhưng có linh thủy của Du Tiểu Mặc, hai người đã cứu tất cả tù nhân trong địa lao, hai gã thủ vệ ở ngoài cửa đã bị giải quyết từ sớm.

Cứu nhiều người không phải vì lương tâm và đồng tình, chỉ là càng đông càng dễ phân tán sự chú ý của đám áo choàng trắng, họ cũng có thêm một phần an toàn.

Mọi người đều ích kỷ.

Có điều kế hoạch của họ vẫn còn một sơ sót, đúng là tuyệt sát trận.

Thời điểm Du Tiểu Mặc bị đưa đi, nam tử trung niên đã âm thầm bảo thuộc hạ mở ra, đám người Hà Đông cũng không biết thực ra tuyệt linh trận chính là tuyệt sát trận.

Vì cứu những người khác, họ lãng phí không ít thời gian, đợi thời điểm tất cả định bỏ chạy, tuyệt sát trận đã được khởi động hoàn toàn, ánh sáng đỏ bao phủ toàn bộ nhà tù, chỉ có một số ít người chạy trước mới thoát nạn.

Đợi lúc Du Tiểu Mặc chạy đến, đám người bị vây trong tuyệt sát trận đều điên cuồng kêu gào thảm thiết, ôm đầu lăn lộn đầy đất, khuôn mặt dữ tợn, ánh mắt vằn vện tia máu, mà nhà tù đã sớm tan nát, hơn một trăm người, không có ai đứng nổi.

Du Tiểu Mặc hít một hơi lạnh, bảo sao gã nam tử kia lại đắc ý như vậy, hơn một trăm cường giả mà không thể đối phó nổi với một cái tuyệt sát trận, nếu như hắn không đến, chỉ sợ tất cả bọn họ đều chết trong này, đến lúc ấy kết giới mở ra, không ai trốn thoát nổi.

Xung quanh không còn bóng áo choàng trắng nào nữa, có lẽ tất cả đều biết sự tồn tại của tuyệt sát trận.

Du Tiểu Mặc đi qua, hắn nhìn thấy Hà Đông, bởi vì thực lực của Hà Đông không bị tổn thất bao nhiêu, cho nên tình huống đỡ hơn những người khác một chút, có điều sắc mặt của y rất tệ.

Nhìn thấy Du Tiểu Mặc, Hà Đông cũng không kịp kinh ngạc vì sao hắn lại ở đây, đứt quãng nói: “Mắt… mắt trận… công… kích…”

“Mắt trận, mắt trận ở đâu?” Du Tiểu Mặc căng thẳng, hắn không nghiên cứu trận pháp, nếu sớm biết sẽ có ngày hôm nay, đáng lẽ trước kia hắn nên học tập cùng Lăng Tiêu mới phải.

“Ở… ở gần đây… nhất định… nhất định có người… đang… đang canh gác… tìm… tìm hắn… nhanh…” Hà Đông ngã quỵ xuống mắt đất, dường như những lời này đã lấy hết tất cả sức lực của y.

Du Tiểu Mặc gật đầu, sau đó hoang mang rối loạn chạy đi tìm mắt trận.

Dựa theo lời Hà Đông nói, hẳn là có người đang ở gần đây điều khiển tuyệt sát trận, như vậy thì dễ tìm mục tiêu hơn rồi.

Du Tiểu Mặc lập tức tìm hướng có người, hắn khuếch tán sức mạnh linh hồn ra năm mươi mét xung quanh, đám áo choàng trắng trong cung điện đã chạy ra ngoài chiến đấu, hơn nữa do nhà tù ở góc vắng vẻ, xung quanh gần như không có ai, một khi có người tiến vào phạm vi cảm giác của hắn, Du Tiểu Mặc sẽ phát hiện ra ngay.

Có điều hắn không tìm được người điều khiển mắt trận, ngược lại còn bị hai gã áo choàng trắng phát hiện, Du Tiểu Mặc cứ tưởng bọn họ sẽ xông tới dốc sức liều mạng với hắn, ai ngờ hắn mới bày ra tư thế chiến đấu, cả hai đã xoay người bỏ chạy rồi.

“…”

Trước mắt, tình hình trong Thông Thiên Điện đã rối như tơ vò, mặc dù họ vẫn thắng thế, nhưng không phải gã áo choàng trắng nào cũng cam tâm tình nguyện chiến đấu, những người thực sự tình nguyện hi sinh tất cả vì Thông Thiên Điện đều đã bị tẩy não từ nhỏ, mà đám người “quay đầu giữa chừng” bị ép thuần phục Thông Thiên Điện như họ, giờ khắc nào cũng muốn chạy trốn.

Trước mắt là một cơ hội tốt, mặc dù họ đã từng tuyên thệ vĩnh viễn thuần phục Thông Thiên Đế, hơn nữa còn lập rất nhiều lời thề độc, nhưng vì người phía ngoài đã xông vào, Thông Thiên Điện tử thương vô số, lúc này bọn họ đào tẩu, chỉ cần làm giả thi thể, khiến cho Thông Thiên Điện tưởng mình đã chết, vậy thì đúng là trời cao mặc chim bay rồi.

Về phần lời thề, so với tự tại thì lời thề là cái thá gì, dù cả đời đều bị kẹt ở một cảnh giới họ cũng rất vui vẻ, hơn nữa không có việc gì là tuyệt đối, đã đạt được tự do họ có thể làm rất nhiều chuyện, nói không chừng có thể tìm ra cách đột phá, cho dù chết, cũng là chết có ý nghĩa.

Thế là Du Tiểu Mặc đi cả một đường, gần như không nhìn thấy một góc của áo choàng trắng, mãi tới lúc hắn sốt ruột muốn chết, cuối cùng cũng phát hiện ra một tên.

Gã nọ đứng ở một tòa nhà phía sau địa lao, đó là một tòa nhà kiểu tháp nhọn, cao khoảng ba mươi bốn mươi mét, nhưng bởi vì bị chiến đấu ảnh hưởng, nửa phần trên tháp đã sụp đổ.

Du Tiểu Mặc nhìn thấy cửa sổ tầng thứ năm lóe lên một bóng trắng, cũng mặc kệ có phải hay không, vất vả lắm mới tìm được người, hắn lập tức chạy tới.

Đến bây giờ gã này vẫn không chạy, chứng tỏ gã khác với đám người kia, hẳn là thờ phụng Thông Thiên Điện từ nhỏ nên mới trung thành như vậy.

Thực lực của gã này nằm ngoài dự liệu của Du Tiểu Mặc, tu vi gần bằng hắn, theo lý thuyết thì người mạnh như vậy nên đi ra ngoài giúp đỡ mới phải, vậy mà lại gác ở chỗ này, Du Tiểu Mặc không khỏi phỏng đoán, xem ra ngay từ đầu đám người này đã có ý định khởi động kết giới viễn cổ.

Nếu như lúc này người tới là cường giả Thần cảnh, hiển nhiên không phải là đối thủ của gã, đến lúc ấy âm mưu của Thông Thiên Điện sẽ được thực hiện.

Du Tiểu Mặc không nén nổi vui mừng, cũng may người tới là mình, hơn nữa thực lực của gã này cũng xấp xỉ hắn, nghĩ tới đây, hắn lập tức tiến vào không gian…

Một hạt bụi nhỏ dần dần trôi tới sau lưng gã nọ, đợt tới khi khoảng cách chỉ còn chưa đầy một mét, Du Tiểu Mặc lập tức rời khỏi không gian, đồng thời nện một chưởng vào đầu gã, ngay lúc hắn tưởng mình đã thành công, một chiêu công kích đột nhiên đánh ngược về phía hắn.

Du Tiểu Mặc biến sắc, trúng kế rồi, một lưỡi đao sắc bén xẹt qua má hắn, găm vào vách tường phá ra một cái lỗ thật lớn, đợi hắn trở lại, đã thấy một gã áo choàng trắng đứng ngay sau lưng hắn.

Trên tay gã này cầm một lưỡi hái, vì không đội mũ nên khuôn mặt tái nhợt của gã lộ ra dưới ánh mặt trời, có vẻ bẩm sinh đã thế, thấy Du Tiểu Mặc nhìn qua, khuôn mặt tái nhợt kia nở nụ cười âm u như mèo vườn chuột.

Du Tiểu Mặc cảnh giác, thoạt nhìn thì người này không phải là cường giả Thánh cảnh bình thường, cũng không biết gã đã làm cách gì để phát hiện ra hắn.

“Mắt trận ở đâu?”

Trong mắt gã lóe lên tia âm tàm, giọng nói khàn khàn phát ra từ miệng gã, “Mắt trận? Ngay đằng sau ta, muốn tới sao, đánh bại ta trước đã.”

Du Tiểu Mặc nhìn về phía sau gã, lúc này mới phát hiện trên vách tường được vẽ một đồ án màu đỏ, xung quanh đồ án được khảm rất nhiều linh tinh cực lớn, lúc này đang lóe lên từng đợt ánh sáng trắng, dường như có vô số năng lượng không ngừng truyền vào trận pháp.

Chắc thứ này chính là mắt trận mà Hà Đông nói tới, chỉ cần phá hủy nó, tuyệt sát trận sẽ ngừng.

Du Tiểu Mặc lấy một cây đao ra khỏi không gian, đây là bảo vật lấy được trong di tích Đào Nguyên, không biết chất lượng thế nào, đây cũng là lần đầu hắn dùng đao.

Đúng lúc này, gã áo choàng trắng đột nhiên chuyển động.

Chỉ thấy bóng trắng lóe lên, Du Tiểu Mặc vội vàng giơ đao đỡ, “CHOANG”, lưỡi hái của gã chém thằng vào đao của hắn, tiếng vù vù vang lên, nhức óc tới nỗi màng tai hắn sắp rách tới nơi, miệng cũng hơi run, có chút khó chịu.

Công kích của gã nọ vừa nhanh vừa mạnh, như thể sẽ không bao giờ ngừng, nét mặt gã rất điên cuồng, miệng mở rộng phát ra tiếng cười ha ha ha, lưỡi hái chém xuống với tần suất rất nhanh, làm Du Tiểu Mặc hơi hỗn loạn.

Đao trên tay hắn chỉ có thể dùng để phòng ngự, sắp không theo kịp tốc độ của gã, chớ nói chi là phản kích, đến cuối cùng, Du Tiểu Mặc phát hiện đao của hắn đã xuất hiện mấy vết mẻ rất lớn.

Hắn cảm giác mình đang bị ngược đãi, đúng là không thể nào so với Lăng Tiêu, người ta dùng đao lần đầu chẳng bao lâu đã thuận tay, còn hắn thì hay lắm, càng dùng càng thấy bó tay bó chân hơn.

Sau khi kéo dài khoảng cách, hắn dứt khoát ném đao trên tay đi.

Áo bào trắng lại tấn công, lần này hắn nhẹ nhàng tránh được, tốc độ né tránh của hắn rất nhanh, nhưng không có nghĩa là tốc độ tấn công cũng nhanh.

Du Tiểu Mặc tuyệt vọng rồi.

Liên tiếp bị hắn tránh thoát, khuôn mặt điên cuồng của gã lộ ra vẻ kinh ngạc, không ngờ sau khi vứt đao đi hắn lại trở nên linh hoạt hơn, trong mấy giây ngơ ngác ấy, cái chân của Du Tiểu Mặc đã quét tới, gã dùng lưỡi hái ngăn cản, bị đá lui về phía sau vài bước.

Tình huống xoay chuyển.

Lần này người bị bức tới nỗi chỉ có thể phòng thủ là gã áo choàng trắng, mỗi phần gã giơ lưỡi hái lên, còn chưa kịp bổ xuống thì công kích của đối phương đã vút tới, kết quả là gã chỉ có thể chuyển từ thế tấn công sang phòng bị, có đôi khi không kịp, gã đành phải trốn, chân hoặc nắm đấm của đối phương sẽ đập trúng vách tường hay mặt đất, mới chốc lát cả tòa tháp đã thủng lỗ chỗ.

Mãi tới khi một quyền của Du Tiểu Mặc đập trúng mặt đất, tiếng răng rắc không ngừng vang lên từ dưới chân, gã nọ biến sắc, cuối cùng cũng ý thức được mục đích của đối phương, nhưng đã quá muộn rồi.

“ẦM!!!”

Nửa tòa tháp còn nguyên vẹn ầm ầm sụp đổ, biến thành phế tích trong ánh mắt khiếp sợ của mọi người, còn mắt trận hả, tháp cũng nát, mắt trận còn tồn tại được sao?

Nếu như có cơ hội gặp lại gã áo choàng trắng kia ấy mà, chắc chắn Du Tiểu Mặc sẽ tặng cho gã hai chữ —— Đồ ngu!