Truyền Thuyết Chi Chủ Đích Phu Nhân

Chương 609: Huyết ảnh




�T ẢNH

Một bóng trắng đang đứng ngược chiều sáng ngay trước cửa động phủ, cho dù không thấy rõ dung mạo của y, nhưng vẫn có thể cảm giác được khí tức quen thuộc kia, cường giả của Hắc Tri Chu trợn tròn mắt khó mà tin nổi.

Người này không ai khác, chính là gã áo choàng đen vì tranh đoạt cung điện của Bạch Hổ đã đánh một trận với Lăng Tiêu, về sau bị Lăng Tiêu đập cho tơi tả phải bỏ chạy.

Mặc dù gã cũng là cường giả Thánh cảnh, thực lực còn cao hơn cường giả của Đan Sư Công Hội, nhưng bởi vì gã bị Lăng Tiêu làm bị thương, thực lực hạ thấp, cho nên mới phải nhường nhịn các thế lực lớn. Nếu không thì chỉ bằng hành vi cường đạo thường thấy của Hắc Tri Chu, đời nào chịu chia đều mảnh linh thảo kia với các thế lực.

Thời điểm tiến vào di tích Đào Nguyên, rõ ràng gã hoàn toàn không thấy Lăng Tiêu và Du Tiểu Mặc, cứ tưởng có khả năng bọn hắn đã bị Hạ Âm và Mặc Sĩ Tây Nguyên đuổi giết đến nơi khác, không ngờ lại gặp ở chỗ này, càng không ngờ y sẽ ra tay giúp đỡ người của ba thế lực kia, nhất thời không biết làm gì.

Bởi vì cái gọi là thừa dịp ngươi bệnh để đòi mạng.

Hiển nhiên Lăng Tiêu cũng không có ý ôn chuyện cũ, sau khi chặn gã lại liền thẳng tay tung chiêu, mấy quyền đánh tới trong lúc không phòng bị khiến gã thổ huyết không ngừng, cộng thêm vết thương chưa khỏi hẳn từ hai ba tháng trước, thương thế trầm trọng hơn, dù đánh với cường giả Thần cảnh cũng chưa chắc đã thắng nổi.

Các thành viên khác của Hắc Tri Chu còn chưa cứu nổi mình, đương nhiên không có khả năng cứu gã, mà trong mắt thành viên của Hắc Tri Chu, đồng bạn chính là kẻ mà mình tùy thời có thể vứt bỏ và bán đứng.

“Khoan đã, chỉ cần ngươi không giết ta, ta có thể nói cho ngươi biết một bí mật lớn, là về người kia.”

Lăng Tiêu giơ tay lên, một quả cầu lửa lớn bằng nắm đấm cháy rực xuất hiện trong tay y, màu tím và đỏ đan xen vào nhau, xoay tròn như lốc xoáy.

Gã không muốn chết ở đây, vội vàng lên tiếng ngăn cản y lại, trên tay gã có không ít bí mật, gã tin Lăng Tiêu nhất định sẽ cảm thấy hứng thú.

Động tác của Lăng Tiêu ngừng lại, dùng nét mặt như cười mà không cười nhìn gã, “Người kia?”

Gã áo choàng đen thấy y dao động, trong lòng vui vẻ, vội vàng nói: “Đúng vậy, người kia chính là kẻ địch lớn nhất của ngươi, ta nghĩ ngươi nhất định sẽ hứng thú tìm hiểu.”

“Vậy ngươi nói đi, nếu có giá trị, ta có thể cân nhắc thả ngươi.” Lăng Tiêu thu hồi quả cầu lửa trong tay, cả người đứng bất động ở trước cửa động phủ, ánh mắt khóa trên người gã, cho dù gã muốn giở trò gian trá cũng không trốn thoát được.

Gã áo choàng đen che ngực đứng lên, sắc mặt trắng bệch, bước chân hơi lảo đảo, nhếch miệng lộ ra hàm răng nhuốm máu, “Người kia… hiện tại… hắn đang… ở ngay tại… A!”

Còn chưa nói hết lời, cơ thể gã đột nhiên phát ra tiếng nổ, nơi trái tim xuất hiện một lỗ thủng máu me be bét, gã nọ há mồm như muốn nói gì đó nhưng cả người đã ngã quỵ, hoàn toàn không còn động tĩnh gì nữa.

Lăng Tiêu lui về phía sau vài bước, một vũng máu xuất hiện ngay chỗ y mới đứng.

Tình huống bất ngờ này khiến mọi người chú ý, có một tên của Hắc Tri Chu lập tức thừa cơ chạy trốn.

Một số người cho rằng Lăng Tiêu đã giết gã áo choàng đen, mặc dù sự thật cũng gần như vậy, nhưng người có nhãn lực cũng biết cơ thể gã nọ tự nhiên nổ tung, loại công kích này hẳn là dùng cự ly xa, có khả năng là sơ hở của gã áo choàng đen đã rơi vào trong tay người khác.

Du Tiểu Mặc chui ra ngoài cửa.

Lăng Tiêu đi tới đường hoàng tháo túi trữ vật của gã áo choàng đen rồi đưa cho hắn, Du Tiểu Mặc cực kỳ tự giác nhận lấy, không nhìn đã ném thẳng vào không gian, không hề có ý tứ chia xẻ với người khác.

Mà chia ra mới ngu ấy, gã này coi như là bị Lăng Tiêu giết, hơn nữa nếu không có Lăng Tiêu cản gã lại, chắc hiện tại gã đã đào tẩu rồi, nếu những người khác muốn yêu cầu phân chia bảo bối thì cũng phải nhìn xem đạo lý có đứng về phía mình không đã.

Người thay đổi thái độ rõ ràng nhất là Kỳ Lân tộc.

Bởi vì gã áo choàng đen là người có thực lực nhất trong nhóm của Hắc Tri Chu, nếu bảo bối trong động phủ đã bị chúng vơ vét hết, vậy thì tám chín phần bảo bối phải nằm trong túi trữ vật của gã.

Có điều bên phía Chân Long tộc hoàn toàn không hề mất hứng, tính mạng của tộc nhân là thứ quan trọng hơn tất cả, huống chi thân phận của thanh niên không hề tầm thường.

Đại biểu của Đan Sư Công Hội nhíu mày thật chặt nhưng không nói gì.

Phản ứng của hai thế lực khiến Kỳ Lân tộc càng ngày càng khó chịu, chỉ là họ ngại thực lực của Lăng Tiêu nên không dám đứng ra phản đối, nhất là khi biết thần hỏa của Lăng Tiêu còn có khả năng cắn nuốt, thứ này cũng là khắc tinh của họ, trừ khi họ muốn có kết cục giống Cơ Nhuế của Yêu Hoàng tộc.

Kết giới bị phá, không bao lâu sau chướng khí sẽ tràn vào trong động phủ, Linh Sơn Bát Phủ, đã có một phủ bị phế đi.

Ra khỏi phủ thứ sáu, Du Tiểu Mặc tách ra khỏi mấy thế lực kia.

Có điều hắn đã ước định cùng thanh niên, đợi sau khi rời khỏi di tích, hắn sẽ đi tìm thanh niên, còn dặn dò thanh niên hãy chuẩn bị đầy đủ nội đan yêu thú, cái hắn muốn không chỉ là một hai viên.

Thanh niên có thể thiếu gì chứ không bao giờ thiếu nội đan, ở Tây Cảnh có rất nhiều yêu thú, hàng năm cũng phải có cả trăm cả ngàn con yêu thú chết đi, số lượng không nhỏ, một số bị giết chết trong khi chiến đấu, cũng có một số chết vì đã sống hết tuổi thọ, hàng năm Chân Long tộc ít nhất cũng phải tích lũy được hơn mười viên, hơn nữa số nội đan hắn lén lấy từ trong tộc lần trước vẫn chưa bán hết.

Không có người ngoài, thần kinh căng như dây đàn của Du Tiểu Mặc cũng được buông lỏng.

Kỳ Lân tộc và Lăng Tiêu bất hòa đã là sự thật hiển nhiên, ở đấu giá hội của Hắc Tri Chu cũng có thể nhìn được, càng đi cùng họ, hắn phát hiện nét mặt của Lăng Tiêu càng trở nên lạnh lẽo hơn, đến lúc nãy thì quả thực như muốn ăn thịt người luôn ấy.

“Lúc nãy gã áo đen đã nói gì?” Cuối cùng Du Tiểu Mặc có thể đưa ra nghi vấn mà không cần cố ý.

Có điều Lăng Tiêu không trả lời ngay, mà kéo hắn trở về.

Đúng vậy, chính là con đường dẫn tới phủ thứ sáu, bọn họ đang đi theo đường cũ.

Du Tiểu Mặc ôm một bụng nghi hoặc, đợi tới khi trở lại động phủ nhìn thấy thi thể của gã áo choàng đen đã hiểu, gã nọ đã chết đến mức không thể chết thêm, nhưng máu tươi chảy lênh láng khắp nền đất lại tụ lại thành hình như một quả cầu máu. Khi bọn họ tới nơi, quả cầu kia co bóp như trái tim, rồi chậm rãi phồng lớn, cuối cùng biến thành một bóng người.

Du Tiểu Mặc há hốc miệng.

Huyết ảnh nhìn về phía họ, cho dù mơ hồ nhưng vẫn có thể nhìn ra đây là một khuôn mặt phi thường anh tuấn, người nọ đột nhiên nở nụ cười hứng thú vô cùng chói mắt, ánh mắt chuyển về phía Lăng Tiêu, cười ha hả: “Toàn bộ Kỳ Lân tộc, người ta không thích nhất chính là ngươi, nhưng người thực sự hiểu ta nhất cũng là ngươi, vạn năm không gặp, ngươi vẫn khỏe chứ!”

“Nhờ hồng phúc của ngươi, sống cũng không tệ lắm.”

Lăng Tiêu nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đã vạn năm không gặp kia, trong lòng không dậy nổi một chút gợn sóng. Y mang họ Lăng, nhưng cũng mang họ Lân, bởi vì Lân là họ của phụ thân y. Nhưng ngay sau khi y sinh ra, phụ thân lại đặt cho y họ Lăng, không nói rõ nguyên nhân gì. Có điều Kỳ Lân tộc chưa bao giờ biết tới chuyện này, họ biết Lăng Tiêu họ Lăng, nhưng lại không biết Lăng (ling) này không phải là Lân (lin) như họ vẫn tưởng.

Ánh mắt huyết ảnh dò xét nhìn y, khẽ cười: “Tu vi hiện tại của ngươi còn cao hơn cả ta tưởng tượng đấy, ta nghĩ ngươi thật sự tới vị diện trung cấp, sống ở đấy cả vạn năm chứ, hiện tại có vẻ mọi chuyện không phải như vậy nhỉ.”

Lăng Tiêu thờ ơ liếc nhìn gã, đột nhiên mỉm cười: “Tự tay giết chết một tên thuộc hạ chỉ để nói nhảm mấy câu với ta sao? Vạn năm không gặp, ngươi càng ngày càng dong dài hơn trước.

Huyết ảnh không buồn cũng không nộ, “Đương nhiên là không, ta tới để nhắc nhở ngươi, thời hạn ước định từ vạn năm trước chỉ còn lại hai năm nữa thôi, đến lúc ấy ngươi đừng để cho ta thất vọng.”

Nói xong, gã còn cố ý liếc nhìn Du Tiểu Mặc.

Du Tiểu Mặc tê cả da đầu, cảm giác người này rất kì quái, nhưng nghe đối thoại của họ với biết hai người đã quen từ rất lâu, mà người có vẻ rất quỷ dị trước mắt này lại chính là kẻ đầu sỏ đã kiến Lăng Tiêu tới đại lục Long Tường, thoạt nhìn còn không phải là kẻ địch bình thường.

Lăng Tiêu kéo Du Tiểu Mặc ra sau lưng mình, dường như không muốn hắn bị gã nhìn thấy, nói: “Không ngờ ngươi lại quan tâm tới ta như vậy, ta rất cảm động.”

“Phì…”

Du Tiểu Mặc không nhịn cười được.

Huyết ảnh sửng sốt một chút, rất nhanh đã phản ứng lại, nghe thấy tiếng cười của Du Tiểu Mặc liền đưa mắt liếc hắn, trầm giọng nói: “Ngươi vẫn như trước, luôn thích hiểu sai ý tứ của người khác, có điều không ngờ ngươi lại tự tin như vậy, chẳng lẽ ngươi thật sự gửi gắm tất cả hy vọng vào tên tiểu tử này?”

Tiểu tử mà gã nói đương nhiên là chỉ Du Tiểu Mặc.

Tiềm lực của Du Tiểu Mặc cực kỳ cao, cao hơn bất cứ người nào gã đã gặp.

Nhưng bây giờ cũng chỉ có tu vi thải cấp tam phẩm mà thôi, trong vòng hai năm muốn đạt tới lục phẩm, mặc dù không phải không được, nhưng cũng để lại tai hại rất lớn, tuy bây giờ không lộ ra, nhưng càng đi đến cuối, di chứng càng rõ ràng, chà, gã rất chờ mong ngày ấy đến.

“Ta biết ngươi rất quan tâm đến ta mà, tâm ý của ngươi ta nhận được.”

Lăng Tiêu khẽ cười, nét mặt vẫn bình thản như trước, phối hợp với lời nói của y, người không biết chuyện còn tưởng quan hệ giữa họ tốt lắm.

Huyết ảnh dừng một chút, khuôn mặt anh tuấn kia nở một nụ cười khó coi, “Ngươi biết không, ta ghét nhất là khi ngươi dùng nét mặt này để nói mấy câu như vậy.”

“Ta biết, cho nên ta cố ý làm ngươi khó chịu đó mà.” Nụ cười trên mặt Lăng Tiêu càng dịu dàng hơn.

Ba giây sau, huyết ảnh lại biến thành một đống máu trên mặt đất, khắp động phủ văng vẳng câu nói cuối cùng của gã.

“Ta rất chờ mong ngày chúng ta gặp lại, hy vọng người đừng để cho ta thất vọng.”

“Ừm.”

“…”