Truyền Thuyết Chi Chủ Đích Phu Nhân

Chương 577: Rời đi




Phía Nhan Huy đã có tin tức, Kim Sí trùng về để báo tin này cho bọn hắn biết, không ngờ lại gặp đúng lúc Du Tiểu Mặc lên cấp, chậm trễ hơn hai canh giờ, thiếu nữ đã thành đàn bà rồi.

Nhưng tin tức chúng mang tới cũng không hoàn toàn là tin tức tốt, đúng là sư phụ của Nhan Huy đã liên hệ, nhưng bản thân người này chưa từng xuất hiện, mà chỉ phái người tới.

Thực lực của người kia rất mạnh, Kim Sí trùng lo bị phát hiện, cho nên không dám lại gần.

Bởi vậy hai đứa không nghe được đối thoại của họ, Tiểu Binh còn định theo dõi người kia lúc rời đi, nhưng theo một nữa đã mất tung tích, đành phải trở về.

Có điều sau khi người kia đi, Nhan Huy liền ra khỏi cửa.

Tổng bộ của bộ lạc Cổ Mã nằm ở sau dãy núi ở cuối thị trấn Ô Sơn, cũng có thể xem như một phần của bị trấn, đó là một bộ lạc to lớn.

Nhan Huy đi vào liền tới gặp thẳng cấp trên của bộ lạc Cổ Mã, hắn cầm một tấm lệnh bài, cả đường đi thông suốt.

Bộ lạc này rất nhiều cao thủ, Tiểu Binh theo vào một lát rồi đành phải rời đi.

Nhưng Tiểu Binh rất thông minh, nó canh ở bên ngoài bộ lạc, mãi tới khi Nhan Huy đi ra khỏi đó, nó mới đi theo hắn về trang viên.

Nhan Huy vừa về trang viên đã chạy tới ngay nơi Tô Lãng đang tu luyện.

Quyết định của Tiểu Binh rất thông minh, bởi vì Tô Lãng đang bế quan tu luyện, không gặp được người của sư phụ mình phái tới, nhiệm vụ lần này khá quan trọng, Nhan Huy không làm một mình, thế nên nhiệm vụ được giao cho cả hai sư huynh đệ.

Nhan Huy tìm Tô Lãng để thuật lại nội dung nhiệm vụ cho hắn biết.

Mục tiêu lần này của hai người là bộ lạc Cổ Mã, có điều không phải là nhằm vào bộ lạc Cổ Mã, mà là hợp tác với họ, giúp họ thôn tính bộ lạc Thủy Tây.

Tiểu Binh thông minh nhà ta vừa nghe được nội dung của nhiệm vụ liền chạy về báo cho Du Tiểu Mặc và Lăng Tiêu, giám sát hơn một tháng, cuối cùng cũng có tin tức.

“Quả nhiên Nhan Huy là kẻ xấu hai mặt, nếu đã biết bộ lạc Thủy Tây là quê hương của đại thúc, sao còn bày ra bộ dạng huynh đệ tốt làm gì, thật đúng là không thể nhìn người bằng vẻ bề ngoài!”

Du Tiểu Mặc đã xác định được tính chất của Nhan Huy, nhân vật phản diện xuất hiện rất nhiều trên phim, kẻ địch của bọn hắn, người xấu muốn phá hủy thế giới này, pháo hôi trong truyền thuyết.

“Hắn đâu phải là người Đông Châu, em cũng đoán được mà.” Lăng Tiêu nghe xong không có phản ứng gì, nơi nào chẳng xảy ra tranh quyền đoạt thế.

Du Tiểu Mặc hàm hồ ừ ừ, nhanh chóng nói sang chuyện khác, “Anh nói chúng ta có nên báo cho đại thúc một tiếng không?”

“Có gì để báo, bộ lạc Thủy Tây có yếu thì cũng là một trong ba bộ lạc lớn ở Đông Châu, hẳn là bộ lạc Cổ Mã đã có suy nghĩ muốn thôn tính bộ lạc Thủy Tây từ lâu rồi, đến giờ vẫn chưa thành công, chứng tỏ bộ lạc Thủy Tây không hề đơn giản, hơn nữa Trình Hướng Vinh vẫn ở Trung Thiên, lúc trước Nhan Huy lỡ lời thừa nhận hắn là người của bộ lạc Cổ Mã, bây giờ cũng không thể lợi dụng Trình Hướng Vinh để đánh vào bên trong bộ lạc Thủy Tây được nữa.” Lăng Tiêu lơ đễnh.

Du Tiểu Mặc gật gật đầu, “Thế chúng ta có giám sát nữa không?”

Lăng Tiêu trầm ngâm: “Có thể xác định một điều, sư phụ của Nhan Huy là người rất cẩn thận, muốn tóm được đuôi rất khó, mặc dù Kim Sí trùng có thể giám sát, nhưng thực lực có hạn, không thể thâm nhập sâu hơn.”

Du Tiểu Mặc hiểu ý của y, “Chẳng lẽ lại mặc kệ?”

“Tạm thời không cần để ý tới chúng, bây giờ bộ lạc Cổ Mã và bộ lạc Thủy Tây sắp tranh đấu, chúng ta không thể tham dự, đừng quên, tấm bản đồ trong tay em đang chỉ tới Đông Châu.”

Du Tiểu Mặc lấy bốn mảnh bản đồ ra, từ khi đạt được mảnh cuối cùng, hắn vẫn chưa lấy ra ghép lại.

Trên đấu giá hội của Hắc Tri Chu, người chủ trì kia đã từng nói, nơi được bản đồ chỉ tới là phía đông nam của Đông Châu.

Vùng đông nam là nơi linh khí đậm đặc nhất Đông Châu trong thời kỳ viễn cổ, người ta đã từng khai quật được rất nhiều động phủ của tổ tiên ở nơi đó, có động phủ trống rỗng, có động phủ cất giấu vô số bảo bối, chỉ bằng điểm hấp dẫn ấy đã đủ thu hút cường giả tiến tới nơi này.

Nhưng vùng đông nam không phải là nơi muốn đi là đi được.

Vận may thường đồng thành với nguy hiểm.

Nếu vùng đông nam là phúc trạch bảo địa, vậy thì nó cũng có đầy rẫy các loại nguy hiểm khó lường, bên ngoài động phủ của tổ tiên thường được bố trí rất nhiều cấm chế, có kiểu phòng ngự, cũng có kiểu công kích, thậm chí còn có kiểu mê hoặc.

Cấm chế lưu truyền từ thời viễn cổ ấy mà, uy lực sao có thể đơn giản được, huống chi có vài động phủ còn được bảo vệ bằng yêu thú mạnh mẽ, cái gọi là phúc trạch bảo địa, thực ra cũng có tên là hiểm địa có đi không có về, không biết đến nay nơi ấy đã mai táng bao nhiêu thi cốt.

Du Tiểu Mặc ghép bốn mảnh bản đồ lại với nhau.

Trước kia không nhìn được hoàn toàn, bây giờ gom đủ cả bốn mảnh, hắn chợt phát hiện địa thế được miêu tả nhìn rất giống một con yêu thú vô danh.

Có điều chính giữa bản đồ có một chỗ được đánh dấu.

Lăng Tiêu nhìn tấm bản đồ này, nhíu mày nói: “Theo truyền thuyết, Đông Châu thời viễn cổ từng xuất hiện một Đế Vương thú có thực lực vô cùng cường đại, cũng có thể so đấu với Tứ Linh, Đế Vương thú kia ngủ say ở vùng đông nam của Đông Châu, đại chiến viễn cổ lan tràn tới gần vùng đông nam, đánh thức Đế Vương thú nọ, trong cơn giận dữ, nó tiêu diệt tất cả yêu thú và nhân loại ở gần đó, không còn một ai.”

“Sau đó thì sao?” Du Tiểu Mặc càng nhìn càng cảm thấy địa hình được vẽ trên bản đồ rất giống một con hổ, nếu như chuyện Lăng Tiêu kể có thật, hẳn là một yêu thú ngang hàng với Tứ Linh, đồng thời được người đời xưng tụng là ngũ đại linh thú – Bạch Hổ.

Lăng Tiêu vuốt vuốt cái cằm trơn bóng, “Về sau nghe nói trong số loài người bị Đế Vương thú này giết chết có hậu duệ của gia tộc mạnh mẽ nào đó thời viễn cổ, ban đầu gia tộc kia định để hậu duệ tránh thoát khỏi đại chiến mới đưa họ tới Đông Châu, ai ngờ lại bị diệt không còn một mống, tâm huyết bao năm bị hủy hoại trong chốc lát, trong cơn giận dữ, họ chạy đến Đông Châu đại chiến ba ngày ba đêm với Đế Vương thú, đánh tới trời long đất lở, hai bên đều thiệt hại nặng nề, về sau gia tộc kia xuống dốc, còn Đế Vương thú nọ biến mất không thấy bóng dáng.”

“Vậy anh nói tấm bản đồ này có liên quan đến Đế Vương thú kia không?” Du Tiểu Mặc suy nghĩ một lát, nếu là thật thì tốt quá, động phủ của Đế Vương thú phải có nhiều bảo bối lắm đây.

“Ta cũng không rõ.” Lăng Tiêu cầm lấy tấm bản đồ, “Hẳn là tấm bản đồ này đã xuất hiện trước khi đại chiến viễn cổ xảy ra, cho nên có khả năng yêu thú mơ hồ được miêu tả trong đó là hình thái của Đế Vương thú kia, nhưng ta đoán là trùng hợp đến tám chín phần, có khả năng Đế Vương thú nọ ngủ say ở đó quá lâu, khiến địa hình xung quanh cũng trở nên tương tự với hình thái của nó.”

Làm một thanh niên tiến bộ của thế kỷ 21, hắn đã được nghe nói về lý luận đồng hóa này.

Du Tiểu Mặc cất bản đồ đi, đưa mắt nhìn Lăng Tiêu: “Bây giờ thân thể của anh còn có vấn đề không?”

“Còn thiếu mỗi Chuyển Sinh đan.” Lăng Tiêu đả kích hắn không chút do dự.

Du Tiểu Mặc bĩu bôi.

Cuối cùng hai người quyết định rời khỏi nơi này, lập tức tới vùng đông nam, đợi tới đó, bọn hắn lại tìm một địa điểm an định lại, rồi thăm dò về thứ được vẽ trên bản đồ sau.

Nói là làm, Du Tiểu Mặc lập tức triệu hồi Tiểu Bàng đang giám sát Nhan Huy tới, thu dọn rời đi ngay trong ngày, ở trong sơn động bốn tháng, lúc rời đi cũng có chút lưu luyến không lỡ.

Ba, bốn tháng nói dài cũng không dài, bảo ngắn cũng không ngắn.

Từ khi hai người tiến vào Đông Châu, bên ngoài đã biến hóa tới mức nghiêng trời lệch đất.

Ở Nam Lục, gia tộc Xích Huyết và Thương Minh đã xích mích đến tình trạng thủy hỏa bất dung, mặc dù chuyện của Du Tiểu Mặc là việc châm ngòi cho cuộc chiến, nhưng nó cũng chỉ có tác dụng châm ngòi mà thôi, xích mích đã được ủ từ lâu, sớm muộn gì chuyện này cũng phải xảy ra.

Bây giờ chỉ cần là nơi có gia tộc Xích Huyết và Thương Minh, chắc chắn hai bên sẽ đánh nhau ầm ầm, đệ tử của Phó Thương Khung trải rộng khắp đại lục Thông Thiên, mỗi người đều có thành tựu của bản thân, điểm này thì mạnh hơn gia tộc Xích Huyết nhiều, bởi vậy trong cuộc chiến này, gia tộc Xích Huyết gần như yếu thế.

Nhưng sự việc diễn ra không đến hai tháng, tình huống lại có biến hóa.

Phu nhân của Du Chấn Thiên là công chúa của Ngân Long tộc, nhà chồng gặp nạn, Ngân phu nhân sao có thể khoanh tay đứng nhìn, liền mời Ngân Long tộc tới giúp đỡ.

Ban đầu Ngân phu nhân còn định mời vương tộc ngũ trảo Kim Long ra mặt, nhưng hiển nhiên là bà ta đang ảo tưởng quá nhiều.

Ngũ trảo Kim Long rất ít khi tham dự vào mấy cuộc tranh đấu ở đại lục Thông Thiên, chưa kể thời gian trước Du Tiểu Mặc còn có ân với Kim Long tộc, Kim Long tộc không phải là người vong ân phụ nghĩa, về tình về lý đều không thể nhúng tay, họ không những từ chối thỉnh cầu của Ngân phu nhân, thậm chí còn bảo Ngân Long tộc hãy tự gánh chịu hậu quả.

Có Ngân Long tộc hỗ trợ, gia tộc Xích Huyết và Thương Minh xem như đánh ngang tay, hai bên cứ giằng co như thế, những phe phái khác đều mang thái độ đứng nhìn.

Cùng lúc đó, tình thế ở Tây Cảnh cũng lặng lẽ phát sinh biến hóa.

Trong mấy thắng ngắn ngủi, hậu duệ của Đế Vương thú Tứ Linh lần lượt mất tích, Tứ Linh rất xem trọng hậu duệ của mình, hôm nay lại vô duyên vô cớ mất tích, bảo họ phải nén cơn giận này thế nào?

Vì vậy, bầu không khí ở Tây Cảnh lúc này cũng rất căng thẳng.

Ai ai cũng cảm thấy bất an, chỉ sợ bị lửa giận của Tứ Linh lan tới.

Về sau không biết từ đâu truyền ra, có người nói sự mất tích của những hậu duệ kia có khả năng liên quan tới Thiên Cẩu ở Quỷ Khốc Nhai, càng đồn càng mãnh liệt, cuối cùng giả cũng thành thật.

Yêu Hoàng tộc là người tỏ thái độ đầu tiên, bây giờ đã có tin Yêu Hoàng tộc chuẩn bị phái người tới sơn mạch Quỷ Trủng để thảo phạt Thiên Cầu, bởi vì người bị mất tích trong Yêu Hoàng tộc chính là Cơ Vân Lang đã từng bị Lăng Tiêu đốt trụi hai chân.