Truyền Thuyết Chi Chủ Đích Phu Nhân

Chương 551: Giao dịch đơn thuốc




Hàn huyên khách sáo với Cam trưởng lão vài câu, Du Tiểu Mặc bắt đầu tìm kiếm mục tiêu.

Vì những người như Cam trưởng lão có thân phận địa vị khá cao, mỗi tháng họ được phân cho rất nhiều điểm tích lũy.

Có điều những đồ vật họ muốn đổi đều rất khó tìm, nhiều khi không ai đáp ứng nổi, bởi vậy điểm tích lũy họ tồn trữ tới giờ không hề ít.

Cửu Dạ nói với Du Tiểu Mặc, nếu hắn có thể lấy ra được món đồ họ muốn, chắc chắn các trưởng lão sẽ không bạc đãi hắn đâu, hoàn toàn khác với khu một và khu hai.

Du Tiểu Mặc nhìn yêu cầu của mấy vị trưởng lão, đúng như Cửu Dạ nói, yêu cầu của họ vô cùng cao.

Có người muốn nội đan của yêu thú cấp mười một, có người thì muốn một cây linh thảo đỉnh cấp, thậm chí là linh đan đỉnh cấp, người yêu cầu linh đan chắc là do thực lực không đủ, hoặc là nguyên liệu vẫn còn thiếu.

Đáng tiếc là đa số linh thảo họ yêu cầu, Du Tiểu Mặc đều không có.

Mà dù hắn có, thì cũng chỉ ở dạng chưa thành thục, tình hình này, Du Tiểu Mặc đành phải lực bất tòng tâm thôi.

“Sao rồi?” Hai người dạo qua một vòng, Cửu Dạ dò hỏi.

Du Tiểu Mặc hơi thất vọng, đang định lắc đầu, khóe mắt đột nhiên liếc qua một chiếc bảng tinh thạch trong một cửa tiệm vắng vẻ, sửng sốt một lát.

Cửu Dạ nhìn theo tầm mắt của hắn, lập tức hiểu: “Vị Lỗ trưởng lão này là người phụ trách tầng chín mươi sáu, tính tình có chút quái dị, mỗi tháng ông ấy sẽ tới hai ba ngày, thời gian bất định, bởi vì những thứ ông ta yêu cầu ít ai có, cho nên cũng ít người trao đổi.

“Yêu cầu của ông ấy là đơn thuốc đúng không?” Đúng là lúc nãy Du Tiểu Mặc vừa nhìn thấy chữ đơn thuốc trên bảng tinh thạch.

Cửu Dạ gật đầu, “Đúng vậy, hơn nữa không phải là đơn thuốc bình thường, Lỗ trưởng lão chỉ trao đổi đơn thuốc thải cấp thôi, bởi vì ông ấy là một đan sư thải cấp nhị phẩm.”

Du Tiểu Mặc giật mình tỉnh ngộ, không nói tới đơn thuốc thải cấp, người bình thường có khi còn chẳng chịu lấy đơn thuốc cấp chín cấp mười ra ấy chứ, đúng là yêu cầu của vị Lỗ trưởng lão này cao thật đấy.

Du Tiểu Mặc suy đi ngẫm lại, cuối cùng vẫn đi qua.

Trong mắt Cửu Dạ lóe lên vẻ kinh ngạc, nhưng không ngăn cản hắn.

Hai người đi đến trước cửa hàng, Lỗ trưởng lão được Cửu Dạ nhắc tới đang ngủ gà ngủ gật, thậm chí mí mắt còn chẳng thèm nhếch lên.

Du Tiểu Mặc nhìn chữ trên bảng tinh thạch, trên đó viết không đổi cái gì ngoại trừ đơn thuốc thải cấp, nhìn là biết đây là một lão đầu rất cố chấp.

Nét mặt Cửu Dạ trở nên quái dị: “Ngươi muốn đổi?”

Vừa đi dạo mấy cửa hàng mà không thấy hắn tiến lên, hiển nhiên là không có hứng, cửa hàng của Lỗ trưởng lão là nơi đầu tiên mà Du Tiểu Mặc tới gần.

Du Tiểu Mặc từ chối cho ý kiến, “Phải xem có thích hợp hay không đã, nếu như có thể đổi, vậy thì đổi cũng được.”

Cửu Dạ không đáp lời, Lỗ trưởng lão đang ngủ gà ngủ gật lập tức mở to mắt, ánh mắt có vẻ đục ngầu nhưng lại rất tinh minh lia về phía Du Tiểu Mặc, nhanh chóng đánh giá hắn một lần, sau khi biết tu vi của hắn là đỉnh cấp nhất phẩm, trong mắt lóe lên vẻ kinh ngạc.

“Nhóc con, ngươi nói thật chứ?”

Du Tiểu Mặc đoán được người này đang giả bộ ngủ, cười tủm tỉm: “Đương nhiên là thật rồi, chắc hẳn Lỗ trưởng lão cũng biết, đơn thuốc thải cấp đâu có thể tùy tùy tiện tiện lấy ra để đùa giỡn.”

“Được, chỉ cần ngươi có thể lấy ra một đơn thuốc thải cấp nhất phẩm, lão đầu ta sẽ không để ngươi thua thiệt.”

Giọng điệu của Lỗ trưởng lão có chút kích động, lão biết mình là người rất có chấp, mà yêu cầu của mình cũng hơi hão huyền, nhưng lão vẫn muốn đánh cuộc một phen, không ngờ vậy mà là đợi được, nếu nhóc con này tình nguyện, sao lão có thể để cho hắn chạy thoát.

Các trưởng lão cũng nghe được đối thoại của họ, đồng loạt khiếp sợ.

Vậy mà thời cơ của Lỗ trưởng lão lại đến thật, cuối cùng cũng gặp được một tên nhóc cam lòng chịu lấy ra đơn thuốc thải cấp, trong giây lát ấy, mọi người đều cảm thấy hâm mộ đến không thể tả bằng lời.

Bây giờ Du Tiểu Mặc có thể thiếu cái gì, chứ không bao giờ thiếu đơn thuốc, nhưng nếu không phải điều kiện của các trưởng lão khác quá khó, thì hắn cũng không muốn lấy đơn thuốc ra, nhỡ bị người khác nhớ thương thì phải làm sao bây giờ.

Phải biết đơn thuốc thải cấp không phải là đơn thuốc bình thường, rất nhiều đơn thuốc đã thất truyền từ viễn cổ, hơn nữa hiệu quả của linh đan càng tốt hơn.

Du Tiểu Mặc lấy một chiếc ngọc giản ra, bên trong có ghi chép một đơn thuốc thải cấp nhất phẩm.

Đơn thuốc này là loại đơn giản nhất trong số các đơn thuốc thải cấp, cho dù người khác nhìn thấy cũng không nghi ngờ nó là đơn thuốc từ viễn cổ.

“Đơn thuốc của con là một loại thải đan nhất phẩm có tên là Xích Hỏa đan, tác dụng của nó là tăng tu vi lên hai sao trong lúc chiến đấu, thời gian truy trì khoảng hai canh giờ.”

Du Tiểu Mặc không đưa ngọc giản cho Lỗ trưởng lão, chỉ giới thiệu sơ qua về Xích Hỏa đan.

Ánh mắt Lỗ trưởng lão nhìn ngọc giản mà nóng rực, đã thế còn lóe ra hào quang hưng phấn, như thể nhất định phải có được, dù chỉ là một loại linh đan phát tác trong lúc ngắn ngủi, nhưng thời gian duy trì của nó lại làm cho lão sợ hãi thán phục.

Bình thường kiểu linh đan làm tu ti tăng cao tạm thời thế này, chắc chắn chỉ duy trì được khoảng một canh giờ, lão cũng tin là Du Tiểu Mặc không dám lừa mình, hơn nữa thứ kiến người ta sợ hãi thán phục nhất ở đơn thuốc này chính là giá trị của nó.

Đơn thuốc có thể bảo vệ tính mạng quý giá hơn đơn thuốc chỉ tăng cao tu vi nhiều lắm.

Lỗ trưởng lão hít sâu một hơi, “Ta cho ngươi ba mươi điểm tích lũy, còn tặng kèm một viên Cố Tâm đan cùng một cây linh thảo cấp mười hai trung phẩm, sao nào?”

Ba mươi điểm tích lũy là số điểm lão đã tích trữ cả năm trời, Lỗ trưởng lão chỉ để lại cho mình năm điểm, nhưng lão biết rõ ba mươi điểm ấy còn kém xa giá trị của Xích Hỏa đan, vì thế lại tặng kèm thêm hai thứ nữa.

Không đợi Du Tiểu Mặc tỏ thái độ, các trưởng lão khác đã không thể bình tĩnh.

Vì đơn thuốc này, Lỗ trưởng lão đã bỏ hết cả vốn lẫn lãi, ai mà không biết viên Cố Tâm đan này là viên linh đan duy nhất lão luyện thành công sau khi trở thành đan sư thải cấp nhị phẩm.

Nhưng không ai cảm thấy Lỗ trưởng lão thua thiệt, bây giờ mọi người đều nghĩ lão đầu này quá quá may mắn.

Du Tiểu Mặc đã ngơ ngác, hắn không ngờ Lỗ trưởng lão lại bỏ ra nhiều điểm tích lũy tới vậy, thậm chí còn tặng kèm thêm hai thứ không kém phần long trọng, nhưng cứ nghĩ tới sự coi trọng của họ đối với đơn thuốc, hắn đã bình tĩnh.

Lại nói tiếp, đối với hắn lúc này, Cố Tâm đan mà Lỗ trưởng lão nói tới đúng là đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi.

Cố Tâm đan là một loại linh đan thải cấp nhị phẩm, các dụng chủ yếu là củng cố và tránh tác hại khi tu vi tăng quá nhanh, hoàn toàn hợp với Du Tiểu Mặc lúc này, mấy hôm trước hắn cũng nghĩ tới việc luyện một viên Cố Tâm đan, nhưng tu vi không đủ, mà nguyên liệu cũng không có.

Du Tiểu Mặc nhìn biểu lộ thấp tha thấp thỏm của Lỗ trưởng lão, cuối cùng cũng nở nụ cười, “Được!”

Một chữ, không nhiều lời.

Lỗ trưởng lão cảm thấy nhẹ cả người, bỗng cảm giác nhóc con này rất hợp với sở thích của lão, tác phong ăn nói không có chút dây dưa dài dòng chút nào, sau đó Lỗ trưởng lão lấy linh thảo và Cố Tâm đan ra, còn ba mươi điểm đã chuyển vào thẻ của hắn.

Du Tiểu Mặc đưa mắt nhìn linh thảo trong hộp ngọc, trong mắt lóe lên vẻ vui mừng.

Cây linh thảo cấp mười hai này tên là la quả thảo, trong mấy cái lá cây sẽ kết ra một loại quả màu đỏ, đúng là linh thảo hắn không có.

Lần giao dịch này thật là quá hợp với tâm ý của hắn.

Nhận lấy linh đan và linh thảo, Du Tiểu Mặc đưa ngọc giản cho Lỗ trưởng lão.

Lỗ trưởng lão vội vã nhận lấy học giản xem xét, quả nhiên là Xích Hỏa đan, lập tức hài lòng khẽ gật đầu, sau khi cất ngọc giản đi liền cười với Du Tiểu Mặc: “Nhóc con, lão phu rất thích ngươi, nếu lần sau có đơn thuốc, cứ tùy thời đến tìm lão phu, ha ha.”

Du Tiểu Mặc lúc này cũng rất sảng khoái, “Lỗ trưởng lão đề cao con quá rồi, con không có nhiều đơn thuốc thải cấp như vậy.” Làm người nên có lòng phòng bị, điểm ấy hắn vẫn hiểu.

Hai người rời khỏi sở giao dịch.

Khu ba lại trở nên náo nhiệt, mà Lỗ trưởng lão cũng được nở mày nở mặt.

Bởi vì yêu cầu quá cao, cho nên không có viện sinh nào tới tiệm của lão, thế là một vài trưởng lão rất thích dùng chuyện này để trêu chọc Lỗ tươnrg lão.

Lỗ trưởng lão đã rất nhiều lần tức giận dựng râu trợn mắt luôn ấy chứ.

Du Tiểu Mặc tạm biệt Cửu Dạ ở cầu thang vào tầng chín mươi, sau đó vừa vào phòng đã vào không gian, đầu tiên là tưới đủ nước cho ruộng linh thảo, nhổ hết cỏ dại mới mọc, rồi mới rời khỏi không gian.

Sau khi chuẩn bị xong những đồ vật cần thiết, Du Tiểu Mặc lập tức lên đường tới tới Minh Tưởng thất và Ngự Thú thất, có lẽ hai mươi ngày tiếp theo, hắn sẽ ở trong hai thạch thất này, trước khi đến hắn đã thông báo cho Lăng Tiêu rồi.

Du Tiểu Mặc đi vào Ngự Thú thất trước, sàng lọc được một vài loại Ngự Thú pháp thực dụng rồi mới chuyển tới Minh Tưởng thất bên cạnh, hắn chuẩn bị ở trong này khá lâu, sở dĩ phải xác định số ngày là vì phải tính số điểm tích lũy sẽ tiêu tốn.

Cấu tạo của Minh Tưởng thất khác với Ngự Thú thất, Ngự Thú thất là một gian phòng vuông vắn rộng rãi, còn Minh Tưởng thất lại chia ra thành nhiều gian thạch thất nhỏ hơn, mỗi gian thạch thất chứa được một người.

Thứ dùng để xây dựng Minh Tưởng thất là một loại đá có tên minh thạch, loại đá này có thể giúp người ta mau chóng tiến vào trạng thái tu luyện rất linh hoạt kỳ ảo, tốc độ tu luyện sẽ nhanh hơn bình thường gấp hai ba lần, nghe nói linh khí trong thạch thất cũng đậm đặc gấp đôi bên ngoài.

Có điều đây mới chỉ là một lần của Minh Tưởng thất thôi.

Lúc vừa tiến vào, đạo sư trông coi có nói cho hắn biết ba thạch thất cuối cùng khá đặc biệt, hiệu quả tốt hơn thạch thất bình thường nhiều lắm, nhưng một ngày tốn một điểm tích lũy.

Còn thạch thất bình thường chỉ tốn một điểm tích lũy cho ba ngày thôi.

Du Tiểu Mặc không lựa chọn thạch thất đặc biệt, thứ hắn cần lúc này là củng cố tu vi chứ không phải là tăng tu vi nhanh chóng, nếu cứ gấp gáp thế này, hắn sẽ tự tạo trở lại to lớn cho sự phát triển trong tương lại.

Du Tiểu Mặc nhìn một chút, quả nhiên chỉ có mỗi một cái giường đá.

Du Tiểu Mặc thả Thôn Kim thú và Kim Sí trùng ra, sau khi trở về Trung Thiên, hành vi của mấy đứa lại bị hạn chế, đại khái là ngột ngạt ghê lắm.

Vừa đạt được tự do, ba đứa đã bắt đầu nhảy lên nhảy xuống.

“Lúc ta tu luyện không được quấy rầy, còn nữa, các ngươi chỉ có thể hoạt động trong gian thạch thất này, nếu để ta phát hiện ra đứa nào chui ra ngoài, hậu quả rất nghiêm trọng đó!”

Cảnh cáo đám khế ước thú xong, Du Tiểu Mặc ngồi xếp bằng trên giường, hắn lấy ra viện Cố Tâm đan, nuốt vào, sau đó nhắm mắt lại tu luyện.

Linh khí trong thạch thất chậm rãi vận chuyển, thẩm thấu từng chút từng chút vào trong da hắn, tốc độ hấp thu không nhanh, rất phù hợp với tình trạng hiện nay của Du Tiểu Mặc, Cố Tâm đan bắt đầu phát huy tác dụng trong cơ thể hắn, dược lực dần dần tản ra, thẩm thấu khắp cơ thể, ngay cả linh hồn cũng được xoa dịu.

Ba đứa sau khi bị chủ nhân cảnh cáo liền chạy quanh chơi một lát, cuối cùng nằm yên tĩnh, đáp xuống chỗ trống bên trái giường đá, ba cặp mắt vô tội yên lặng nhìn chủ nhân nhà mình.

Quá trình củng cố thuận lợi hơn lên cấp nhiều, hoàn toàn không hề có trở ngại, nhưng để hấp thu hoàn toàn dược liệu của Cố Tâm đan, Du Tiểu Mặc ngồi tu luyện hết gần mười ngày, quá trình như nước chảy thành sông, thời điểm hắn chuẩn bị dừng lại thì bất ngờ đột phá.

Linh khí trong thạch thất bắt đầu quay cuồng kịch liệt, liên tiếp thấm vào trong lỗ chân lông của hắn, những ngọn lửa nhiều màu trong biển ý thức cũng nhanh chóng chuyển động.

Thời điểm Du Tiểu Mặc mở mắt ra, linh khí trong thạch thất đã bình thường trở lại.

Trải qua hơn mười ngày củng cố, Du Tiểu Mặc có thể cảm giác linh hồn của mình ngưng tụ hơn trước kia nhiều, Cố Tâm đan này tốt thật, bởi vì lên cấp quá nhanh, có thời gian Du Tiểu Mặc còn cảm giác mỗi khi sức mạnh linh hồn vận chuyển sẽ hơi đờ đẫn, nếu cứ thế mãi, hắn thậm chí còn không dám luyện đan, bởi vì mỗi lần thất bại là một bộ nguyên liệu sẽ ra đi mãi mãi.

Du Tiểu Mặc hưng phấn nhảy xuống giường, ôm Thôn Kim thú và Kim Sí trùng lên, chạy ra khỏi thạch thất.

Thời gian vẫn còn dư một ngày so với dự tính, nếu ở lại cũng chẳng có ích gì, bởi vì luyện đan ở đâu mà chẳng được, có điều hắn còn muốn báo tin tức tốt này cho Lăng Tiêu.

Về phần cha hờ của hắn, xin lỗi nha, nhất thời không nhớ được.

Tửu lâu mà Lăng Tiêu và cha hắn ở ngay bên cạnh Tiêu Dao Viện.

Không đến hai mươi phút, Du Tiểu Mặc đã xuất hiện trên con phố kia, nơi này vẫn náo nhiệt như trước, nhưng rất nhanh, Du Tiểu Mặc đã phát hiện ra sự kì lạ.

Người trên phố tuôn ra ào ạt từ bốn phương tám hướng, tất cả đều chạy về một nơi.