Truyền Thuyết Chi Chủ Đích Phu Nhân

Chương 499: Sự hấp dẫn từ long huyết




�T

Trước khi rời khỏi phía tây, Du Tiểu Mặc giao đầu Cao Mã Viễn cho Ông Công.

Ông lão đã đợi vài thập niên, cuối cùng cũng báo được thù lớn, nước mắt tuôn đầy mặt, khóc vô cùng thương tâm, nhưng Du Tiểu Mặc biết đấy là nước mắt vui vẻ và giải thoát, hắn cũng trút được một gánh nặng.

Sau khi khóc, tâm trạng Ông Công thay đổi rất rõ rệt, thêm mặt đã có thêm nụ cười.

Du Tiểu Mặc không ở lại quá lâu, tạm biệt lão, cùng Lăng Tiêu và ba người khác rời khỏi Nam Lục.

Ngay sáng bọn họ rời khỏi Nam Lục, Du Chấn Thiên đã tự mình tới thành Tinh La, bên người có một nhân vật thần bí, hai người tiến vào phủ thành chủ, toàn bộ phủ thành chủ nơm nớp lo sợ.

Thành chủ Tinh La bị thương không nghiêm trọng lắm, lúc biết lão gia chủ đích thân tới liền vội vội vàng vàng ra nghênh tiếp, tâm trạng Du Chấn Thiên rất tệ, đương nhiên không thoải mái với gã.

Đại sảnh.

Du Chấn Thiên ngồi ở chủ vị, trước mặt lão là một đống người quỳ đầy đất, xung quanh hoàn toàn yên tĩnh, đột nhiên, lão quăng chén trà trong tay vào mặt thành chủ Tinh La.

“Võ Sơn, ta cho ngươi chủ trì kỳ thi tuyển, ngươi lại gây loại rắc rối này cho ta, có phải ngươi không muốn làm thành chủ Tinh La nữa đúng không?”

Kim khố bị đánh cắp hơn một nửa, kể cả giải thưởng của lần thi tuyển này, thậm chí long huyết cũng mất, nếu tổ chức thi tuyển mà không có phần thưởng thì quá mất mặt, bảo sao Du Chấn Thiên lại tức giận, liên tiếp gặp chuyện không may, rõ ràng có kẻ đang khiêu khích gia tộc Xích Huyết.

Thành chủ Tinh La không dám lùi bước, ở trước mặt Du Chấn Thiên uy nghiêm, gã còn không dám ngẩng đầu, nghe vậy vội vàng giải thích: “Gia chủ, xin nghe Võ Sơn giải thích.”

Du Chấn Thiên hừ lạnh.

Ngồi bên cạnh lão, người thần bí rõ ràng có địa vị ngang hàng lão đột nhiên cầm chặt tay Du Chấn Thiên, giọng nói ưu nhã kỳ ảo đột nhiên truyền tới dưới lớp áo choàng đen, “Vậy hãy nghe giải thích của hắn đi.”

Du Chấn Thiên không những không nổi giận, nộ khí trên khuôn mặt còn phai nhạt một chút.

“Thuộc hạ nghi ngờ, kẻ cướp long huyết cũng là kẻ đại náo Ngọc Tiên Thành, hơn nữa đối phương là một cường giả Thánh cảnh…” Thành chủ Tinh La vội vàng kể chi tiết sự việc xảy ra hôm ấy, kể cả Kim Sí trùng.

Gã biết, nếu lão gia chủ biết đối phương là một cường giả Thánh cảnh, nhất định sẽ không định trọng tội cho gã nữa, bởi vì giữa Thần cảnh và Thánh cảnh chênh lệch không chỉ là một cái vực vừa sâu vừa rộng.

Nét mặt Du Chấn Thiên nghiêm nghị hơn, lại là cường giả Thánh cảnh.

Sau mấy ngày điều tra, lão đã xác định kẻ thả tù phạm ở cấm địa và kẻ mang Phong Trì Vân ở núi Miên Miên là cùng một người, nhưng không có manh mối, cho nên lão chỉ biết một trong hai thằng oắt đó chính là người thừa kế không gian mà lão đang tìm.

Về phần cường giả Thánh cảnh đột nhiên xuất hiện kia, chẳng lẽ là nam nhân đã đánh bại Mục Thân và Du Thiên Nam ở đại lục Long Tường?

Du Chấn Thiên không thể không hoài nghi, bởi vì lúc y ở đại lục Long Tường chỉ có tu vi Thần cảnh, tại sao lại có thể tấn cấp thành Thánh cảnh trong vòng một năm ngắn ngủi ấy, kể cả khi y có liên quan tới Kỳ Lân tộc và Yêu Hoàng tộc thì cũng không thể lên cấp nhanh như vậy.

“Phu nhân, nàng có thể cảm ứng được vị trí của long huyết không?”

Du Chấn Thiên cảm thấy có quá nhiều điểm đáng ngờ, trước mặt không có đầu mối để giải thích, tạm thời không muốn nghĩ tới, quay đầu nhìn về phía người bên cạnh.

Du Chấn Thiên vừa nói ra hai chữ phu nhân, những người quỳ ở đại sảnh đồng loạt cảm thấy khiếp sợ.

Từ xưa đến nay, vị phu nhân này đều ở trong nhà ít khi lộ mặt, không ngờ lần này bà ta lại xuất hiện ở thành Tinh La, đoán chừng là hay tin long huyết đã mất tích.

Ngân phu nhân khẽ lắc đầu, “Kẻ kia đã rời khỏi nơi này, thiếp không cảm ứng được.”

Đúng lúc này, một gã thủ vệ trong phủ thành chủ đột nhiên vội vã chạy tới, nhưng đã bị thị vệ bổn gia canh ở cửa ngăn lại.

“Có chuyện gì?”

Thủ vệ chuyển cái lời cho thị vệ, thị vệ lập tức đi tới, “Bẩm gia chủ, Giang Lưu của Âm Dương Cốc nói muốn gặp ngài, hắn nói có chuyện rất quan trọng muốn nói cho ngài, bây giờ đã đứng ở bên ngoài.”

“Giang Lưu của Âm Dương Cốc?” Du Chấn Thiên không có ấn tượng gì với cái tên này.

Thành chủ Tinh La vội vàng giải thích: “Bẩm gia chủ, Giang Lưu là ứng cử viên thi đấu đã được dự định, nhưng mấy ngày trước hắn xảy ra xung đột với người đi đường, con mắt bị hủy, bây giờ đang tĩnh dưỡng.”

Nét mặt Du Chấn Thiên không chút rung động, “Kẻ nào dám ra tay với Âm Dương Cốc?”

“Hình như kẻ đó là người quen của Giang Lưu…”

“Được rồi, trước hết cứ để cho hắn vào, xem hắn muốn nói gì.”

Rèm được vén lên, thị vệ dẫn người vào.

Tình trạng của Giang Lưu đã đỡ hơn nhiều, nhưng vì con mắt quá hãi hùng, cho nên đeo một tấm mặt nạ tinh xảo, đúng là nhìn đỡ hơn không đeo mặt nạ nhiều.

Giang Lưu vô cùng trấn định đi tới trước mặt Du Chấn Thiên, quỳ xuống mới mở miệng nói: “Tiểu tử Giang Lưu bái kiến lão gia chủ.”

Chỉ là thực lực chênh lệch quá lớn, bị Du Chấn Thiên nhìn chằm chằm, thân thể Giang Lưu mới hơi run lên, mãi thật lâu sau mới nghe được giọng lão.

“Giang Lưu hả, nghe nói ngươi có chuyện quan trọng muốn nói, là chuyện gì?”

Giang Lưu bình tĩnh nói: “Bẩm gia chủ, việc này liên quan tới hai kẻ kia, liên quan trọng đại, không thể để quá nhiều người biết rõ.”

Du Chấn Thiên lạnh mặt nhìn hắn ba giây, đối với lão, Giang Lưu chỉ là tiểu nhân vật không đáng được nhắc tới, gan lớn đến mấy cũng không dám có chủ tâm lừa gạt, ra lệnh bảo thành chủ Tinh La và người của gã ra ngoài chờ đợi, mãi đến khi trong đại sảnh chỉ còn lại lão, Ngân phu nhân và Giang Lưu.

Giang Lưu nhấp nhô yết hầu, khàn giọng nói: “Bẩm gia chủ, chuyện Giang Lưu muốn nói có liên quan tới Du Tiểu Mặc, tiểu nhân cho rằng kẻ lẻn vào phủ thành chủ chính là Du Tiểu Mặc và Lăng Tiêu.”

Ánh mắt Du Chấn Thiên lóe lên, “Ngươi dựa vào cái gì để khẳng định như vậy?”

Giang Lưu cảm giác được uy áp toát ra từ lão gia chủ, hai vai như bị một ngọn núi lớn đè nặng, không dám kéo dài, tức thì nói ra suy đoán của mình.

Mỗi lần hắn nói, nét mặt Du Chấn Thiên lại thay đổi.

Từ sau khi vào đại lục Thông Thiên, tuy Giang Lưu thường xuyên ở trong Âm Dương Cốc, nhưng cũng không phải ếch ngồi đáy giếng, hắn biết những chuyện trọng đại xảy ra ở đại lục Thông Thiên. Chưa kể hắn chính là người quen thuộc với Du Tiểu Mặc nhất, cho nên theo dấu vết, có thể đoán được một hai.

Du Chấn Thiên đứng lên, con mắt đe dọa nhìn hắn, “Ngươi nói thật?”

Giang Lưu quỳ tịa chỗ, “Không dám khẳng định mười phần, nhưng cũng nắm chắc được bảy tám phần.”

Sau đó Du Chấn Thiên để Giang Lưu lui xuống, cũng nói rõ nếu là thật sẽ trọng thưởng cho hắn, Giang Lưu đè nén kích động trong lòng lui xuống, có thể được lời hứa hẹn từ lão gia chủ, chắc chắn vấn đề của hắn sẽ được giải quyết.

Nhưng có một điều Giang Lưu không biết, có lẽ vấn đề linh hồn sẽ được giải quyết, nhưng con mắt thì không trở lại như xưa được, hắn nhất định phải làm một tên mù đến cuối đời, trừ khi hắn đầu thai lần nữa.



Tuy Lăng Tiêu đồng ý để Hoa Cô và hai nam tử đi theo, nhưng không để bọn họ bên cạnh, bảo bọn họ tới Tà Giáo, mà nghe đồn Tà Giáo chính là thế lực mà thân tín của phụ thân y khai sáng.

Du Tiểu Mặc rất muốn nêu cảm nhận về cái tên này, Tà Giáo Tà Giáo, không biết từ xưa trới nay tà bất thắng chính sao? Nếu nhỡ sau này bị đánh bại, chắc chắn là do tên xấu.

Hoa Cô ba người đi rồi, Lăng Tiêu và Du Tiểu Mặc không về thẳng Trung Thiên.

Lăng Tiêu dẫn Du Tiểu Mặc tới một khu rừng thẳm hiếm thấy vết chân, khắp nơi có đủ các loại yêu thú cao cấp ẩn nấp, ngẫu nhiên còn nghe được tiếng yêu thú gầm gừ phẫn nộ.

Tìm gần một nén hương, bọn hắn mới đáp xuống một ngọn núi cao chót vót.

Xung quanh đều là cây cối xanh um tươi tốt, tình cờ che chắn ngọn núi rất kỹ càng, bởi vậy cho dù có người bay qua trên không cũng chưa chắc đã thấy được bọn hắn.

Xác định bốn về vắng lặng, Lăng Tiêu mới buông Du Tiểu Mặc ra.

“Không phải chúng ta đi về sao, đến đây làm gì?” Du Tiểu Mặc không nén nổi tò mò, vừa xoay mình nhìn về phía ngọn núi, cao khủng khiếp.

Lăng Tiêu lấy long huyết ra.

Du Tiểu Mặc thăm dò, “Thứ này có vấn đề gì hả?”

Lăng Tiêu sờ cằm, “Ta luôn cảm giác thứ này có chút kỳ quái, như thể…”

“Làm sao?”

“Như thể nó đang hấp dẫn ta.”

“Hấp dẫn theo kểu gì?” Du Tiểu Mặc không hiểu lắm, một giọt máu làm gì có ý thức để chủ động hấp dẫn người, vô nghĩa, đâu phải quỷ hút máu đâu.

Lăng Tiêu bình tĩnh nói: “Hấp dẫn như em cởi hết quần áo nằm trước mặt ta.”

Du Tiểu Mặc: “…”

Anh yêu à, tiết tháo của anh ném đi đâu rồi, em nhặt lên giúp anh.

Tuy chuyện này có vẻ cổ quái, nhưng cảm giác hấp dẫn này thật sự tồn tại, Lăng Tiêu mở nắp bình ra, cảm giác này càng ngày càng mãnh liệt, nếu không phải y đã rèn luyện đến kiên định không gì phá nổi, chỉ sợ đã không kiềm chế được.

Lăng Tiêu đổ long huyết lên lòng bàn tay, giọt máu đỏ tươi kia như tự có sinh mệnh, lăn qua lăn lại trên lòng bàn tay y, không đợi Lăng Tiêu kịp làm gì, giọt máu đột nhiên thấm qua làn da, biến mất trong nháy mắt.

Du Tiểu Mặc giật mình, kéo tay y ra nhìn, “Sao lại biến mất rồi?”

Đợi hắn ngẩng đầu, liền thấy khuôn mặt của Lăng Tiêu đã trở về nguyên bản, hơn nữa còn đỏ rừng rực, ẩn ẩn một chút vặn vẹo, y đẩy mạnh Du Tiểu Mặc ra xa, co chân ngồi xuống, nhắm nghiềm mắt lại.