Truyền Thuyết Chi Chủ Đích Phu Nhân

Chương 486: “khâu nhiễm”




Không thể ở lại thôn Hồ nữa, Vương ca và thuộc hạ của gã có đi mà không có về, đợi tới lúc Thanh Phong Môn phát hiện có gì kỳ quặc sẽ phái người tới tìm kiếm, hơn nữa cũng chẳng có lý do gì để ở lại chỗ này.

Du Tiểu Mặc quay đầu nhìn Ông Công vẫn đứng nguyên tại chỗ, đúng là thua với lão, đã hơn trăm tuổi rồi mà không khiến người ta bớt lo.

“Ta không đi.” Ông Công gạt tay hắn, nhưng không hất ra.

Du Tiểu Mặc bất đắc dĩ nói: “Ông Công, ông đừng tùy hứng nữa được không, thôn Hồ đã không an toàn rồi.”

Ông Công ngồi trên mặt đất, “Ngày nào còn chưa báo thù, ngày ấy ta không thể rời khỏi thôn Hồ.”

Du Tiểu Mặc nhe răng trợn mắt, ta thấy ông muốn làm ta mềm lòng thì có.

Nhưng đúng là hắn sẽ không trơ mắt nhìn lão đầu này chết ở thôn Hồ, ở cùng mấy ngày này, hắn có thể thấy Ông Công cố chấp như thế nào, sáng sớm mỗi ngày, Ông Công luôn tới phần mộ của con cháu, nét mặt không buồn không vui, đại khái là nước mắt đã cạn.

“Được rồi, coi như ta sợ ông, đi thôi!” Du Tiểu Mặc đành phải nâng Ông Công dậy.

Cơ thể Ông Công loạng choạng, mắt hơi mở lớn một chút, “Ngươi sẽ giúp ta báo thù?”

Du Tiểu Mặc nói: “Ta sẽ đáp ứng sẽ giúp ông, nhưng ta không đảm bảo nhất định có thể làm được, ta chỉ cố thể cố gắng hết sức, nếu gặp phải nguy hiểm ta sẽ ưu tiên cho an toàn của bản thân.”

“Được!”

Ông Công không phải là người được một tấc lại muốn tiến một thước, người ta đã chịu giúp lão, nếu lão không biết thức thời thì đúng là cậy già lên mặt, chỉ cần có một tia hy vọng lão cũng cố bắt lấy.

Vì vậy, cuối cùng thì một già một trẻ cũng rời khỏi thôn Hồ.

Nửa canh giờ sau khi bọn họ rời đi, thôn Hồ trống rỗng lại có một đám khách không mời mà đến, khí thế hung hăng, không giống như người qua đường.

“Kỳ lạ, sao thôn này không có ai nữa, rõ ràng lần trước đến còn có mấy trăm người cơ mà.” Gã đầu trọc vuốt cái đầu trơn bóng, mặt mũi tràn đầy kinh ngạc.

Một nam tử quần áo ngăn nắp, sắc mặt có vài phần tàn nhẫn đi về phía trước vài bước, lạnh lùng nói: “Không cần để ý tới người trong thôn, chỗ ngươi phát hiện lúc trước ở đâu?”

Gã đầu trọc lập tức chỉ vào vách núi phía sau thôn.

Sau đó tự mình dẫn bọn họ đi qua.

“Chậm đã!” Thời điểm họ đi qua gian phòng nào đó, nam tử đột nhiên ngừng lại, quay đầu nhìn về phía cánh cửa đóng chặt, “Bên trong có mùi máu nồng nặc.”

Đầu trọc lấy cây chùy sắt sau lưng ra, yên lặng lại gần cánh cửa, giơ cái chùy lên nện vào cánh cửa yếu ớt, “RẦM”, hai cánh cửa bị đập nát vụt, tình trạng trong phòng hiện ra trước mặt họ.

Đúng là Vương ca và thuộc hạ đã bị Ông Công gõ vỡ đầu, chết hơn một canh giờ.

Đầu trọc lập tức nhìn về phía nam tử, “Đại công tử, ta nhận ra bọn họ, hình như là người của Thanh Phong Môn.”

”Làm sao người của Thanh Phong Môn lại chết ở đây?” Nam tử bình tĩnh hỏi.

“Việc này thì ta cũng không rõ lắm, nhưng nghe nói Thanh Phong Môn thích kiếm mấy món lời nho nhỏ, thường xuyên sai đệ tử trong môn đi tìm nơi thích hợp trồng linh thảo, thôn Hồ này là một trong số đó, rất có thể đã gặp phải biến cố lớn gì.” Đầu trọc giải thích.

Nam tử đột nhiên biến sắc, “Mau dẫn ta đến nơi ngươi phát hiện.”

Đầu trọc không biết vì sao đại công tử lại trở nên bất thường như vậy, nhưng đợi bọn hắn tiến vào sơn động kia, lập tức minh bạch.

Nơi vốn có một mảnh ruộng linh thảo nhỏ phát triển tươi tốt, giờ đã biến mất.

“Tại sao lại thế?” Đầu trọc khiếp sợ.

Nam tử xanh mặt.

Không ngờ mới chậm vài ngày mà tất cả linh thảo đã bốc hơi, nam tử không nghi ngờ lời đầu trọc nói, có gan thì gã cũng không dám nói dối, như vậy là có người đã tới trước bọn họ một bước đào hết linh thảo đi. Người có thể đào hết linh thảo cấp cao như vậy hẳn là một đan sư, hơn nữa cấp bậc không thấp.

Đầu trọc lo lắng nhìn đại công tử, thấy hắn không có ý quở trách mình mới thở dài một hơi, “Đại công tử, theo ta thấy rất có thể kẻ đào linh thảo chính là kẻ đã giết chết người của Thanh Phong Môn, còn cả sự biến mất kì lạ của thôn dân thôn Hồ nữa.”

“Lập tức phái người đi thăm dò, nhất định phải tìm ra kẻ đã đào linh thảo đi cho ta.” Ánh mắt nam tử lóe lên một tia âm u.

“Dạ, đúng rồi, đại công tử, có nên tiết lộ cái chết của mấy người kia cho Thanh Phong Môn không?” Đầu trọc cảm thấy có thể mượn tay của Thanh Phong Môn để điều tra, hơn nữa Thanh Phong Môn rành về thôn Hồ hơn họ, tốc độ điều tra sẽ nhanh hơn nhiều lắm.

“Có thể, nhưng tuyệt đối không thể để bọn hắn biết về linh thảo.”

“Thuộc hạ đã rõ.”

Lại nói về Du Tiểu Mặc, tuy đã đáp ứng Ông Công sẽ báo thù cho người thân của lão, nhưng dù sao Ông Công đã rất già, đi theo chỉ gây cản trở, cho nên nghĩ lui, hắn quyết định sắp xếp chỗ ở cho Ông Công trước.

Ông Công quá đặc biệt, nếu người của Thanh Phong Môn muốn đuổi theo, có thể sẽ bị tìm ra, cho nên Du Tiểu Mặc cố ý tìm một thôn trang cách thôn Hồ thật xa, an trí lão lại đó rồi mới rời đi.

Trước khi đi, Ông Công nắm tay hắn mãi, không chịu buông.

Du Tiểu Mặc phải liên tục cam đoan nhất định sẽ giúp lão báo thù, Ông Công mới chịu buông tay.

Khi hắn rời đi, Ông Công đứng ở đó nhìn thật lâu, thời điểm Du Tiểu Mặc quay đầu lại vẫn nhìn thấy cái bóng còng còng già nua ấy.

Nếu là hắn, hắn cũng sẽ nghi ngờ liệu một người xa lạ có hoàn thành lời hứa với mình không, bởi vì hắn không có nghĩa vụ, cũng không có trách nhiệm.

Chạy một mình đã quãng đường…

Kim Sí trùng và Thôn Kim thú như bị tăng động, cứ luồn lên nhảy xuống, bay tới bay lui, cãi nhau ầm ĩ trước mặt hắn.

Du Tiểu Mặc bỗng thấy lo lắng quá chừng.

Lại nói tiếp, hắn ở lại thôn Hồ cũng đã được sáu bảy ngày, chắc Lăng Tiêu đã tìm tới từ lâu rồi, đại khái là không ngờ hắn lại ở trong một thôn trang nhỏ, nếu không chú ý sẽ bỏ qua ngay.

Nghĩ vậy, Du Tiểu Mặc lôi viên đá truyền âm kia ra, thử mãi mà không thấy có phản ứng, xem ra Lăng Tiêu không ở thành Tinh La, khoảng cách giữa bọn họ cũng xa hơn khoảng cách đá truyền âm hữu hiệu.

Du Tiểu Mặc thở dài, bên tai đột nhiên vang lên tiếng vó ngựa, quay đầu lại mới phát hiện có một đội kỹ mã đang lao về phía hắn, quy mô khá lớn, bụi tung mù tịt.

“Tiểu Kim, Tiểu Binh, Tiểu Bàng, có người đến, mau trở lại” Du Tiểu Mặc vội vàng gọi ba đứa nhóc đang chơi đùa bên đường lại, Kim Sí trùng được gọi là bóng bàn (ping pong), công tên là Tiểu Binh, mẫu tên là Tiểu Bàng, bởi vì sợ bị người khác nhận ra, cho nên khi có người hắn sẽ gọi chúng về.

Thôn Kim thú lập tức hóa thành bản nhỏ xíu chui vào trong vạt áo hắn.

Bản thể của Kim Sí trùng đã rất nhẻ, lần lượt lui vào.

Lúc quan trọng vẫn nghe lời lắm cơ.

Đội kỵ mã nhanh chóng chạy tới trước mặt hắn, Du Tiểu Mặc che miệng che mũi lùi tới bên đường, vốn còn tưởng họ sẽ chạy qua như vậy, không ngờ cái tên cầm đầu đột nhiên kéo cương ngựa lại, dừng ngay trước mặt Du Tiểu Mặc, ngồi trên ngựa đưa mắt nhìn hắn.

“Ngẩng đầu lên!” Nam nhân ra lệnh như vậy.

Trong mắt Du Tiểu Mặc lóe lên một tia kinh ngạc, nhưng hắn không muốn gây phiền toái, liền nghe lời ngẩng đầu lên.

Nam nhân nhíu mày, “Ngươi tên là gì?”

Du Tiểu Mặc đáp: “Ta là Lăng Tiểu Tiêu.”

Nam nhân đột nhiên ra hiệu cho thuộc hạ đứng sau lưng, thuộc hạ kia lập tức đặt một cuộn giấy trong tay gã, mở ra trước mặt Du Tiểu Mặc, bên trên là bức họa của một người, “Nhận ra người này không?”

Du Tiểu Mặc dốc sức liều mạng khống chế khóe miệng đang muốn co giật dữ dội, giữ nguyên khuôn mặt vô cảm, “Không biết, xin hỏi đã xảy ra chuyện gì sao?”

Nam Nhân nhíu mày, “Bảy ngày trước, kẻ này đại náo Ngọc Tiên Thành, hắn tên là Lâm Tiểu Mặc, có chút tương tự với tên ngươi, ngươi xác định mình không biết hắn?”

Du Tiểu Mặc đáp: “Ta xác định cha mẹ ta chỉ có mỗi một đứa con trai là ta.”

Nam nhân đột nhiên mở miệng nói: “Ta đâu có nói Lâm Tiểu Mặc này là nam, làm sao ngươi biết hắn là nam?”

Định bới móc hả?

Du Tiểu Mặc oán thầm trong lòng, chợt đáp: “Ngài hiểu lầm rồi, ta là con một, không có anh chị em, hơn nữa cái tên này nghe như tên đàn ông, rất nhiều người vừa nghe sẽ vô thức cảm giác người nọ là đàn ông, đúng chứ?”

Chính chủ đang đứng ở đây này, mở to mắt các ngươi mà nhìn đi, ta là nam!

Nam nhân nhìn hắn chằm chằm vài giây, lúc này mới thu ánh mắt, hai chân dùng sức đạp vào bụng ngựa, hét lớn một tiếng, ngang ngang rời đi, đội kỹ mã phía sau cũng đi theo.

Du Tiểu Mặc hứng một mặt toàn bụi đất, không nhịn được mà chửi thề một câu, đi cũng không nói một tiếng, mãi tới khi đội kỹ mã chỉ còn là một chấm nhỏ, hắn mới đặt mông ngã ngồi xuống bụi cỏ.

Bảy ngày trước, Lâm Tiểu Mặc, còn có khuôn mặt quen thuộc trong bức họa.

Khóe miệng Du Tiểu Mặc giật giật, nếu người này không phải là Lăng Tiêu, hắn sẽ tự vẫn để tạ tội luôn, không ngờ y lại bị truyền tống tới Ngọc Tiên Thành, vì để cho hắn biết y đã tới, còn gây động tĩnh lớn như vậy, Lâm Tiểu Mặc, thật ra là Lăng Tiểu Mặc chứ gì.

Có điều hắn không ngờ Lăng Tiêu cũng nghĩ ra chiêu giống hắn.

Đầu tiên là đổi sang một cái tên có thể khiến người kia liên tưởng tới mình, mặt cũng đổi thành một người mà cả hai cùng quen, chỉ có điều cái mặt Lăng Tiêu đổi sang quá lừa đảo, vậy mà lại là Khâu Nhiễm, nếu không phải nhờ cái tên Lâm Tiểu Mặc, chắc hắn sẽ nghi ngờ Khâu Nhiễm đã tới đại lục Thông Thiên rồi quá.

Du Tiểu Mặc không biết, cử động lần này của Lăng Tiêu đã đào hẳn một cái hố thật sâu cho Khâu Nhiễm.