Truyền Thuyết Chi Chủ Đích Phu Nhân

Chương 483: Thuyết phục




�T PHỤC

Mặc dù đôi vợ chồng già là người thường nhưng họ đều nghe nói đan sư là sự tồn tại thần kỳ thế nào. Du Tiểu Mặc thấy hai người đang bán tín bán nghi, còn lộ liễu khoe chút tài cho họ xem.

Với thực lực bây giờ của hắn, muốn đào cả một mảnh ruộng linh thảo cấp thấp nên là chuyện quá ư dễ dàng, dùng sức mạnh linh hồn bao trùm khắp ruộng, từng mảng từng mảng linh thảo lớn liền tự rút lên khỏi đất, sau đó đặt chỉnh tề dưới chân hai người.

Tận mắt nhìn thấy, hai người rốt cục cũng tin tưởng hắn.

Ngoại trừ để họ tin tưởng, Du Tiểu Mặc làm như vậy cũng vì muốn họ vững tin hắn là đan sư, bởi vì hắn muốn mua rất nhiều linh thảo, không chỉ một nhà, mà là toàn thôn.

Hai người là thôn dân thôn Hồ, họ đã sinh sống ở đây vài thập niên, ngoại trừ thôn trưởng, không ai có tư lịch hơn họ, hai người vừa ra tay, nhưng gia đình còn lại trong thôn lập tức tin tưởng hơn phân nửa.

Không đến nửa canh giờ, tất cả mọi người đã tập trung ở bên ngoài căn phòng của đôi vợ chồng già nọ.

Một đám người đen thui, nhìn sao cũng phải hơn bốn năm trăm người, thôn Hồ ít khi có người ngoài tới, cho nên khi nghe đôi vợ chồng già đề cập đến việc này, cả một đám người ló đầu ra ngó, muốn nhìn xem người định mua linh thảo là ai.

Du Tiểu Mặc thấy mọi người đã đến gần như đông đủ mới đi ra.

Ai ngờ âm thanh tranh luận càng lớn, đại khái là họ không ngờ người muốn mua linh thảo lại trẻ như vậy, sắc mặt càng thêm hoài nghi.

Thôn trưởng là một người đàn ông trung niên khoảng bốn năm mươi tuổi, ông đại biểu mọi người ra mặt, cung kính bước tới gần Du Tiểu Mặc.

“Vị công tử này, nghe Hồ lão nói ngài muốn mua tất cả linh thảo chúng ta gieo trồng, thật chứ?”

Du Tiểu Mặc khụ một tiếng, “Ta ngẫu nhiên đi qua nơi này, tình cờ phát hiện thôn các vị trồng linh thảo, cũng đúng lúc ta cần một số lượng linh thảo lớn, cho nên mới làm ra quyết định này, nếu chư vị chịu bán cho ta, ta tình nguyện thu mua bằng giá cao.”

“Công tử, thực không dám giấu diếm, linh thảo trong thôn Hồ chúng ta đều bị Thanh Phong Môn dự định, nếu chúng ta bán cho ngươi, ngày sau Thanh Phong Môn tìm tới tận cửa, chỉ sợ thôn Hồ sẽ gặp đại nạn.”

Mặc dù thôn trưởng rất động tâm với mấy chữ “thu mua bằng giá cao” của Du Tiểu Mặc, nhưng ông còn phải cân nhắc đến an nguy của thôn dân, bọn họ chỉ là người thường, không đấu lại được Thang Phong Môn.

Du Tiểu Mặc nói: “Ta đã nghe lão bá nói về chuyện này, ta nghe nói mười năm qua người dân thôn Hồ luôn bị Thanh Phong Môn áp bức bóc lột, nếu cho các vị cơ hội rời khỏi nơi này, các vị có chịu không?”

Các thôn dân lại ngơ ngác nhìn nhau.

Đương nhiên là bọn họ tình nguyện chuyển đi rồi, thôn trang nhỏ như thôn Hồ có ở khắp nơi, nếu không phải Thanh Phong Môn còn thiếu bọn họ một khoản nợ, kéo dài tới tận bây giờ còn chưa trả, dù có trả cũng không phải là tiền tài, thì họ đã sớm chuyển đi rồi.

Thôn trưởng khẽ rung động, “Xin lắng tai nghe.”

Du Tiểu Mặc làm bộ bấm bấm ngón tay, sau đó dùng một loại giọng điệu như thần côn* nói với họ: “Mấy ngày qua ta xem phong thủy của thôn Hồ, phát hiện số mệnh của thôn Hồ đã đi đến tận cùng, nếu các ngươi không mau chóng chuyển đi, có thể trận thú triều tiếp theo sẽ san thôn Hồ thành đất bằng.”

Thôn trưởng hít một hơi, san bằng?

Bọn họ đều là người phàm, không hiểu gì về mấy thứ như số mệnh, cho nên luôn giữ suy nghĩ thà tin còn hơn không.

“Vị công tử này, có mê sảng thì nói cũng hợp lý một chút.”

Lúc này, một lão nhân tóc trắng xóa, tay chống gậy đi ra từ trong đám người, bởi vì tuổi tác đã cao, mí mắt lão sụp xuống, con mắt chỉ mở ra được một đường nhỏ, có điều ánh mắt thôn dân nhìn lão rất tôn kính.

Du Tiểu Mặc không ngờ giữa đường lại có Trình Giảo Kim xuất hiện, hơn nữa có vẻ lão nhân này rất có địa vị ở thôn Hồ, người như vậy rất khó đối phó, muốn thuyết phục càng không dễ.

Du Tiểu Mặc nghĩ nghĩ, liền hỏi lại: “Tại sao lão nhân gia lại nhận định ta đang nói bậy?”

Cây gậy trong tay lão nhân đập mạnh xuống mặt đất, phát ra tiếng vang trầm đục, các thôn dân lập tức yên tĩnh trở lịa.

“Năm nay lão phu đã một trăm mười tuổi, sinh sống ở thôn Hồ này hơn một trăm năm, lão phu tận mắt nhìn thấy tám mươi ba lần thú triều, nhưng chưa từng có thú triều này tấn công thôn Hồ, dù cho ngẫu nhiên có yêu thú lạc đàn cũng chỉ lởn vởn bên ngoài thôn, không hề tiến vào thôn trang, dường như loại tình huống này đã xuất hiện từ khi thôn Hồ thành lập, hôm nay ngươi lại nói thôn Hồ sẽ bị trận thú triều tiếp theo công kích, chẳng phải là nói bậy?”

Lão nhân nói một hồi, nhất thời khiến các thôn dân đều xao động.

Du Tiểu Mặc nói thầm một tiếng cố chấp, nhưng hắn cũng biết lão nhân này nói cũng có lý.

Có vẻ thôn Hồ đã có lịch sử bình an vô sự từ một hai trăm năm nay rồi, đột nhiên có người nói với họ nơi này sẽ bị thú triều công kích, chắc chẳng có mấy ai tin tưởng.

Du Tiểu Mặc đã sớm nghĩ tới loại tình huống này, nghe lão nhân nói vậy càng không cảm thấy bất ngờ.

“Lão nhân gia, ta biết các vị không tin, mấy việc thế này ta có giải thích mấy cũng chẳng có ý nghĩa, chỉ có thời gian mới chứng minh được mọi điều, nhưng tạm thời gác lại chuyện này qua một bên, chúng ta giải quyết vấn đề linh thảo trước đã.” Du Tiểu Mặc đổi chủ đề, lập tức dẫn sự chú ý của mọi người ra chỗ khác.

Lão nhân bất mãn nói: “Vấn đề này thôn trưởng vừa nói rồi, linh thảo bị Thanh Phong Môn dự định, nếu bán cho ngươi, đợi người của Thanh Phong Môn tới, chúng ta phải lấy gì để bán cho họ?”

Du Tiểu Mặc cảm thấy lão nhân này có gì đó hùng hổ dọa người, vấn đề này khó trả lời, bởi vì có liên quan trực tiếp tới những gì hắn vừa nói, cho nên hắn quyết định tạm thời tránh vấn đề này đi, làm bộ không nghe thấy.

“Nếu chư vị chịu bán linh thảo cho ta, ta tình nguyện dùng một linh tinh mua năm trăm cây linh thảo cấp hai, ngoài ra ta cũng cần ruộng đồng của các vị, một mẫu ruộng cộng linh thảo chưa thành thục, ta có thể trả mọi người một trăm linh tinh.”

Buổi sáng Du Tiểu Mặc đã tính sơ qua với cặp vợ chồng già, một mẫu ruộng có thể gieo hơn một ngàn cây linh thảo, ví dụ như linh thảo cấp hai, nhiều đến mấy cũng chỉ được hai linh tinh, hắn lấy mất an toàn của thôn Hồ, nếu chỉ cho họ hai linh tinh thì hắn sẽ băn khoăn lắm, cho nên hắn quyết định dựng một câu chuyện hợp lý, mua luôn cả ruộng linh thảo.

Hắn cũng hỏi qua về tình trạnh sinh hoạt nơi này, một linh tinh có thể giúp người trong thôn sinh sống mấy năm, một trăm linh tinh đủ để bọn họ vô ưu vô lự cả đời rồi.

Hắn biết rõ thôn dân nơi này cả đời đều chưa nhìn thấy nhiều linh tinh như vậy, thậm chí có vài người còn chẳng biết mặt mũi linh tinh ra sao, khẳng định không ít người động tâm, còn không động tâm hả, hắn lại nghĩ biện pháp giải quyết sau.

Các thôn dân nghe hắn nói mà ngơ ngẩn.

Năm trăm cây linh thảo có giá một linh tinh? Một mẫu ruộng mà tới một trăm linh tinh.

Trong ấn tượng của họ, Thanh Phong Môn thu mua năm trăm cây linh thảo với giá khoảng năm thủy tinh tệ, mà tỉ lệ hối đoái thủy tinh và linh tinh là 1000:1

“Mọi người đừng tin hắn, người này vô duyên vô cớ ra giá cao như vậy, nhất định là có âm mưu gì!” Lão nhân lưng còng kia lại chạy đến châm ngòi.

Du Tiểu Mặc không thể giải thích, hắn rất thẳng thắn mang một cái bàn trong nhà đôi vợ chồng già ra, sau đó đặt một cái túi trữ vật đầy linh tinh lấp lánh lên bàn, còn nhìn quanh các thôn dân một vòng, bình tĩnh nói: “Tại hạ nói lời giữ lời, chắc hẳn các vị cũng muốn rời khỏi thôn Hồ, đi xa khỏi cuộc sống bị Thanh Phong Môn áp bức, hôm tay ta sẽ để lời đề nghị ở chỗ này, ai muốn bán linh thảo, bán ruộng cứ tới tìm ta, ta sẽ kết toán linh tinh cho người đó.”

Vừa nói xong, bầu không khí chìm vào yên lặng.

Không lâu lắm, đôi vợ chồng già bước lên đầu tiên.

Bọn họ ở cùng Du Tiểu Mặc một ngày, buổi sáng lại thấy hắn giúp đào linh thảo trong ruộng lên, một người tốt tính như vậy, họ quyết định tin hắn một lần.

Đôi vợ chồng già chỉ có hơn tám trăm cây linh thảo cấp hai, Du Tiểu Mặc đưa trước cho họ một linh tinh, những thứ khác cứ dựa theo thủy tinh tệ mà tính toán, cũng may trên người hắn còn một chút thủy tinh tệ chưa dùng hết.

Đặt linh tinh và thủy tinh tệ vào túi trữ vật, Du Tiểu Mặc còn tặng kèm cả túi trữ vật cho đôi vợ chồng già.

Túi trữ vật là một món đồ rất phổ biến, người thường cũng dùng được, thậm chí còn giống như túi bách bảo với họ vậy, lúc dọn nhà chỉ cần bỏ hết đồ đạc vào trong, nhẹ nhàng như thường, bớt được rất nhiều phiền toái.

Một ít thôn dân tinh mắt nhìn thấy cảnh này, rối rít chạy về nhà lấy linh thảo.

Họ đã sớm nghe về túi trữ vật, nhưng giá của nó quá đắt, bây giờ nhìn thấy hình như công tử cố ý tặng kèm một cái túi trữ vật cho họ, nếu không tích cực một chút sau này cũng chỉ có thể hối hận.

Lão nhân còng tức giận đến mức râu ria đều dựng lên.

Du Tiểu Mặc thấy thế, vừa cười vừa nói: “Lão nhân gia, ta biết ông vì tốt cho mọi người, sợ các thôn dân bị mắc lừa, nhưng ta thật sự không có ác ý, nếu như ông không tin, không ngại đánh cuộc một lần, xem đợt thú triều tiếp theo có tới như ta nói không, dù sao ông cũng không có tổn thất gì, không phải sao?”

Hình như lão nhân không nghe lọt tai, hừ một tiếng rồi quay người rời đi.

Lão nông đi tới an ủi: “Công tử, ngài chớ để ý, Ông Công là lão nhân có tư lịch già nhất thôn chúng ta, tính hình hơi cố chấp, nếu như ông ấy còn không nghĩ thấu, đến lúc đó chúng ta lại đi khuyên nhủ một chút.”

Du Tiểu Mặc cười gật gật đầu.

Một canh giờ tiếp theo, lại có hai mươi ba mươi gia đình chạy tới thương lượng với Du Tiểu Mặc, chỉ là túi trữ vật của hắn sắp cạn kiệt rồi.

* Thần côn: chỉ những người chuyên dùng thần linh để lừa đảo người khác