Truyền Thuyết Chi Chủ Đích Phu Nhân

Chương 480: Ô long khổng lồ




Chuyện gì có thể làm trái tim hắn tan nát, đó chính là thời gian!

Hắn cho rằng trong vòng nửa tháng không thể về Trung Thiên kịp, cho nên xin hủy bỏ tư cách dự thi, kết quả bây giờ vẫn còn năm sáu ngày nữa mới đến nửa tháng, nói một cách khác, hắn vẫn có thể trở về đúng lúc, đúng là lãng phí vô ích một điểm tích lũy.

Có điều bọn hắn vẫn không thể quay về Trung Thiên ngay, bởi vì đã dùng hết ba miếng không gian phù rồi.

Không có không gian phù, thời gian trở về sẽ kéo dài thành một tháng, vì vậy, Du Tiểu Mặc ra lệnh cưỡng chế Lăng Tiêu bắt đầu tập chế tạo không gian phù.

Nếu có thể chế tạo thành công, một viên không gian phù có thể kiếm về hơn một ngàn vạn linh tinh đó.

Lăng Tiêu nhìn hai con mắt của Du Tiểu Mặc đang lập lòe mấy chữ “ta yêu linh tinh”, chỉ thiếu mỗi nước khắc thẳng lên mặt, nhìn hắn hai giây mới lặng lẽ rời ánh mắt.

Không gian phù là một miếng ngọc hơi mỏng, dày cỡ một centimet, lớn khoảng một phần ba bàn tay Du Tiểu Mặc, tuy cần ít nguyên liệu, nhưng muốn dùng năng lượng không gian để khắc trận pháp vào trong miếng ngọc mỏng manh như vậy, không hề dễ.

Du Tiểu Mặc dùng sức mạnh linh hồn cắt hắc ngọc thành từng miếng thật mỏng.

Cả khối hắc ngọc chỉ cỡ quả bóng rổ, vì không lãng phí nguyên liệu, hắn dựa theo tỉ lệ mà cắt, tổng cộng được gần năm trăm miếng.

“Có rất nhiều ngọc, anh cứ từ từ luyện tập.” Du Tiểu Mặc cầm lấy một miếng ngọc nhét vào trong tay Lăng Tiêu, cười tủm tỉm.

Chỉ là nửa giờ sau khi nói những lời này, hắn hối hận không kịp.

Hậu quả của việc từ từ luyện lập đó là, dưới chân Lăng Tiêu đã có thêm một đống mạnh vụn hắc ngọc, tích lại cao khoảng hai centimet rồi, lãng phí hơn hai mươi ba mảnh ngọc.

Du Tiểu Mặc trợn mắt nhìn Lăng Tiêu như muốn xuyên hai cái lỗ qua người kia, một mảnh ngọc là hai vạn linh tinh, hai mươi ba mảnh là bốn mươi sáu vạn.

Lăng Tiêu bình tĩnh thổi rơi mảnh vụn trên tay, tiếp tục lấy một miếng khác.

Du Tiểu Mặc đè tay y lại, ánh mắt lấp lánh, “Anh thành thật nói xem, còn phải lãng phí bao nhiêu miếng mới chế tạo ra được một chiếc không gian phù?”

Lăng Tiêu xoa cằm suy tư một lát, “Dùng hết năm trăm miếng, nói không chừng có thể chế tạo được một chiếc.”

Du Tiểu Mặc hung ác, “Em đập chết tên phá của nhà anh.”

Tốn một ngàn vạn linh tinh mới ra được một miếng không gian phù, còn không bằng mua của Hùng Tiếu, có khi còn được giảm giá ấy chứ.

“Không nên tức giận, em nghe ta nói đã.” Lăng Tiêu kéo hắn vào trong lòng, cười cười nói: “Em ngẫm lại xem, nếu ta nói phải lãng phí hai trăm miếng ngọc mới chế tạo được một chiếc không gian phù, có phải em cũng cảm thấy đau lòng y như vậy không, bây giờ ta nói năm trăm miếng, em càng đau lòng hơn, đúng không?”

“Cho nên mục đích của anh là làm em càng đau lòng hơn hả?” Khóe miệng Du Tiểu Mặc giật giật.

“Không.” Lăng Tiêu phủ nhận, “Ngược lại, nếu ta dùng hai trăm miếng đã chế tạo được không gian phù, vậy thì em sẽ cảm thấy may mắn chỉ tốn có hai trăm chứ không phải năm trăm, đúng không? Cho nên ta đây chỉ chuẩn bị tinh thần cho em đề phòng trường hợp xấu nhất thôi.”

Ngụy biện!

Du Tiểu Mặc càng muốn đập chết y.

Lăng Tiêu tiếp tục vô sỉ: “Thực ra ta còn có một cách khiến cho em cảm thấy tâm lý cân đối hơn.”

Du Tiểu Mặc vội vàng che miệng y, “Được rồi được rồi, anh đừng nói nữa, em biết rồi mà.” Hắn dùng lão nhị để nghĩ cũng biết y đang muốn nói gì.

Có điều, chế tạo không gian phù thật là một chuyện phiền phức.

Bọn hắn phải tìm cả buổi mới ra được một nơi không gian khá yếu, chỉ những chỗ thế này mới có thể rút năng lượng không gian một cách thuận lợi.

Sở dĩ Lăng Tiêu thất bại nhiều lần như vậy, thật ra là vì năng lượng không gian quá cuồng bạo, còn ngọc phù lại là một thứ yếu ớt, có thể nói tình huống thế này rất bình thường.

Nếu như Du Tiểu Mặc đi hỏi thăm thfi sẽ biết, lần đầu Phó Thương Khung chế tác không gian phù đã lãng phí rất rất nhiều hắc ngọc, số lượng hả, phải nhân hai mươi miếng lên tận mười mấy lần ấy chứ, đương nhiên, có lẽ hắn sẽ càng thêm tan nát cõi lòng.

Quả nhiên thu hoạch và trả giá tỉ lệ thuận với nhau mà.

Vị trí hiện tại của bọn họ là trong một hẻm núi đầy gió mạnh, bởi vì khí hậu không ổn định, cho nên không gian nơi này khá là yếu, Lăng Tiêu chỉ nhẹ nhàng động tay đã xé được một khe hở dài năm centimet.

Năng lượng không gian chạy ra khỏi khe hở kia, tàn sát khắp nơi, tuy rất ít, nhưng lại khiến mức độ nguy hiểm của hẻm núi tăng lên gấp ba, bốn lần.

Lăng Tiêu dẫn dắt năng lượng không gian vào trong hắc ngọc, sau đó từ từ vẽ lên hình dáng của trận pháp truyền tống, lúc này bởi vì không thuần thục, hoặc năng lượng không gian sinh ra tính bài xích, kết quả là lại hư mất hơn mười miếng ngọc nữa.

Mỗi lần có một miếng ngọc vỡ nát, trái tim Du Tiểu Mặc đều chảy máu theo, hai vạn linh tinh lại biến mất rồi.

Lăng Tiêu vẫn ngồi bất động, sắc mặt không đổi đưa tay tiếp tục chế tác, y không nói cho Du Tiểu Mặc, truyền tống trận miếng ngọc mới bị hỏng kia đã gần hoàn thành.

Du Tiểu Mặc không còn ôm bao nhiêu hy vọng nữa.

Nhớ ngày đó, hắn cứ cho rằng dù Lăng Tiêu có thất bại lúc luyện tay thì cũng không quá thảm thiết đâu, ví dụ như chế tác mười miếng ngọc thì thành công tới chín miếng chẳng hạn.

Sự thật không tốt đẹp như trong tưởng tượng.

Bây giờ trong mười miếng ngọc có một miếng thành công là hắn đã cảm ơn trời đất, cầu thần bái phật rồi.

Du Tiểu Mặc đang nghĩ xuất thần, một vật thể màu đen đột nhiên bay thẳng vào mặt hắn, Du Tiểu Mặc theo bản năng đưa tay đón lấy, xem xét mới phát hiện là một miếng ngọc, trợn mắt lườm y: “Làm gì đấy?”

Lăng Tiêu thấy hắn đang ngơ ngác, liếc hắn một cái nhân tiện nói: “Chuyên tâm chút.”

Chuyên cái đầu anh á!

Du Tiểu Mặc phồng má, dám dùng hắc ngọc ném hắn, bàn tay đang giơ lên định ném y đột nhiên dừng lại, được rồi, nể mặt anh đang chế tác không gian phù, thiếu gia em là đại nhân không thèm chấp tiểu nhân, không tính toán với anh nữa.

Du Tiểu Mặc cẩn thận dò xét không gian phù, cái thứ này thật sự yếu ớt đến vậy sao?

Nhìn Lăng Tiêu không ngừng làm vỡ nát mấy miếng ngọc, cứ như bã đậu á, nghĩ thầm, hắn vô thức dùng sức bẻ một cái, “RẮC”, miếng ngọc vỡ làm hai…

Lăng Tiêu bỗng nhiên ngẩng đầu, chỉ kịp nhìn thấy tên ngốc nào đó đang khiếp sợ há to mồm bị năng lượng không gian hút vào, cái miệng kia có thể nhét vừa hai quả trứng gà luôn ấy, tay siết chặt, miếng ngọc trong tay y vỡ nát.

Tên ngốc này!!!

Trên cơ bản thì không gian phù truyền tống ngẫu nhiên, thứ duy nhất có thể xác thực là, ngươi hướng về phía nào, sẽ được truyền tống tới hướng đó.

Nơi Du Tiểu Mặc hướng tới là phía tây, mà phía tây là… Đại bản doanh của gia tộc Xích Huyết.

Dù có muốn chết cũng không nên tìm đường chết theo kiểu ngu xuẩn như vậy chứ!

Lăng Tiêu hít một hơi thật sâu, tiếp tục vớ lấy một mảnh ngọc nữa, nhanh chóng làm ra một miếng không gian phù, lần này vì quá nóng lòng cầu thành, ngược lại thành công ngay lần đầu tiên, sau đó y nhanh chóng thu dọn đám ngọc còn dư lại, bắt đầu hành trình tìm vợ.

Cùng lúc đó, Du Tiểu Mặc biết mình phạm sai lầm đang tựa vào dưới một cây đại thụ tươi tốt đau khổ khóc ròng…

Em biết sai rồi, Lăng Tiêu, anh mau tới cứu em đi!

Căn bản là Du Tiểu Mặc không hề biết mình đang ở đâu, bởi vì hình như hắn đang ở trong một khu rừng rất rậm rạp, xung quanh yên tĩnh tới mức sởn hết cả gai ốc, có trời mới biết hắn phải đi về hướng nào mới có thể nhìn thấy người.

Còn nữa, nếu không có không gian phù, chắc phải tốn mấy tháng hắn mới quay về Trung Thiên được, nói không chừng lúc đó đã bắt đầu vòng khiêu chiến đấu tiếp theo rồi.

Nghĩ đến hậu quả, Du Tiểu Mặc tiếp tục sám hối, hắn không nên bóp nát miếng không gian phù kia, bởi vì bề ngoài hoàn toàn không khác biệt, hắn cứ tưởng là hắc ngọc chứ.

Du Tiểu Mặc than thở, có điều than thở đến mấy cũng không thay đổi được sự thật, Lăng Tiêu không thể nào tới tìm hắn ngay.

Vốn còn định ngồi im tại chỗ, có lẽ Lăng Tiêu sẽ dùng không gian phù truyền tống tới nơi này cũng nên, nhưng cứ nghĩ tới xác xuất còn thấp hơn cả mua sổ xố trúng giải đặc biệt, hắn đành phải bỏ cuộc.

Quả nhiên, họa tự mình gây ra phải tự mình giải quyết!

Du Tiểu Mặc ngồi xuống một cành cây, Thôn Kim thú và Kim Sí trùng vốn ngoan ngoãn nghe trời trốn rất kín trong nếp áo hắn, lúc này lại lần lượt chạy ra.

Thôn Kim thú cứ “cạc cạc cạc” réo lên với hắn không ngừng.

Du Tiểu Mặc đưa tay gõ đầu nó, đừng tưởng ta không biết ngươi đang cười nhạo ta nhá, tên nhãi nhà ngươi muốn bị đánh hả, lúc này rồi mà còn dám hả hê!

Tiếng cạc cạc của Thôn Kim thú lập tức im bặt.

Hai con Kim Sí trùng sung sướng cười nhạo nó.

Thôn Kim thú hậm hức nhe răng với chúng.

Du Tiểu Mặc lờ chúng đi, bây giờ hắn phải biết mình đang ở đâu, nếu cứ mờ mịt thì không biết phải tới tháng nào năm nào hắn mới có thể tìm được Lăng Tiêu, càng không thể quay về Trung Thiên.

Đúng lúc này, một hồi tiếng bước chân dồn dập lập tức vang lên, xung quanh vốn rất yên tĩnh, dù những người kia chưa đi tới gần nhưng Du Tiểu Mặc có thể nghe rõ ràng, bởi vì không biết là ai, hắn không dám xuống dưới ngay, đành phải trốn trên tàng cây, yên lặng theo dõi kỳ biến.

Có tộng cộng ba người đang đi về hướng này, hai nam một nữ.

Nữ đi phía trước mở đường, Du Tiểu Mặc liếc mắt liền nhìn ra tu vi của nữ nhân này cao nhất trong ba người, hai nam nhân phía sau đang hợp lực kiêng một cái bao cát đi theo sát nàng.

Ba người đi qua gốc cây Du Tiểu Mặc ẩn thân, không hề phát hiện ra hắn.

Du Tiểu Mặc do dự một chút liền theo sau.