Truyền Thuyết Chi Chủ Đích Phu Nhân

Chương 478: Liên tâm cổ




Cuối cùng người áo trắng nọ vẫn không được thả ra, tuy có vẻ ông ta có thù oán với gia tộc Xích Huyết, nhưng Du Tiểu Mặc cứ nghĩ tới lý do người nọ bị giam vào cấm địa, hắn rất rất rất không muốn để cho ông ta tự do.

Du Tiểu Mặc đơn phương nhận định giữa hai người không có liên hệ máu mủ, dù cho hai người giống nhau như đúc, hắn đổ lỗi cho quan hệ di truyền huyết thống, có nhiều gia tộc, phải cách mấy đời mới di truyền dung mạo của tổ tông ấy, chuyện này không hiếm lắm đâu.

Hiếm lắm Lăng Tiêu mới không phản bác lại kiểu tự an ủi bản thân của hắn.

Ở lại núi Miên Miên hai ngày, hai người không tiếp tục lưu lại nữa, chuẩn bị cáo từ với Hùng Tiếu.

Khi biết bọn họ muốn đi, Vệ Bạch vội vàng bảo Phó Thương Khung dẫn hắn tới.

Lúc sắp ly biệt, Vệ Bạch nắm chặt hai tay Du Tiểu Mặc, “Một lần chia ly không biết bao nhiêu năm mới gặp lại, nếu như có thể, ta hy vọng…”

“Việc này…” Du Tiểu Mặc cắt ngang lời Vệ Bạch, “Mấy tháng kế tiếp đệ phải ở trong Tiêu Dao Viện, nếu như huynh muốn gặp đệ, chỉ cần bỏ ra một miếng không gian phù là có thể gặp được rồi.”

Vệ Bạch: “…”

Bầu không khí phải vất vả lắm mới tạo dựng được thoáng cái đã chìm tới đáy.

Lăng Tiêu nói không sai, Du Tiểu Mặc rất xứng với cái tên sát thủ phá vỡ không khí.

“Ta có chuyện muốn hỏi hai vị.” Phó Thương Khung không thể nhìn ái đồ khó xử, liền đứng ra nói tiếp: “Chắc hẳn hai vị cũng biết về thương thế của tiểu đồ đệ, ta dùng hơn hai trăm năm cũng không khiến hắn tốt lên, mãi tới một thời gian trước, cuối cùng ta cũng phát hiện ra một loại linh đan, nó không những trị được thương thế, mà còn có thể giúp hắn khôi phục lại trạng thái trước khi bị thương.”

Vệ Bạch kinh ngạc, hắn không hề biết chuyện này.

Lăng Tiêu bình tĩnh: “Linh đan mà Phó minh chủ đang nói đến là loại nào?”

“Là một loại thải đan lục phẩm.” Ánh mắt của Phó Thương Khung rơi vào trên người Du Tiểu Mặc, khen ngợi: “Nghe nói ngươi sở hữu linh hồn thất thải, thời gian ngươi tu luyện cũng không dài lắm đúng không, tuổi còn nhỏ đã thành đan sư cấp mười, tiền đồ vô hạn, ta tin tưởng sớm muộn gì cũng có một ngày ngươi có thể luyện được thải đan lục phẩm.”

Được cường giả Thánh cảnh khen ngợi, Du Tiểu Mặc cảm thấy lâng lâng.

Lăng Tiêu nhướn mày: “Thù lao?”

Phó Thương Khung cười nói: “Sẽ không để cho các ngươi chịu thiệt.”

Thấy bọn họ tự hợp tác, Du Tiểu Mặc không nhịn được phải xen vào, “Không có đơn thuốc, không có linh thảo, dù ta có bản lĩnh đến mấy cũng chẳng luyện ra được thải đan lục phẩm, Phó minh chủ, ông có đơn thuốc của loại thải đan lục phẩm này không?”

Phó Thương Khung lắc đầu đầy bất đắc dĩ, “Ta chỉ tra ra được tên của nó là Luân Hồi đan, nó thuộc về linh đan cấp mười hai, cần một trăm ba mươi bốn loại linh thảo, ta có thể tìm được linh thảo phụ trợ, nhưng tám vị linh thảo trong đó đều là linh thảo cấp mười một mười hai, vô cùng khó tìm, ta sẽ đưa cho các ngươi một bản danh sách, hết thảy phí tổn đều do Thương Minh phụ trách, còn đơn thuốc, ta sẽ phái người tiếp tục tìm, hiện tại cứ gom góp cho đủ linh thảo rồi nói sau.”

Luân Hồi đan?

Du Tiểu Mặc chưa hề nghe nói qua.

Nhưng đã có một chút hi vọng, vậy thì dù không có đơn thuốc, vẫn nên chuẩn bị trước thì tốt hơn, đến lúc ấy sẽ không phải hối hận.

Phó Thương Khung đã ghi riêng tám vị linh thảo đặc biệt kia ra, sau đó giao ngọc giản cho Du Tiểu Mặc.

Du Tiểu Mặc nhìn sơ qua, không hổ là linh thảo cấp mười một mười hai, hắn chưa từng nghe nói tới một cây, hơn nữa danh tự rất cổ quái, ví dụ như có loại linh thảo sinh trưởng trên xương cốt, tên gì mà u linh thảo, chẳng lẽ ngại sinh linh trên thế giới này quá nhiều sao?

Sau đó, hai người cáo biệt họ rời khỏi núi Miên Miên.

Nhưng bọn hắn không lập tức rời khỏi phạm vi thế lực của Thương Minh, mà đi tìm Ngân Qua, trên người Phong Trì Vân bị dính phải thứ kì quái, Ngân Qua và Triển Vũ Hiên không thể cởi bỏ được, vì chờ đợi bọn hắn, ba người ẩn núp trong một thôn trang nhỏ chờ đợi.

Người dân ở thôn trang này đều là người bình thường, xung quanh là rừng trúc xanh biếc một màu, rất đẹp mắt, trốn ở đây rất khó bị phát hiện.

Đợi lúc bọn hắn chạy đến, Ngân Qua và Triển Vũ Hiên đang vây quanh Phong Trì Vân phát sầu.

Phong Trì Vân vẫn như cũ, khuôn mặt trầm lặng, đôi mắt trống rỗng vô thần, thay đổi duy nhất là khuôn mặt hắn, Ngân Qua đã lột bỏ lớp mặt nạ của y và gia tộc Xích Huyết dán lên mặt Phong Trì Vân, dung mạo lại trở về vẻ tuấn lãng như xưa, quả nhiên nhìn trai đẹp vẫn sướng mắt hơn.

“Bây giờ hắn sao rồi?” Du Tiểu Mặc chen vào giữa hai người, nhìn Phong Trì Vân ngơ ngơ ngác ngác, không kiềm chế được mà đưa ngón tay chọc học má hắn, quan tâm hỏi han.

Ánh mắt Ngân Qua rơi vào ngón tay đang chọc má Phong Trì Vân kia.

Triển Vũ Hiên đem cái hộp mà Ngân Qua đã lấy được từ tên đệ tử của gia tộc Xích Huyết ra, “Vẫn như trước, ta nghi là liên quan tới cổ trong hộp ngọc này.”

Du Tiểu Mặc vừa định nhận lấy, nghe tới cổ đã rụt ngay về, chắt lưỡi: “Không phải chớ, cổ?”

Hai tay Lăng Tiêu vươn ra từ phía sau hắn nhận lấy cái hộp, mở nắp ra, quả nhiên bên trong có một thứ giống như con sâu béo phì, toàn thân trắng muốt, chỉ lớn chừng ngón tay cái, tản ra hơi thở lạnh lẽo như băng.

Du Tiểu Mặc thăm dò: “Cổ này có tác dụng gì?”

“Lợi dụng cổ này có thể khống chế hành động của Phong Trì Vân, chúng ta nghi ngờ đây là mẫu cổ, còn thứ trong cơ thể Phong Trì Vân là tử cổ, nhưng chúng ta đã dùng rất nhiều cách để dẫn tử cổ ra, nếu động tĩnh quá lớn, tử cổ sẽ bất an, ngược lại còn uy hiếp tính mạng của vật bị kí sinh.” Triển Vũ Hiên giải thích.

“Ta xem một chút.” Lăng Tiêu đưa hộp ngọc cho Du Tiểu Mặc.

Ngân Qua và Triển Vũ Hiên lập tức tránh ra nhường đường.

Lăng Tiêu càng bước tới gần, thân thể Phong Trì Vân càng chấn động khe khẽ, đầu tiên là ngón tay co quắp, sau đó là toàn thân, giống như đang xao động vì bất an.

Lăng Tiêu lui ra phía sau vài bước, cơ thể Phong Trì Vân lại bình tĩnh.

“Đây là chuyện gì xảy ra?” Ngân Qua vội hỏi.

Triển Vũ Hiên suy tư nói: “Chẳng lẽ tử cổ phát giác được thực lực của Lăng Tiêu, cho nên đang sợ hãi?”

Lăng Tiêu đáp: “Không phải tử cổ, hẳn là một loại tên là Cổ Vương Liên Tâm cổ, bình thường Liên Tâm cổ có hai con, chia thành một công một mẫu, do loài người luyện chế cho nên chúng không thuộc về yêu thú, yêu cầu luyện chế Liên Tâm cổ rất hà khắc, nhưng một khi thành công, chúng sẽ trở thành một loại vũ khí cực mạnh.”

“Chỉ cần là người bị gieo mẫu cổ, ngoại trừ bị khống chế, tu vi của hắn còn bị mẫu cổ cắn nuốt từng chút từng chút, tu vi mà mẫu cổ thôn phệ được sẽ thông qua liên tâm để chuyển hóa cho công cổ, cuối cùng chủ nhân của chúng sẽ thông qua công cổ chiếm đoạt tu vi ấy cho bản thân, sau khi tu vi bị cắn nuốt sạch sẽ, mẫu cổ sẽ tiếp tục thôn phệ sinh mệnh của chủ kí sinh, mãi tới khi chủ kí sinh tử vong mới thôi.”

Nếu muốn nói có khuyết điểm gì, vậy đó chính là con mẫu cổ bị gieo xuống kia chỉ đi theo công cổ, công cổ đi đến đâu, nó sẽ đi đến đó, trừ phi ăn nó, nhưng dù có ăn vào cũng chưa chắc đã chịu nổi, đây cũng là nguyên nhân chủ yếu vì sao Du Chấn Thiên yên tâm để cho một tên đệ tử mang theo công cổ.

Du Tiểu Mặc nuốt một ngụm nước miếng, quá kinh khủng rồi á, “Có biện pháp lấy nó ra không?”

Lăng Tiêu đáp: “Chỉ cần có công cổ ở đây, có thể dẫn mẫu cổ ra, tuy nhiên…”

Ngân Qua vội hỏi: “Tuy nhiên làm sao?”

“Thực ra Liên Tâm cổ là một thứ đại bổ, chỉ cần hai người thực sự yêu nhau lần lượt ăn Liên Tâm cổ, sau đó mập hợp, dẫn dắt Liên Tâm cổ tiến hành luyện hóa, sẽ đạt đến cảnh giới khó có thể tưởng tượng.” Lăng Tiêu cũng ngẫu nhiên mới nghe nói tới sự tồn tại của Liên Tâm cổ.

Nghe đến chỗ mập hợp, Du Tiểu Mặc và Triển Vũ Hiên theo bản năng nhìn về phía Ngân Qua, mặt Ngân Qua vẫn bình tĩnh, như thể việc này chẳng liên quan gì tới y.

Lăng Tiêu thản nhiên nói: “Theo ta thấy, tốt nhất là mau chóng luyện hóa hết Liên Tâm cổ, nếu như chúng là do Du Chấn Thiên luyện chế, chắc chắn lão có để lại ấn ký phía trên, hiện tại lão đang ở quá xa nên không phát hiện được, sau này thì chưa chắc.”

Không khí chìm vào yên lặng, Ngân Qua khèn giọng hỏi: “Phải làm sao?”

Lăng Tiêu đi đến trước mặt Phong Trì Vân, trước khi hắn kịp chấn động lập tức tóm chặt bờ vai hắn, lần này Phong Trì Vân không xao động nữa, “Ta sẽ nghĩ cách khống chế mẫu cổ trong cơ thể hắn, trước hết phải để cho hắn tỉnh táo lại, đến lúc đó ngươi sẽ thương lượng với hắn, các ngươi chỉ có mười lăm phút mà thôi.”

Ngân Qua gật gật đầu.

Mẫu cổ sợ lửa, nhất là thần hỏa chí dương.

Lăng Tiêu điều khiển Kỳ Lân Thần Hỏa dẫn mẫu cổ tới một ngõ ngách trong cơ thể Phong Trì Vân, sau đó dùng thần hỏa bao vây lại, khiến nó tạm thời không thể trốn thoát được.

“Sao rồi?” Du Tiểu Mặc cố gắng để giọng nói của mình nghe không có vẻ hưng phấn dữ dội.

Lăng Tiêu không trả lời hắn, Phong Trì Vân đang ngồi im trên giường đột nhiên phát ra một tiếng rên rỉ.

Du Tiểu Mặc vội vàng dài cổ ra ngó.

Lăng Tiêu thẳng tay kéo hắn ra ngoài, “Đừng ảnh hưởng tới việc riêng của bọn hắn, nếu em thật sự muốn nhìn, đợt lát nữa ta sẽ cho em tự thể nghiệm.”

Huyết dịch đang dâng trào vô cùng kích tình của Du Tiểu Mặc lập tức bị đập bẹp xuống số âm luôn, bị Lăng Tiêu lôi ra ngoài, vô cùng ảo não.

Triển Vũ Hiên đi ngay sau họ, thuận tiện đóng cửa căn nhà nhỏ.

Bên trong nhà gỗ, Ngân Qua nhìn người mà y ngày nhớ đêm mong, chia ly một đoạt thời gian, cuối cùng cũng ngồi trước mặt mình. Y không phải là người giỏi về biểu đạt nội tâm tình cảm, thời khắc này những kích động trong lòng bỗng trở nên bình tĩnh.