Truyền Thuyết Chi Chủ Đích Phu Nhân

Chương 476: Sư huynh đệ




Vệ Bạch không có hứng thú với cường giả Thánh cảnh thần bí kia, cũng không có hứng thú với biến cố của gia tộc Xích Huyết, hắn chỉ muốn biết vì sao Lăng Tiêu lại biết danh tự của sư phụ.

Hơn hai trăm năm trước, hắn bị Khâu Nhiễm đuổi giết, sau đó vô ý rơi xuống một sơn cốc, sơn cốc kia là một chỗ cực kỳ hung hiểm, tràn ngập năng lượng không gian, lúc hắn rơi xuống tình cờ gặp phải vết nứt không gian, khi ấy, hắn không hề có chút sức chống cự nào đã bị vết nứt không gian cắn nuốt mất.

Vệ Bạch cho rằng mình chắc chắn phải chết.

Vậy mà hình như ngay tại thời khắc này, vận mệnh của hắn đã thay đổi, hắn bị cuốn tới vị diện cao cấp – đại lục Thông Thiên.

Đây cũng chưa phải là may mắn nhất, may mắn phải kể tới lúc hắn bị vết nứt không gian đẩy ra, đã không chết, còn ngã trên người Phó Thương Khung.

Không đọc sai đâu, đúng là trên người Phó Thương Khung.

Nếu không phải tu vi của Phó Thương Khung cao, chắc cả đời anh minh của minh chủ Thương Minh sẽ bị hắn nện chết luôn quá.

Thực ra cũng không giống với lời đồn, ban đầu Phó Thương Khung chỉ thấy hắn đáng thương, bởi vì dù hắn may mắn sống sót, nhưng kinh mạch toàn thân đều bị phá hủy, linh hồn cũng bị chấn thương khủng khiếp, nếu như lúc ấy Phó Thương Khung không cứu hắn, có lẽ hắn đã chết rồi.

Sau đó, Phó Thương Khung dẫn hắn về liền giao cho đại đệ tử Tả Diễm, Tả Diễm giống như sư phụ của mình, bề ngoài tục tằng nhưng tính tình lại rất cẩn thận, nếu không nhờ có Tả Diễm níu lại chút hơi thở cuối cùng, chắc Vệ Bạch đã sớm đi gặp Diêm Vương.

Chỉ là vì vết thương trên người hắn quá nặng, dù Tả Diễm có dùng đủ loại thuốc cũng không khởi sắc mấy, về sau vô phương, Tả Diễm đành phải ném lại vấn đề khó này cho sư tôn của mình.

Lúc ấy Phó Thương Khung mới nhớ ra mình từng cứu được một đứa nhỏ.

Hơn hai trăm năm trước, Vệ Bạch mới hai mươi bốn tuổi, đối với Phó Thương Khung mà nói thì đúng là còn nhỏ hơn cả nhỏ ấy chứ.

Phó Thương Khung cũng rất đau đầu với vết thương của Vệ Bạch, trên thực tế lúc ấy ông cũng không hiểu, rõ ràng Vệ Bạch đã tổn thương nghiêm trọng đến tình trạng đủ để chết, nhưng hết lần này tới lần khác hắn vẫn sống, mặc kệ là vì sao, nếu đã cứu hắn thì không thể bỏ dở giữa chừng.

Có điều kinh mạch của Vệ Bạch đã vỡ hết, không phải phế, nếu như chỉ là phế thì vẫn còn cơ hội chữa trị, chỉ cần kinh mạch còn tồn tại, nhưng kinh mạch của Vệ Bạch đã vỡ nát, cơ thể như một cái vỏ trống rỗng, chớ nói chi là linh hồn của hắn cũng bị trọng thương.

Loại thương thế này rất khó mà chữa nổi.

Phó Thương Khung sống đến bây giờ vẫn chưa từng gặp người nào kinh mạch vỡ nát, linh hồn bị thương mà được chữa khỏi.

Nếu như lui vạn bước, cho dù níu kéo được tính mạng của Vệ Bạch, hắn cũng không thể trở thành một đan sư hay tu luyện giả, cho nên cả đời này hắn chỉ có thể làm phế nhân.

Trước hai mươi tư tuổi, Vệ Bạch là một thiên tài, nhờ Đoàn Kỳ Thiên hun đúc, từ nhỏ hắn đã có lý tưởng và khát vọng rất lớn, cho nên sau khi biết được mình sẽ thành một tên phế nhân, Vệ Bạch biết, bầu trời của hắn sụp rồi.

Từ đó về sau, Vệ Bạch không còn ý chí để tiếp tục sống nữa.

Há biết, Phó Thương Khung lại phản đối sự nản lòng của hắn.

Đủ các loại linh đan diệu dược trân quý tiêu tốn hàng núi linh tinh không ngừng trôi vào trong bụng Vệ Bạch, Vệ Bạch không muốn mở miệng, tùy ý để Phó Thương Khung hành hạ.

Phó Thương Khung vất vả một hồi, nội thương vẫn vậy, nhưng ngoại thương lại đỡ được vài phần, ví dụ như khuôn mặt bị vết nứt không gian hủy hoại kia.

Vệ Bạch không xấu, ngược lại còn có rất hương vị, tuấn tú sâu xa, vẻ đẹp trong vắt, nhìn sao cũng giống như công tử văn nhã xuất trần, nhưng bây giờ ánh mắt vốn sáng trong lại chỉ còn một màu xám ảm đạm, dù vậy dung mạo của hắn vẫn không bị tổn hại chút nào.

Vệ Bạch còn nhớ rõ, sau khi mặt hắn hoàn toàn hồi phục, Phó Thương Khung còn dùng một loại giọng điệu như đại thúc bỉ ổi, nâng cằm hắn lên nói một câu —— Ô, hóa ra tiểu đồ đệ của ta lại dễ thương như vậy!

Mặt Vệ Bạch đen thui, đẹp đến mấy cũng có làm được gì, hai trăm năm trôi qua, Phó Thương Khung tìm kiếm rất nhiều nơi, mang tới vô số trận kỳ dị bảo, tuy đúng là đã giúp cho Vệ Bạch chuyển biến tốt một chút, nhưng vẫn không thể nào giải quyết căn nguyên.

Phó minh chủ ưu sầu dữ lắm!

Thấy bệnh trị mãi không hết, ánh mắt đã từng dao động của tiểu đồ đệ lại biến mất, mặc kệ ông có dỗ dành thế nào, hắn cũng không tin mình có thể chữa khỏi nữa.

Đến bây giờ, tiểu đồ đệ càng lúc càng mờ nhạt, Phó Thương Khung đều buồn tới mức rụng mất một đống tóc.

Cho đến yến hội sinh nhật lần này.

Nghe được Vệ Bạch mở miệng bảo vệ cho người sư tôn này, suýt nữa thì Phó Thương Khung đã đánh mất sự tự chủ mà ông vẫn lấy làm kiêu ngạo, chỉ muốn ôm lấy ái đồ mà cười ha hả.

Nhưng Phó Thương Khung không ngờ, còn có chuyện khiếp sợ hơn ở phía sau.

Trái tim hết lặng hai trăm năm của tiểu đồ đệ, vậy mà lại trở nên kích động bởi vì một câu của người ta, tuy không biết đối phương đã nói gì, nhưng Phó Thương Khung lại đoán được, hẳn là có liên quan tới thân thế của tiểu đồ đệ.

Sau khi yến hội kết thúc, Phó Thương Khung dẫn Vệ Bạch quay về Bạch Miểu Cư.

Bạch Miểu Cư là nơi Vệ Bạch ở, có Phó minh chủ tự mình trông coi, có thể nói đây đã thành chỗ an toàn nhất núi Miên Miên.

Lăng Tiêu và Du Tiểu Mặc cũng được dẫn qua.

Du Tiểu Mặc đưa mắt nhìn Phó minh chủ lệnh cho thủ hạ lui xuống, nhưng người này lại không có ý tứ rời đi. Hắn không có ý định nói chuyện của đại lục Long Tường trước mặt vị minh chủ này, bằng không chỉ cần ông ta phái người đi thăm dò một chút, có khi chuyện về không gian cũng bị bại lộ.

Đúng lúc này, Vệ Bạch mở miệng nói: “Ông đi ra ngoài đi, ta muốn nói chuyện với họ.”

Phó Thương Khung do dự, thương lượng: “Tiểu đồ đệ, để sư tôn lưu lại không được sao?”

Vệ Bạch nghiêm mặt: “Không thể, đây là việc riêng của ta.”

Một câu việc riêng làm Phó Thương Khung không nói được gì, cuối cùng đành phải thất vọng đi ra ngoài, rõ ràng tiểu đồ đệ không hoàn toàn tín nghiêm người sư tôn này, mặc dù quan hệ sư đồ là do ông bắt ép, xem ra chỉ có thể nghe ngóng sau vậy.

Ngân Qua và Triển Vũ Hiên cũng ở bên ngoài, bọn họ không liên quan tới chuyện này.

Cuối cùng trong phòng chỉ còn Lăng Tiêu, Du Tiểu Mặc và Vệ Bạch.

Vệ Bạch dùng vẻ mặt chờ đợi nhìn chằm chằm vào Lăng Tiêu.

Thấy thế, Du Tiểu Mặc khụ một tiếng, nhị sư huynh à, huynh nhìn nhầm người rồi, phải xem phía này này.

Quả nhiên Vệ Bạch nhìn về phía hắn.

Du Tiểu Mặc thừa cơ hô một tiếng, rất chi là thâm tình: “Nhị sư huynh…”

Vệ Bạch nhíu mày, “Ta nhớ hình như nhị đồ đệ của sư tôn không phải là ngươi.”

Du Tiểu Mặc đoán được Vệ Bạch sẽ hiểu lầm, lại nói: “Đệ là đệ tử của Đoàn Kỳ Thiên, mấy năm trước được sư phụ thu làm đồ đệ, sư phụ thường kể về huynh cho đệ nghe.” Thực ra chỉ nhắc tới có mấy lần thôi, đối với vị đồ đệ không rõ sống chết này, từ trước tới nay lão đầu không muốn nói nhiều.

Vệ Bạch trợn tròn mắt, “Ngươi nói thật chứ?”

Du Tiểu Mặc gật gật đầu.

Vệ Bạch lại cúi đầu xuống, ở nơi bọn họ không thấy được, hốc mắt hắn đỏ ửng, hơn hai trăm năm rồi, cuối cùng hắn cũng nghe được tin tức về sư phụ, sau khi biến thành phế nhân, hắn coi như mình đã chết, cũng cố gắng liều mạng quên hết những thứ trong trí nhớ, nhưng dù hắn có cố quên cũng không thể quên được vị ân sư đã dạy bảo hắn nên người, chỉ là, hắn đã không có dũng khí trở về nữa.

Thanh niên đã từng hăng phái tràn đầy lý tưởng kia đã không còn tồn tại, Vệ Bạch không muốn ân sư nhìn thấy bộ dạng chật vật thảm hại này của hắn.

“Sư phụ… Có khỏe không?” Vệ Bạch không muốn để người khác nhìn bộ dạng xấu xí của mình, sau khi bi thương qua đi liền thu liễm cảm xúc.

“Bây giờ sư phụ khỏe lắm, lúc đệ tới vị diện cao cấp, đại lục Long Tường đã xảy ra rất nhiều việc lớn, sư phụ đã biết chuyện đại sư huynh sát hại huynh, lập tức trục xuất hắn khỏi sư môn, thời điểm hắn trốn đi còn bị thương rất nặng.” Du Tiểu Mặc nói qua loa về chuyện của Khâu Nhiễm.

“Hắn chưa chết?” Vệ Bạch nói.

“Chưa…”

“Tốt lắm.” Trong mắt Vệ Bạch lóe lên sát ý, “Nếu có cơ hội, ta nhất định phải tự tay đâm hắn.”

Du Tiểu Mặc câm nín, không ngờ tính cách của vị nhị sư huynh này lại mạnh mẽ tới vậy, lúc trước nghe Hùng Tiếu hình hung về người này, hắn còn tưởng tượng ra một nhân vật thiếu hụt bi tình, nhưng không phải hắn muốn dội nước lạnh đâu, với tình trạng hiện tại của Vệ Bạch, muốn tự tay đâm Khâu Nhiễm là chuyện bất khả thi, trừ khi…

Vệ Bạch nói trong đột nhiên yên lặng, sau đó lại tự cười nhạo: “Ta biết mình đang mạnh miệng, bây giờ ta chỉ là một tên phế nhân, ngay cả sinh hoạt cá nhân còn không tự gánh vác được, làm sao có thể tự tay đâm Khâu Nhiễm.”

“Cũng không phải là không có cách.” Du Tiểu Mặc thốt lên.

Vệ Bạch lập tức ngẩng đầu, hai mắt tràn đầy chờ mong: “Ngươi có cách nào sao?”

Nhìn khuôn mặt này, Du Tiểu Mặc đột nhiên chột dạ, “À thì, đệ muốn nói, huynh có thể bảo Phó minh chủ bắt Khâu Nhiễm đem tới trước mặt huynh, sau đó huynh chọc hắn vài đao, vậy là có thể tự tay đâm cừu nhân rồi.”

Vệ Bạch: “…”

Lăng Tiêu mím môi nín cười, biết ngay cái thứ Du Tiểu Mặc gọi là biện pháp rất không có ích.

Vệ Bạch thất lạc gục đầu xuống, làm như vậy căn bản không có cảm giác thành tựu.

Du Tiểu Mặc tự biết mình nói nhầm, liền đổi chủ đề sang kể chuyện về lão đầu, hắn biết, thực ra nhị sư huynh rất nhớ lão đầu, nếu không thì đã không dùng dằng hơn hai trăm năm chưa chịu làm đồ đệ của Phó minh chủ.

Vệ Bạch nghe rất chăm chú, đại khái nói hơn nửa canh giờ, hắn liền lộ ra vẻ mệt mỏi.

Phó Thương Khung đi tới, “Có lời gì lần sau nói tiếp, nếu hai vị không chê, hãy ở lại đây, Tiểu Bạch mệt mỏi, cần nghỉ ngơi.”

Vệ Bạch mất hứng trợn mắt lườm Phó Thương Khung, đã nói bao nhiêu lần rồi, đừng có gọi hắn là Tiểu Bạch.

Du Tiểu Mặc và Lăng Tiêu cũng không vội, vì vậy hai người liền ở lại.