Truyền Thuyết Chi Chủ Đích Phu Nhân

Chương 473: Ba chữ




“Với tư cách là một trong những cường giả có tên tên Thập Thần Bảng, chắc Lăng Mặc các hạ tất phải chuẩn bị cho Vệ công tử một phần lễ vật cực kỳ đặc biệt, nếu không cũng không cố đợi tới cuối cùng, lão phu rất là hiếu kỳ, không bằng Lăng Mặc các hạ lấy ra cho mọi người mở mang tầm mắt một chút, thế nào?”

Hình như lão già này còn ngại lửa cháy chưa to, vuốt râu tiếp tục đổ dầu vào lửa.

Lúc này, tất cả sự chú ý đã tập trung hết trên người Lăng Tiêu, bọn họ cũng tò mò không biết y sẽ lấy ra loại lễ vật gì.

Đương nhiên, cũng không thiếu người nhìn có vẻ hả hê.

Ai sáng suốt có thể thấy rõ gia tộc Xích Huyết đang cố bới móc Lăng Tiêu.

Đúng là thực lực của y rất mạnh, nhưng không phải mạnh là có tất cả. Hơn nữa Kim Ti giáp đã xuất hiện ngay trước, nếu như lễ vật của y quá kém, chắc chắn sẽ mất mặt, tuy cũng có mấy món quý giá hơn Kim Ti giáp đấy, nhưng làm gì có ai cam lòng lấy ra.

Cho nên đây tuyệt đối là một cái bẫy rập nhằm vào Lăng Tiêu, mặc kệ y có nhảy xuống hay không, gia tộc Xích Huyết đều đạt được mục đích làm y bẽ mặt.

Trước mắt bao người, Lăng Tiêu chậm rãi đứng lên.

Khuôn mặt anh tuấn không hề có chút chấn động, bình tĩnh làm cho người ta cảm thấy quỷ dị, bị cặp mắt như có hai ngọn lửa màu tím cháy rực bên trong nhìn chằm chằm, vị trưởng lão kia bỗng cảm thấy rùng mình.

Đúng lúc này, nam nhân nở nụ cười.

“Chẳng lẽ các hạ đã ‘nhìn’ qua lễ vật của ta, còn biết rõ lễ vật của ta thật sự đặc biệt, vốn định giữ lại sau yến hội mới ‘đưa’ cho Vệ công tử, nhưng nếu các hạ đã nóng lòng muốn nhìn như vậy, cũng được thôi.”

Sắc mặt của lão giả bị nói ngược lại hơi khó chịu, gượng cười: “Các hạ nói đùa, làm sao lão phu lại từng thấy được, chỉ là hiều kỳ về lễ vật đặc biệt mà các hạ nhắc tới thôi.”

Nam nhân lộ ra một nụ cười vui vẻ nghiền ngẫm.

Trong giây lát ấy, lão giả có cảm giác mình bị nhìn xuyên qua, khí thế lập tức thấp xuống.

Du Chấn Thiên đột nhiên hừ lạnh một tiếng, đặt cái ly mới uống được một nửa xuống bàn.

Mồ hôi lạnh trên trán lão giả túa ra như mưa.

Nam nhân đứng dậy đi đến trước mặt Vệ Bạch, cảm nhận vài ánh mắt mãnh liệt rơi trên người mình, nhếc nhếch môi: “Vệ công tử, có thể mượn một bước để nói chuyện hay không, lễ vật của tại hạ rất đặc thù, không thể bị người khác ‘nhìn thấy’, xin thông cảm.”

Vệ Bạch hơi chần chừ.

Phó Thương Khung xoa xoa đầu hắn, cưng chiều cười nói: “Đi đi, con cũng tò mò lắm phải không, hay là muốn vi sư dìu con?”

Vệ Bạch đột nhiên lạnh giọng, “Không cần!”

Vừa nói dứt lời đã đứt phắt dậy, bởi vì đứng lên quá nhanh, cơ thể đột nhiên lay động một cái.

Phó Thương Khung còn định đỡ hắn, Vệ Bạch đã chống tay vào mép bàn tự ổn định cơ thể.

Nam Nhân nhìn Vệ Bạch đi vài bước đã bắt đầu thở dốc, đáy mắt lộ ra ý cười, không có ý định đỡ hắn, cho dù ánh mắt của mọi người trong yến hội theo sát từng bước của họ.

“Ở đây được chưa?” Vệ Bạch dừng lại, quay đầu nhìn về phía nam nhân.

Nam nhân gật gật đầu, bờ môi nhúc nhích, “Lễ vật của ta chỉ có mấy chữ…”

Bởi vì là truyền âm, cho nên không ai biết y đang nói gì, chỉ thấy thân thể Vệ Bạch đột nhiên chấn động kịch liệt, cảm xúc trở nên kích động hơn, đưa tay tóm chặt cổ áo nam nhân, giọng nói run rẩy.

“Ngươi rốt cuộc là ai?”

Đây là lần đầu tiên Phó Thương Khung chứng kiến tiểu đồ đệ lộ ra phản ứng kịch liệt như vậy, vội vội vàng vàng đi tới ôm hắn vào lòng, có vẻ Vệ Bạch cũng đã dùng hết khí lực, ỷ hết sức nặng toàn thân vào trên người Phó Thương Khung, thấy hắn tỉnh táo lại mới mở miệng hỏi: “Có chuyện gì xảy ra?”

Vệ Bạch liếc nhìn nam nhân, nói: “Không có gì, ta rất hài lòng với lễ vật của hắn, hy vọng sau khi yến hội kết thúc các hạ có thể lưu lại, không biết có được không?”

“Có thể.” Nam nhân nở nụ cười nhạt như đã dự liệu từ trước, nói xong liền về chỗ ngồi.

Tuy không biết đã có chuyện gì xảy ra, nhưng đây là lần đầu tiên Vệ công tử biểu đạt trước mặt mọi người rằng mình yêu thích lễ vật, còn mở miệng mời đối phương lưu lại, chỉ bằng điểm này cũng đủ làm cho mọi người hết sức tò mò.

So sánh mới thấy, Kim Ti giáp của gia tộc Xích Huyết còn chẳng bằng một câu của người ta, đến cùng ai mất mặt đã quá rõ, gây khó dễ với người ta không thành còn bị bẽ mặt, chỉ sợ cảm giác này không dễ chịu chút nào, nhìn sắc mặt Du Chấn Thiên là biết, đen thui!

Sau khi Lăng Tiêu trở về, Du Tiểu Mặc vội vàng hỏi: “Anh nói với hắn gì thế?”

Những người khác lập tức vểnh tai, ngay cả bàn bên cạnh cũng có hiện tượng hóng hớt này.

Lăng Tiêu thản nhiên nói: “Em đoán đi.”

Lần này Du Tiểu Mặc không vội, hắn chấn định suy nghĩ một chút: “Là hai chữ hay ba chữ?”

Lăng Tiêu nói: “Ba chữ.”

Du Tiểu Mặc lập tức lộ ra biểu lộ bỗng nhiên tỉnh ngộ.

Bàn bên cạnh muốn bùng cháy, tỉnh cái quái gì ngộ cái quái gì chớ, ngươi nói ra luôn đi xem nào, không nói thì làm sao chúng ta biết ba chữ kia là ba chữ gì!

Đương nhiên Du Tiểu Mặc không nói ra đâu, bởi vì vừa nói là Du Chấn Thiên sẽ phát hiện ngay, tuy không biết Du Chấn Thiên có biết tên của sư phụ hay không, nhưng quá nguy hiểm.

Lân Hạo Vũ ngồi đối diện đột nhiên hừ một tiếng, “Cố làm ra vẻ huyền bí.”

Chỉ là không ai để ý tới hắn.

Một bàn khác, ngay lúc Phong Trì Vân ngồi xuống, Ngân Qua liền nhanh chân chiếm lấy cái ghế bên cạnh hắn, trong yến hội thì việc tùy tùy tiện tiện đổi chỗ khá là thất lễ, một đệ tử của gia tộc Xích Huyết định ngồi chỗ đấy đành phải bất đắc dĩ chọn vị trí khác.

Nhìn từ khoảng cách gần, nét mặt Phong Trì Vân cứng đơ như rối gỗ, Ngân Qua rũ mắt xuống, trong nháy mắt ấy cảm xúc vừa bốc lên đã bị y nén xuống.

“Sao vị bằng hữu kia cứ ngơ ngơ ngác ngác, cũng không nói chuyện?” Triển Vũ Hiên ngồi cách một người đưa mắt nhìn Phong Trì Vân, đột nhiên cười hỏi.

Một tên đệ tử của gia tộc Xích Huyết cao ngạo liếc mắt nhìn hắn, lạnh giọng nói: “Sư đệ của ta không thích nói chuyện với người xa lạ, không phiền các hạ quan tâm.”

Khó lắm mới mở đầu được, Triển Vũ Hiên không muốn chấm dứt đề tài này như vậy, nhân tiện nói: “Tại hại không có ác ý, chẳng qua chỉ cảm thấy, nếu đã tới tham dự yến hội của Vệ công tử, vậy thì phải vui vẻ mới đúng, nếu cứ giữ cái vẻ mặt vô cảm, người không biết sẽ cho là hắn tới…”

Câu kế tiếp không được nói hết, nhưng vẫn đủ để người khác tự suy đoán.

Quả nhiên, thanh niên lập tức lo lắng, “Ngươi chớ nói nhảm, Thương Minh không để ý chút việc nhỏ như vậy đâu, sư đệ của ta trời sinh đã thế này rồi.”

Triển Vũ Hiên sờ sờ cằm cười nói: “Ta không nói nhảm, tự ngươi nhìn mà xem, nét mặt sư đệ ngươi cứng đơ như vậy, hai mắt thì đờ đẫn vô thần, nếu ta nói, ví dụ như Vệ công tử thấy bộ dạng của sư đệ ngươi, chỉ sợ sẽ mất hứng, ta nghe nói tính tình của Vệ công tử cổ quái lắm, hơn nữa ai mà chẳng mong người tới tham dự yến hội sinh nhật mình thật cao hứng.”

Thanh niên lập tức hoảng hồn.

Triển Vũ Hiên còn ngại đả kích chưa đủ, tiếp tục nói: “Ta nghe nói đợi lát nữa Vệ công tử sẽ đi qua, dù không đến bàn chúng ta, cũng có thể là bàn bên cạnh, nếu như hắn vô tình nhìn thấy… Ha ha…”

Đệ tử không có đạo hạnh của gia tộc Xích Huyết đã bị hù tới mặt trắng bệch, trong đầu toàn là hình ảnh khủng bố sau khi mình gây ra đại họa bị gia chủ phát hiện.

“Vậy làm sao bây giờ?” Thanh niên vội vàng nhờ giúp đỡ.

Triển Vũ Hiên nói: “Cách duy nhất là kịp thời dẫn sư đệ của ngươi rời đi trước khi Vệ công tử phát hiện.”

Thanh niên lộ vẻ do dự, Thế nhưng mà, lúc trước trưởng lão đã dặn dò ta, không thể để cho hắn… À, sư đệ tùy tiện rời khỏi tầm mắt của họ.”

“Ngươi có thể rời đi một lát, đợi lúc yến hội gần kết thúc lại lặng lẽ trở về, vị trưởng lão của ngươi đang bận rộn nói chuyện với người khác, chắc không phát hiện ra đâu.”

“Nhưng mà…” Thanh niên cắn răng, vẫn do dự khó quyết.

Triển Vũ Hiên tiếp tục kích thích hắn: “Ngươi xem, sư huynh của Vệ công tử đã tới, nếu như bị người ta nhìn thấy rồi nói cho Vệ công tử thì…”

Thanh niên ngẩng đầu nhìn lên, quả nhiên thấy Hùng Tiếu đang đi về phía này, không dám chần chừ nữa, “Ta mang sư đệ ra ngoài tránh một chút, làm phiền ngươi ngăn cản giúp ta, đa tạ.”

Giờ phút này, sự chú ý của mọi người vẫn ở bàn chính và bàn của Du Tiểu Mặc, gần như không có mấy ai chú ý tới phía này, cộng thêm có Triển Vũ Hiên che chắn, thanh niên dễ dàng đưa Phong Trì Vân rời khỏi hội trưởng.

Triển Vũ Hiên nhìn theo hướng hai người rời đi, cầm chén rượu che khóe miệng đang nhếch lên vui vẻ, bởi vì thân phận của bọn hắn không đủ, cho nên người ngồi cùng bàn có nghe được đối thoại cũng không sinh nghi.

Dù Ngân Qua rất vội, nhưng để kế hoạch tiến hành trôi chảy, chỉ có thể nhẫn nại đè nén sự xúc động này.

Yến hội tiến hành rất thuận lợi, không ít người đều mượn danh mời rượu để chạy tới chủ vị, nhưng Vệ Bạch không thể uống rượu, cho nên đều bị Phó Thương Khung cản lại.

Tuy Vệ Bạch không biểu lộ gì, nhưng mọi người có thể cảm giác được, hắn cứ thỉnh thoảng lại nhìn về phía Lăng Tiêu.

Du Tiểu Mặc không chú ý tới, đám điểm tâm mà hắn đánh chén lúc trước đã bị tiêu hóa hết, đồ ăn của Thương Minh không tệ, cho nên không giống với người khác, chỉ ăn chút là dừng, Du Tiểu Mặc ăn đến nỗi miệng dính đầy dầu, thiếu chút nữa đã ném cả đũa, dùng tay bốc luôn cho nhanh.

Kết quả là toàn bộ người ngồi cùng bàn đều nhìn hắn.

Cửu Dạ khẽ nhích qua bên cạnh, y không quen người này.

Sau khi yến hội tiến hành được phân nửa, một phần ba bàn tiệc đều rơi vào trong bụng Du Tiểu Mặc, ngoài biểu lộ ghét bỏ cũng có người bị hắn ảnh hưởng, hứng thú ăn uống tăng cao.

Còn ai khác ngoài huynh đệ họ Kiều.