Truyền Thuyết Chi Chủ Đích Phu Nhân

Chương 468: Vội vã




Cấm địa náo loạn, bên ngoài cũng hỗn loạn không kém.

Ngân Qua và Triển Vũ Hiên dựa theo kế hoạch gây hỗn loạn ở tầng trên, khiến cho quân cứu viện không thể chạy xuống tầng dưới kịp thời, hầu hết phạm nhân trong cấm địa đều được thả ra, không chỉ có mấy chục, mà hơn cả trăm người.

Dù người của gia tộc Xích Huyết có nhiều tay đến mấy cũng không thể bắt lại ngay, huống chi trong số những tù phạm này không thiếu cường giả thực lực cao, như thể ngựa thoát khỏi dây cương, đi khắp nơi gây náo loạn như uống nhầm thuốc kích thích.

Họ đã nhẫn nhịn quá lâu, một khi được tự do, có chết cũng không muốn trở lại, ai nấy đều dùng tư thế liều mạng.

Vì khiến cho đại trang viên càng hỗn loạn hơn, sau khi Lăng Tiêu rời khỏi cấm địa còn thuận tiện làm mấy đội trưởng đội thủ vệ có vẻ mạnh bị thương, sức thiến đấm giảm phân nữa đã không còn là đối thủ của đám tù nhân nữa rồi, hình như còn có một hai gã đội trưởng đã bị giết chết.

Tù nhân điên cuồng lao ra khỏi cấm địa, tuôn ra khỏi lối vào, thủ vệ vội vàng chạy tới không ngăn cản được, có người còn bị sát hại tàn nhẫn, tiếng hét chói tai vang lên liên tiếp.

“Vô liêm sỉ!”

Đúng lúc này, một khí thế vô cùng cưỡng hãn phóng thẳng lên trời, mang theo tiếng quát giận dữ, đám tù nhân chạy rất xa đột nhiên bị quăng ngược lại, khi họ ngã xuống, trước mặt đột nhiên xuất hiện một người.

Người nọ quắc mắt nhìn trừng trừng, mang theo một khuôn mặt mà Du Tiểu Mặc và Lăng Tiêu rất quen thuộc.

Lão chính là Thiết Huyết Thần Du An Thái, từ sau khi bị Lăng Tiêu đánh bại, Du An Thái vẫn bế quan trong thạch thất của gia tộc Xích Huyết, gần như không ra khỏi đó một bước.

Nếu không phải phát giác được bạo động từ cấm địa, Du An Thái cũng không xuất quan sớm như vậy.

Gã đàn ông lôi thôi và mấy người còn lại vừa phát hiện sự có mặt của Du An Thái, lập tức ngừng dây dưa với những người khác, chạy trốn theo đủ mọi hướng, tuy Du An Thái đã bị đá khỏi Thập Thần Bảng, nhưng lão vẫn là cường giả Thần cảnh đỉnh phong, còn gã chỉ là Thần cảnh ba sao mà thôi, không thể trở thành đối thủ của lão.

Du An Thái không hề do dự, lập tức đuổi theo gã đàn ông lôi thôi nọ, bởi vì trước mắt tu vi của gã cao nhất, mà những kẻ tu vi cao tuyệt đối không thể bỏ qua, nếu không sau này chúng sẽ dồn hết tâm trí sức lực trả thù gia tộc Xích Huyết, các gia tộc lớn sợ nhất là kẻ địch trong tối, gia tộc Xích Huyết cũng vậy.

Hai huynh đệ Du Đan và Du Song đuổi theo những người khác, dù cả hai đều bị thương, nhưng không nghiêm trọng tới mức mất hết sức chiến đấu.

Sau khi Du An Thái rời đi, Lăng Tiêu và Du Tiểu Mặc đang ẩn thân bỗng xuất hiện giữa không trung.

Lăng Tiêu nhìn chằm chằm vào hướng Du An Thái rời đi.

Du Tiểu Mặc nghiêng đầu nhìn nét mặt y, “Sao vậy? Đừng bảo là anh muốn đuổi theo giết lão nha?”

Lăng Tiêu khẽ cười, “Em cảm thấy có thể làm được không?”

Du Tiểu Mặc suy nghĩ một chút, “Thực ra thì cũng được, nhưng liệu có làm trễ nải kế hoạch của chúng ta không, vẫn chưa tìm được Phong Trì Vân mà!”

Lăng Tiêu nói: “Yên tâm đi, ta đã đoán được đại khái Phong Trì Vân đang ở đâu rồi, đợi ra ngoài rồi nói sau.”

Du Tiểu Mặc trợn mắt, hắn muốn hỏi luôn bây giờ cơ.

Sau đó, hai người liền đuổi theo.

Tốc độ của Du An Thái rất nhanh, mà gã lôi thôi đã bị giam cầm quá lâu, tu vi trì trệ từ khi bị bắt tới giờ, chỉ một lát đã bị đuổi kịp, ba sao đối đầu với bảy sao, căn bản không thể chống đỡ nổi mấy hiệp.

Gã lôi thôi nọ tức giận gào lớn, vẻ mặt không cam lòng, khó khăn lắm gã mới có cơ hội bỏ trốn, không ngờ mới tự do chưa đầy một canh giờ đã bị bắt lại, bảo gã phải cam tâm thế nào đây.

“Du Long, ta có thể bắt được ngươi một lần, cũng có thể bắt được lần nữa, huống hồ ta đã sớm nói, cả đời này ngươi chỉ có thể ở trong cấm địa cho đến chết.”

Khuôn mặt Du An Thái lạnh lẽo như Diêm Vương, giọng điệu và vẻ mặt đúng là đang trắng trợn miệt thị Du Long.

Du Long dần nản lòng thoái trí.

“Ha ha, Du An Thái, ngươi đang nói ra tiếng lòng của ta đó, có thể đánh bại ngươi một lần, ta cũng có thể đánh bại ngươi lần nữa.”

Một giọng nói đột nhiên chen ngang.

Du An Thái ngơ ngác, sao giọng nói này quen thuộc quá vậy?

Sau đó lão được nhìn thấy khuôn mặt mà cả đời lão không bao giờ quên nổi, đúng là gương mặt của Lăng Mặc – kẻ đã đánh bại lão ở sơn mạch Lục Nguyệt, nếu không phải y, hiện tại lão đã không cần phải ở bổn gia của gia tộc Xích Huyết, mà đang trên đường tham dự yến hội rồi!

“Là ngươi!”

“Đúng vậy, chính là ta.” Lăng Tiêu khẽ nheo mắt.

Chỉ là khi Du Long bàng hoàng ngẩng đầu lên, Lăng Tiêu lại biến về tướng mạo lúc trước, hai cánh tay hiện lên từng đám lửa hừng hực, màu tím và màu đỏ đan xen, nhiệt độ xung quanh đột nhiên tăng lên mấy trăm độ.

Hai con mắt của Du An Thái phản chiếu đám lửa kia, có thứ gì đó trong đầu lão đang phá kén mà ra, màu tím và màu đỏ, Kỳ Lân Thần Hỏa và Yêu Hoàng Thần Hỏa…

“Hóa ra, hóa ra là các ngươi!” Rốt cục Du An Thái cũng nghĩ tới, thì ra Lăng Mặc và Du Tiểu Hắc chính là Lăng Tiêu và Du Tiểu Mặc mà gia tộc Xích Huyết tìm kiếm bấy lâu.

“Chính xác, có điều đã quá muộn!” Lăng Tiêu khen ngợi.

Du An Thái cảm nhận được sát ý của y, cười lạnh: “Đúng là ngươi đã từng đánh bại ta, nhưng muốn giết ta hả, không dễ vậy đâu…”

Lăng Tiêu phát ra tiếng cười trầm trầm: “Cái này hả, thử rồi sẽ biếtt.”

Du An Thái há miệng, lời còn chưa kịp bật ra khỏi miệng, một dòng uy áp mênh mông ùn ùn kéo đến, như một tòa thái sơn đè ép con sâu cái kiến là lão, đừng nói phản kháng, dù lão muốn động đậy cũng không nổi, loại cảm giác này lão chỉ cảm nhận ở một người, dó chính là lão gia chủ Du Chấn Thiên!

Lăng Tiêu thưởng thức nét mặt Du An Thái từ bình tĩnh chuyển thành hoàng sợ tới vặn vẹo, “Vậy, trò hay bắt đầu!”

Năm phút sau, Lăng Tiêu mang theo Du Tiểu Mặc rời khỏi tầng dưới.

Du Long nhìn hướng hai người rời đi, cứ ngơ ngác mãi, đây chính là sức mạnh của cường giả Thánh cảnh sao, thậm chí tới Du An Thái cũng không trụ nổi vài phút dưới tay y, cứ thế mà chết?

Cảm giác có rất nhiều người đang chạy tới đây, Du Long giật mình tỉnh táo, không dám trì hoãn lâu, nhanh chóng rời khỏi mảnh đất thị phi này.

Đợt bạo động cấm địa này gần như tạo thành tổn thất không thể bù đắp nổi cho gia tộc Xích Huyết.

Hơn một trăm phạm nhân tẩu thoát tứ tán, trong đó còn bao gồm mấy cường giả ở tầng chín, nhưng điều kinh hãi nhất là, Thiết Huyết Thần Du An Thái đã chết.

Khi đội thủ vệ chạy đến, chỉ thấy phần chân tay cụt còn lại của Du An Thái nằm trong vũng máu.

Vị cường giả hoành hành ở đại lục Thông Thiên hơn một ngàn năm nay, cứ thế mà chết, lại còn chết ngay trong bổn gia của gia tộc Xích Huyết.

Đợi tới khi hai trong bốn vị chủ tử nhận được tin tức chạy đến, bạo động đã đến hồi kết, nhìn đại trang viên tan nát như mới có đàn lợn rừng chạy qua, thê thảm biết bao, các chủ tử bạo nộ rồi, tuyên bố nhất định phải tìm ra thủ phạm, dùng để chấn chỉnh uy danh của gia tộc Xích Huyết.

Sau đó bọn hắn lập tức cho người phong tỏa thành Xích Huyết.

Nhưng không có hiệu quả, đợi tới lúc đại quân chạy tới, thủ vệ canh giữ cửa thành không chết cũng bị thương, còn phạm chân đã chạy khỏi thành Xích Huyết.

Tuy sau này căn cứ vào ghi chép tập trung hết nghi vấn lên đầu Lăng Tiêu và những người bạn, chỉ là bọn họ đều dùng tên giả, có tra đến mấy cũng không tra nổi.

Lúc này, bốn người đang trên đường tới yến hội.



Phía bắc Nam Lục là đại bản doanh của Thương Minh, nơi này không dùng thành trì thành trấn làm chủ, mà gọi chung là Thương Minh, tiến vào phạm vi thế lực của họ, nhất định phải tuân theo quy củ của họ, cho dù là gia tộc Xích Huyết cũng thế.

Yến tiệc sinh nhật của vị tiểu sư đệ kia cũng được tổ chức ở núi Miên Miên như năm ngoái.

Núi Miên Miên là một tòa núi khổng lồ thuộc sơn mạch Già Lam, cũng là tổng bộ của Thương Minh, cũng chỉ có hai người được tổ chức sinh nhật ở ngọn núi lớn này, đó là minh chủ Thương Minh và đồ đệ cưng của ông ta.

Sinh nhật yến càng tới gần, núi Miên Miên càng náo nhiệt hơn ngày thường, vô số tia sáng bay về phía sơn mạch Già Lam, liên tục bay qua tổng bộ của Thương Minh trên đỉnh núi.

Bình thường những đại năng giả kia rất hiếm khi ra mặt, nhưng lúc này lại xuất hiện liên tục, nhiều như rau cải phát miễn phí, khiến một vài người chạy tới xem náo nhiệt cảm thấy may mắn quá chừng. Bởi vì phải có thiếp mời mới được bước vào sinh nhật yến, cho nên rất nhiều người đều bị chặn ở ngoài cửa, đành phải dùng vẻ mặt hâm mộ nhìn người khác nghênh ngang đi vào.

Bốn tia sáng xẹt qua bầu trời, cuối cùng rơi vào chân núi Miên Miên.

Bốn tia sáng này chính là đám Lăng Tiêu, rốt cục cũng tới nơi trước khi yến hội bắt đầu.

Du Tiểu Mặc kinh ngạc nhìn núi Miên Miên, tuy ngọn núi này rất lớn, nhưng lại thấp đến kỳ lạ, nếu so sánh với mấy ngọn núi xung quanh, cứ như thể người lùn đứng trong đám đông cao lớn.

“Đi thôi.”

Ngân Qua và Triển Vũ Hiên hơi chần chừ một chút, “Chúng ta không có thiếp mời có thể vào không?”

Du Tiểu Mặc nói: “Chắc là có, Thương Minh không nói một tấm thiệp có hạn chế người đi cùng mà, không sao đâu.”

Hai người không chậm trễ nữa, nếu như dựa theo lời Lăng Tiêu nói, Phong Trì Vân thật sự bị Du Chấn Thiên mang theo bên người, vậy thì chắc chắn hắn đang ở trên núi Miên Miên, sao Ngân Qua có thể chịu ngồi dưới núi chờ đợi.

Mặc dù núi Miên Miên thấp, nhưng lộ trình đi từ chân núi tới đỉnh núi không hề ngắn.

Năm phút sau, bốn người hạ cánh tại một nơi trống trải gần đỉnh núi, trên núi còn náo nhiệt hơn cả phía dưới, nhưng trên con đường rộng lớn này, chỉ có rất ít người đi chính giữa, những người này đều có thân phận và địa vị, còn hai bên đường là những người tới nơi xem náo nhiệt.

Nhìn bọn họ, người vây xem thỉnh thoảng phát ra tiếng xì xào bàn tán, tuy nói nhỏ, nhưng nhiều tiếng nói nhỏ cộng lại khiến không khí xung quanh trở nên cực kỳ náo nhiệt.

Tại cửa vào phía cuối đường, các đệ tử của Thương Minh đang giữ gìn trật tự, vì ngăn có người dùng thiếp mời giả để vào trong, công tác kiểm tra diễn ra rất nghiêm ngặt.

Đội ngũ khá ngắn, chỉ chốc lát đã đến phiên bốn người họ.