Truyền Thuyết Chi Chủ Đích Phu Nhân

Chương 457: Đùa dai




Mặt nạ là một loại Ngự Thú pháp trung cấp, có ghi chép ở Ngự Thú thất tầng sáu mươi, nhưng muốn tìm được nó trong hằng sa số Ngự Thú pháp như vậy không phải là một chuyện đơn giản, chỉ là lúc này không có thời gian để trì hoãn.

Người canh giữ Ngự Thú thất thấy nửa đêm cũng có người chạy tới, không khỏi ghé mắt nhìn, nhìn kỹ mới phát hiện là nhân vật chính trong chủ đề gần đây – Du Tiểu Hắc, vị chấp sự này vô thức đưa mắt nhìn phía sau hắn, không phát hiện bóng Lăng Tiêu, rồi lại âm thầm thu hồi ánh mắt.

Thanh toán một điểm tích lũy, Du Tiểu Mặc vội vàng xông vào bên trong Ngự Thú thất.

Mặc dù bây giờ đã khuya, nhưng trong Ngự Thú thất có không ít người, hắn vừa đến, chỉ có một hai người chưa kịp tập trung nhìn thoáng qua.

Du Tiểu Mặc tùy ý quét mắt một vòng, ban đêm, bức tường đá của Ngự Thú thất tản ra một quầng sáng mờ mờ.

Tìm nơi ít người, Du Tiểu Mặc bắt đầu tập trung.

Thạch bích như một vùng biển rộng, nếu muốn tìm giọt nước mình muốn bên trong vùng biển ấy, đúng là mò kim đáy biển, cho nên lúc này vào nhờ vài vận khí và nghị lực.

Thời gian chỉ có một ngày, Du Tiểu Mặc phát sức mạnh linh hồn ra, sức mạnh linh hồn như một tấm lưới, điên cuồng bao trùm, dùng tần xuất tuyển chọn cực cao, tuy cách làm hơi qua loa, nhưng cũng là cách hữu hiệu nhất.

Dù không thể xem xét Ngự Thú pháp khác, nhưng việc bây giờ Du Tiểu Mặc cần làm là tập trung.

Chỉ là vì động tác của hắn quá lớn, khó tránh khỏi việc quấy nhiễu tới những người khác, dù sao Thạch Bích cũng là một chỉnh thế, sức mạnh linh hồn của những người khác cũng ở trong đó.

Không tập trung được, có người đành phải rút sức mạnh linh hồn của mình ra, hơi bất mãn nhìn về phía Du Tiểu Mặc, nhưng bất mãn thì bất mãn, bọn họ cũng không dám nói gì, nhìn là biết thực lực của Du Tiểu Mặc cao hơn họ.

Cũng may, hành vi này của Du Tiểu Mặc không tiếp diễn lâu.

Chỉ một lát, hắn đã tìm được vài loại Ngự Thú pháp tốt.

Khá nhiều người sử dụng loại Ngự Thú pháp tạo mặt nạ này, có vài người không muốn cho người khác nhìn thấy khuôn mặt thật của mình, cũng có vài người vì chạy trốn nên mới che lấp dung mạo, cho nên Ngự Thú pháp kiểu này khá nhiều.

Du Tiểu Mặc bỏ đi vài cái, cuối cùng chỉ để lại một cái có độ khó trung thượng, bởi vì thời gian khá gấp, cho nên hắn ngồi tu luyện ngay tại chỗ.

Trong Ngự Thú thất yên tĩnh thế này, tiếng lẩm nhẩm của hắn vang lên rất rõ.

Mọi người tiếp tục nhìn hắn đầy kinh ngạc, lại có người tu luyện ngay tại đây hả, phải biết rằng thời gian ở nơi này rất quý giá, làm gì có ai lại lãng phí như thế, mọi người chỉ lắc đầu nói hắn đần rồi không để ý tới nữa.

Phải biết, Du Tiểu Mặc không chỉ tu luyện, một chút chú ý của hắn vẫn tỉnh táo, đây chính là chỗ tốt khi biết làm nhiều việc một lúc.

Bên ngoài Ngự Thú thất, mặt trời dần dần chuyển thành hoàng hôn, hoàng hôn lại đi về phía đêm tối.

Không biết đã có bao nhiêu lượt người ra ra vào vào Ngự Thú thất, người tới lúc nửa đêm như Du Tiểu Mặc rất ít, khi màn đêm phủ xuống, chỉ có một mình hắn bị truyền tống ra ngoài.

Du Tiểu Mặc hưng phấn chạy đi tìm Lăng Tiêu, sau đó tìm được y đang nằm ngủ, đột nhiên nhớ tới vì để học Ngự Thú pháp, hắn đã bỏ bê Lăng Tiêu một ngày rồi.

Rón rén leo lên, Du Tiểu Mặc cẩn thận quan sát khuôn mặt Lăng Tiêu, tuy vẫn anh tuấn như trước, nhưng tiếc là giả, lâu lắm rồi không được nhìn khuôn mặt thật sự của Lăng Tiêu, hắn bỗng thấy nhớ nhớ, hắn sẽ không thừa nhận mình có chút hám sắc đâu.

Đang lúc hắn mải nghĩ ngợi, Lăng Tiêu đột nhiên mở mắt, cặp mắt đen huyền như đặt toàn bộ bầu trời vào trong ánh mắt đụng vào tầm mắt của hắn như vậy, thình lình tới nỗi Du Tiểu Mặc giật mình suýt lăn xuống giường.

Hắn ngượng ngùng hô: “Em đã về rồi.”

Lăng Tiêu thờ ơ nheo mắt lại, không nói lời nào.

Y càng không nói gì, Du Tiểu Mặc càng cảm thấy mất tự nhiên, leo đến giữa giường mới nói: “Em đã tìm được Ngự Thú pháp thích hợp rồi, còn tiện thể học luôn… Ây, bây giờ sẽ đổi cho anh xem.”

Ảo thuật của Miêu Cầu và Ngự Thú pháp hoàn toàn khác nhau, ảo thuật chỉ mê hoặc ánh mắt mọi người, còn Ngự Thú pháp sẽ biến yêu thú thành đồ vật thật sự, ví dụ như chuyện Du Tiểu Mặc sắp làm.

Ảo thuật của Miêu Cầu được giải trừ, bản thân nó lại biến thành một tấm mặt nạ màu trắng mỏng dính, như mặt nạ dưỡng da ấy, nhưng không có mắt mũi, chỉ cần dán tấm mặt nạ này lên mặt là có thể tùy ý biến ảo thành bộ dáng mình muốn, màu da cũng sẽ tùy ý biến hóa theo.

Du Tiểu Mặc đùa dai biến thành khuôn mặt Lăng Tiêu.

Nhìn khuôn mặt quen thuộc, Lăng Tiêu chậm rãi nhếch khóe môi, “Thú vị sao?”

Du Tiểu Mặc cười hí hí, không biết liệu Lăng Tiêu có hôn khuôn mặt của mình được không nhỉ, ý nghĩ vừa hiện lên trong đầu, gáy đã bị người dùng lực đè uống, sau đó cánh môi hai người chạm vào nhau, đầu lưỡi linh hoạt trượt vào trong miệng hắn, bá đạo sục sạo từng góc, mang theo cảm giác khó thở.

Tên này đang muốn nói cho hắn biết, dù hắn biến thành bộ dạng gì nữa, y vẫn có thể hôn không chút do dự sao?

Vậy thì… Mặt của một ông già?

Lý trí nói cho hắn biết tuyệt đối không được làm như vậy, nếu không hắn sẽ cảm nhận được từ chết viết như thế nào, sớm thôi.

“Tiểu Mặc Mặc thân yêu, em có thể thử chút xem sao, ta rất chờ mong.” Giọng nói ác liệt của Lăng Tiêu thoáng cái đã biến thành quỷ súc vang lên trong tai hắn, hệ số nguy hiểm vọt tới mức độ cao nhất từ trước tới nay.

Du Tiểu Mặc đột nhiên cảm thấy, mình đúng là đang muốn chết mà!

Hai tay Lăng Tiêu luồn vào trong y phục của hắn, sục sạo, “Em đã hào hứng như vậy, đêm nay chúng ta cùng làm một chuyện có ý nghĩa đi.”

Du Tiểu Mặc lập tức biến thành động vật nhuyễn thể.

Thế giới này có rất nhiều chuyện ý nghĩa, không nhất định phải làm vận động trên giường đâu.

Sáng sớm hôm sau.

Trình Hướng Vinh tới thăm Du Tiểu Mặc bị Lăng Tiêu chặn ở ngoài cửa, y đàng hoàng nói với Trình Hướng Vinh rằng Du Tiểu Mặc không rời giường được, làm Trình Hướng Vinh tưởng hắn ngã bệnh, vội vàng hỏi thăm.

“Không phiền các hạ hao tâm tổn trí, hắn chỉ quá mệt mỏi là thôi.” Cơ thể Lăng Tiêu chắn hết một nửa cánh cửa.

Trình Hướng Vinh gãi gãi đầu, “Thế, ta có thể vào thăm hắn không?”

“Không thể!”

“…”

Cuối cùng, Nhan Huy không nhìn được nữa phải dụ Trình Hướng Vinh đi về, hắn biết Trình Hướng Vinh quá mức trung thực, khó mà hiểu nổi mấy chuyện này, người ta đã ám chỉ rõ ràng là do “vận động quá độ” mới mệt mỏi, lúc này đi vào là muốn chết hả.

Buổi chiều, khi thân thể khôi phục, Du Tiểu Mặc lại trở về bộ dạng sinh long hoạt hổ, sau khi thương lượng qua với Lăng Tiêu, hai người quyết định rời khỏi thành Trung Tâm trong hôm nay.

Biết bọn họ sắp đi xa, ngay cả Thiên Tâm trốn tránh Du Tiểu Mặc mấy hôm nay cũng xuất hiện, vừa trở về mấy ngày đã đi tiếp, Thiên Tâm còn tưởng Du Tiểu Mặc vì nàng nên mới rời đi, không khỏi tự mình đa tình.

Du Tiểu Mặc không có ý giấu diếm, nói thẳng cho họ biết là bọn hắn chuẩn bị đi tham gia tiệc sinh nhật.

Kiều Vô Tinh trầm ngâm nói: “Chẳng lẽ là tiệc sinh nhất của vị đồ đệ được minh chủ Thương Minh yêu thương nhất? Vậy thì đúng dịp, mấy ngày trước sư phụ có nói với ta, đến lúc ấy ta cũng sẽ đi, đúng rồi, còn có Cửu Dạ huynh cũng tới, chỉ là chúng ta tới hơi muộn.”

Du Tiểu Mặc kinh ngạc nhướn mày.

“Muội cũng muốn đi.” Giọng Thiên Tâm lập tức vang lên, sao nàng chưa từng nghe nói vậy.

Kiều Vô Tinh nhún nhún vai thờ ơ, “Nếu như sư tôn đồng ý dẫn muội đi, ta không có ý kiến.”

Thiên Tâm cắn răng, đó là chuyện không thể xảy ra.

Sau khi nói xong, Du Tiểu Mặc và Lăng Tiêu liền đi, chỉ là họ không lập tức sử dụng không gian phù để rời khỏi thành Trung Tâm, mà tới khu giao dịch trước, vì dự phòng vạn nhất, bọn họ quyết định mua thêm mấy miếng không gian phù nữa.

Dù Lăng Tiêu đã là cường giả Thánh cảnh, nhưng trong tay y không có nguyên liệu chế tạo không gian phù, cũng khó tìm, cho nên đành phải tới khu giao dịch xem có bán không.

Nơi nổi danh nhất Trung Thiên chính là khu giao dịch, tất cả các khu giao dịch lớn nhỏ cộng lại phải tới mấy trăm, mỗi nơi đều nhộn nhịp, cho nên việc làm đầu tiên của rất nhiều cường giả khi tới Trung Thiên là vào chỗ này tìm bảo vật.

Hơn nửa canh giờ, hai người đứng ở đầu một con đường cực kỳ rộng rãi, nhìn dòng người hối hả bên trong, xung quanh là những người bán hàng rong đang bày quầy, thực ra đều là tu luyện giả hoặc đan sư, dùng đồ không cần thiết ra để trao đổi thứ mình muốn.

Hai người từ từ đi dạo, thương phẩm rực rỡ muôn màu, có rất nhiều thứ Du Tiểu Mặc chưa từng gặp bao giờ, nhưng cấp bậc quá thấp, hiện tại hắn không cần, chỉ nhìn một cái rồi tới quầy kế tiếp.

Trước khi đến, Du Tiểu Mặc đã hỏi thăm về nguyên liệu chế tạo không gian phù, đó là một thứ có tên hắc ngọc, toàn thân đen bóng, bên trong lóe lên mấy tia sáng, nhìn thì cứng nhưng thực chất lại là một loại ngọc thạch rất dễ vỡ.

Chỉ là tìm một vòng, bọn họ vẫn không tìm được nơi bán không gian phù hoặc hắc ngọc.

Khó trách chỉ có cường giả Thánh cảnh mới chế tạo được, quả nhiên không phải khu giao dịch nào cũng bán thứ quý giá như vậy.

Du Tiểu Mặc thở dài thất vọng.

“Quý khách muốn mua hắc ngọc để chế tác không gian phù sao?” Một giọng nói già nua đột nhiên bay vào trong tai hắn, mang theo ý thăm dò và cẩn thận khó nhận ra.

Du Tiểu Mặc nghiêng đầu, chứng kiến một người bán hàng mặt mũi tràn đầy nếp nhăn.