Truyền Thuyết Chi Chủ Đích Phu Nhân

Chương 400: Kim loại mới xuất hiện




“Bên cửa động này có một chút khoáng chất thuộc tính kim, lão phu từng đọc được một số tập tính của Thôn Kim thú ở trong thư tịch, nó thích ở những nơi có mỏ khoáng kim loại, hẳn là đúng nơi này rồi.” Hoàng Phủ Lập của Ngự Thú Công Hội vuốt râu lên tiếng đầu tiên.

Vừa mới dứt lời, Du Minh đã dẫn người của gia tộc Xích Huyết vào.

Những người khác thấy thế, không khỏi chửi thề trong lòng, hiển nhiên Du Minh đã sớm biết cái động này chính là cửa vào, nhưng lão không thèm nói, mãi tới khi người của Ngự Thú Công Hội mở lời lão mới hành động, nham hiểm thấy rõ.

Mọi người không cam lòng rớt lại phía sau, nhao nhao theo vào.

Không bao lâu, nhóm người tụ tập bên miệng hang đã ít hơn phân nửa.

Bởi vì thời gian có hạn, những người đứng hơi xa cũng vội vàng chạy tới, có vài người nôn nóng quá, suýt nữa đã bị gió mạnh thổi bay.

Đợi tới khi Du Tiểu Mặc và Lăng Tiêu đi tới cửa hang, các thế lực đã vào gần hết.

“Cái cửa hang này có làm liên tưởng tới miệng Miêu Cầu không?”

Du Tiểu Mặc ngửa đầu nhìn xem hình dạng cửa hang, là một hình tròn trịa rất hiếm thấy, cảm giác cũng giống giống lúc Miêu Cầu đang ngáp ấy, nhưng bây giờ phải vào tìm kho báu rồi, hắn có chút hưng phấn.

Lăng Tiêu nhìn hắn một cái, nói: “Miêu Cầu vẫn chưa lớn hẳn.”

Du Tiểu Mặc không để ý tới y.

Hai người đi theo vào trong, không gian trong hang động này khá sáng, nhưng không lâu lắm, quang cảnh bỗng tối xuống, mọi người quay đầu lại, cửa hang đã biến mất rồi.

Nửa khắc đồng hồ còn chưa trôi qua, nhưng cửa động đã biến mất sớm hơn hai phút, phía bên ngoài, một số người đang chuẩn bị bước vào đều đứng ngơ ngác tại chỗ.

“Cũng may mà chúng ta vào sớm.” Du Tiểu Mặc cảm thán.

Những người khác cũng âu sầu trong lòng, may mà bọn họ đều có dự kiến trước, nhưng điều này cũng nói rõ, bảo bối trong hang động vô duyên với những người ngoài kia rồi, trong lòng không nhịn được mà cảm thán, may quá người cạnh tranh lại ít hơn. Phải biết, còn chưa chắc ai mới là người thật sự may mắn đâu!

Sau đó, những người may mắn đồng loạt tăng tốc, chuẩn vượt trước những người khác, tiếng bước chân vội vội vàng vàng sinh ra một đợt tiếng động ồn ào.

Du Tiểu Mặc không vội vã như họ, hắn vừa đi cùng Lăng Tiêu vào bên trong, vừa quan sát tình hình bên trong động.

Cũng như Hoàng Phủ Lập đã nói lúc trước, đúng là Thôn Kim thú rất thích ở những nơi có nhiều mỏ kim loại, cho nên có thể nhìn thấy rất nhiều các dạng kim loại ở chỗ này, phân bố từ ngoài vào trong, màu sắc cũng từ từ đậm hơn.

Đi về phía trước khoảng ngàn mét, cuối cùng bọn họ cũng đi tới chỗ phân nhánh.

Tổng cộng có ba nhánh, con đường bên phải có đầy khoáng kim loại mà họ nhìn thấy lúc đầu, còn phát ra sóng linh lực lờ mờ.

Con đường bên trái chỉ toàn đất vàng, cửa động dính đầy đất cát màu vàng, thoạt nhìn không giống như nơi có bảo bối.

Cuối cùng là con đường chính giữa, cũng là con đường bình thường nhất, đen như mực, ngoài ra không có gì hết.

Không cần phải nói, mọi người nhất định sẽ chọn con đường bên phải, bởi vì Thôn Kim thú ăn kim loại, mà chỉ lối đi bên phải mới có, cho nên chắc chắn Thôn Kim thú đang ở bên trong.

Cách nghĩ của Du Tiểu Mặc cũng giống như họ, Lăng Tiêu đột nhiên túm tay hắn lại, khẽ nói: “Chúng ta đi lối chính giữa.”

“Vì sao?” Du Tiểu Mặc thì thào hỏi lại.

Lăng Tiêu đáp: “Bởi vì gia tộc Xích Huyết cũng đi đường này.”

Du Tiểu Mặc ngẩng đầu: “Làm sao anh biết?”

Lăng Tiêu trả lời: “Con đường này có khí tức của họ để lại.”

Du Tiểu Mặc chép miệng, vội vàng nuốt cái câu “anh là cẩu à” lại trong bụng.

Lăng Tiêu như cảm ứng được, cúi đầu, hai con mắt màu đen nhìn thẳng vào hắn, “Em vừa định nói gì?”

Du Tiểu Mặc khụ một tiếng, “Không có gì…”

Cứ tưởng chỉ có mình họ mới đi con đường chính giữa, không ngờ, sau khi bọn họ đi vào, cũng có mấy người theo sau, có vẻ toàn là tán tu, người nào người nấy đều có bộ dạng mắt nhìn mũi, mũi nhìn ngực.

Du Tiểu Mặc liếc nhìn bọn họ đánh giá một lượt rồi thu ánh mắt lại, lần này còn chưa đi được bao lâu, trước mắt đã sáng trưng.

Đây là một hang động rộng lớn tới mức không nhìn thấy điểm cuối, trên đỉnh đầu và mặt đất đều có đủ các loại thạch nhữ với hình dạng khác nhau, phóng tầm mắt ra xa hơn nhưng vẫn không thể tìm thấy điểm cuối cùng. Lòng đất vốn tối tăm, nhưng chỗ này lại sáng ngời nhờ ánh sáng mà các thạch nhũ phát ra.

Khó trách người ta lại nói bên dưới sơn mạch Lục Nguyệt chính là một cung điện dưới mặt đất, nếu như khắp nơi đều rộng rãi như hang động này, thì đây chính xác là một địa cung rồi còn gì.

Có lẽ hang động rộng lớn này đã tồn tại hơn vạn năm, những nơi bọn họ đi qua đều là thạch nhũ đã bị ăn mòn mà hình thành các loại dốc đứng, muôn hình vạn trạng, khách quan mà nói thì nơi này cũng có thể trở thành một thắng cảnh đẹp.

Đây là lần đầu tiên Du Tiểu Mặc được nhìn thấy một hang động rộng lớn như vậy, nhìn xung quanh, thạch nhũ nhỏ nhất cũng dài khoảng hai mươi mấy mét, còn lớn nhất chắc đã hơn trăm mét rồi, thỉnh thoảng thạch nhũ trên đầu còn nhỏ nước xuống, rơi trên mặt đấy phát ra tiếng tí tách tí tách.

Tốc độ của mọi người khá nhanh, chưa tới một giờ đã vượt qua mảng thạch nhũ lớn, đi vào một thế giới kì dị của thạch hoa, mặt đất và vách đường đều do một loại đá màu đen lắng đọng mà thành, vân đá có hình dạng như hoa, cho nên còn gọi là thạch hoa.

Thấy cảnh tượng này, mấy người đi phía sau Du Tiểu Mặc và Lăng Tiêu đã không kiềm chế nổi nữa.

Căn bản là nơi này không hề có bảo bối gì, mục tiêu của họ là Thôn Kim thú, làm gì có thời gian để lãng phí ở chỗ này, đồng thời cũng cảm thấy hối hận, nếu biết trước thì đã đi theo mọi người vào lối bên phải rồi.

Mấy người này vừa đi, Du Tiểu Mặc lập tức chạy đến trước một khối thạch hoa màu đen khá lớn, cẩn thận quan sát vài lần, suy ngẫm: “Hình như bên trong những tảng đá này có thứ gì đó.”

“Dùng sức mạnh linh hồn của em cắt thử xem.” Lăng Tiêu đi tới.

Du Tiểu Mặc cũng có quyết định này, nhưng loại vật chất này đen này không phải cứng bình thường, hắn mệt phờ râu, mồ hôi túa ra đầy đầu mới cắt được, hơn nữa đây vẫn chỉ là khối thạch hoa nhỏ nhất đó. “Thứ nhỏ nhỏ này là gì vậy?” Du Tiểu Mặc cầm lấy vật chất màu đen rơi ra từ bên trong thạch hoa, chỉ lớn chừng ngón tay cái, quá nhỏ.

Lăng Tiêu xoa cằm suy tư: “Nếu như ta không đoán nhầm, thì đây cũng là một dạng khoáng kim loại mới xuất hiện, trải qua nhiều năm phát triển mà thành.”

Du Tiểu Mặc thử cắt hòn đá nhỏ màu đen này ra, vậy mà hì hụi mãi cũng chỉ để lại được một vết cắt màu trắng trên thân nó, cứng rắn tới nỗi không hề sứt mẻ gì, sắc mặt Du Tiểu Mặc không những không kinh sợ mà còn lấy làm mừng.

“Chúng ta lấy thêm vào khối kim loại màu đen này, nói không chừng có thể dùng để dụ dỗ con Thôn Kim thú kia nhỉ?”

“Có thể thử một lần.”

Vì vậy hai người phân công hợp tác, tốc độ của Lăng Tiêu nhanh hơn Du Tiểu Mặc nhiều, lúc Du Tiểu Mặc đang hì hụi cắt tới khối thứ hai, y đã động tới khối đá thứ mười rồi.

Du Tiểu Mặc quay đầu lại thấy cảnh này, không làm nữa, dứt khoát chạy theo chân y thu hoạch đá, Lăng Tiêu chọn những khối thạch hoa khá lớn, lớn nhất phải hơn mười mét, đào được một khối đá có đường kính khoảng hai mươi phân, đây cũng là khối lớn nhất, thứ khối khác đều khoảng mười centimet mà thôi.

Cắt xong khoảng hai mươi khối, Lăng Tiêu mới thu tay lại.

Du Tiểu Mặc kiểm kê số lượng, cảm thấy cũng đủ rồi đó.

Đi về phía trước, bọn họ phát hiện ra từng mảng thạch hoa lớn vỡ nát, hòn đá màu đen bên trong thạch hoa đều bị lấy mất, xem ra có người cũng giống như họ, biết rõ bên trong có thứ gì.

Đợi hai người đi ra khỏi động thạch hoa, trước mặt lại xuất hiện năm con đường nhỏ hơn, dẫn tới năm hướng khác nhau, lần này càng khó chọn hơn rồi.

Lăng Tiêu lại tiếp tục dùng tới… ờm… Cảm giác nhạy bén tìm ra con đường mà gia tộc Xích Huyết đã đi, chính là lối thứ ba, vị trí ở chính giữa, nhưng điều làm hắn bất ngờ hơn là, những thế lực còn lại đã chọn lối đi khác, tình huống này giải thích được một điều, ý kiến của họ đã xuất hiện bất đồng rồi.

Nghĩ tới đây, Lăng Tiêu không do dự nữa, tùy ý chọn một con đường.

Mười mấy phút sau, phía trước đột nhiên truyền đến một đợt âm thanh, là tiếng nói của rất nhiều người, đợi họ đi tới cuối đường, rốt cuộc mới nhìn rõ cảnh tượng kia.

Đây là một khoảng đất trống rộng bằng ba cái sân bóng cộng lại, có hơn hai trăm người đang tụ tập ở đó, tất cả đều là những người đã tiến vào địa cung, nhưng vẫn ít hơn trước nhiều, cũng như Lăng Tiêu dự liệu, các thế lực lớn đều có mặt, lúc trước thì có vẻ năm lối đi kia sẽ dẫn tới năm hướng khác nhau, nhưng trên thực tế nó đều hướng về một nơi.

“Có chuyện gì thế này, sao mọi người lại tụ tập hết ở đây?”

Du Tiểu Mặc nhỏ giọng hỏi Lăng Tiêu, hơn nữa khoảng đất trống này không hề giống tự nhiên hình thành, trên vách tường còn thấy rõ ràng dấu vết khắc đục nhân tạo, còn cả cánh cửa lớn cao khoảng mười mất mét ở đối diện kia nữa, dù thiên nhiên có thần kỳ đến đâu, cũng không thể tự hình thành một cánh cửa được.

Lăng Tiêu đáp: “Đại khái là đang nghĩ làm sao để đẩy cánh cửa kia ra.”

Dường như cánh cửa lớn kia được tạo thành từ chất liệu đặc biệt, một cường giả Đế cảnh bước lên thử đẩy một chút, vậy mà nó không hề nhúc nhích, còn cường giả Đế cảnh kia thì mặt đỏ bừng.

Bây giờ, mấy thế lực lớn này đang tụ tập để cùng thương lượng cách mở cửa, Hùng Tiếu và Kiều Vô Song cũng có mặt, dù hai người là tiểu bối, nhưng với nơi coi cường giả là nhất như đại lục Thông Thiên này, tuổi tác không quan trọng.

“Lăng Tiêu…”

Tiếng thì thào như muỗi của Du Tiểu Mặc bỗng vang lên.

Lăng Tiêu quay đầu lại, chỉ thấy hắn đang dán trên tường như thạch sùng, y vừa nhìn sang, Du Tiểu Mặc đã cười thầm vẫy vẫy tay, con mắt sáng lập lòe.