Truyền Thuyết Chi Chủ Đích Phu Nhân

Chương 387: Lại thêm một khối nữa




“Xem ra, chắc lần này không có nhiều người tham dự cạnh tranh đâu.” Lăng Tiêu mở đôi mắt đang khép mờ, ánh mắt sắc bén đảo qua những người ngồi trong phòng riêng, mở miệng nói.

“Vì sao lại không nhiều?” Du Tiểu Mặc kinh ngạc hỏi lại, hắn cho rằng phải có rất nhiều mới đúng chứ, bởi vì mắt ai cũng sáng lên nhìn chằm chằm vào Thiên Công Đỉnh, nét mặt thì như sói đói ấy.

Lăng Tiêu thản nhiên nói: “Xem trận chiến này, Hồ Phong và Đường Hạo kia tới đây nhất định là vì Thiên Công Đỉnh, dường như người nơi này cũng biết bọn hắn tới từ Nam Lục, uy lực của mấy thế lực Nam Lục không nhỏ, hơn nữa cũng giàu có hơn Bắc Động rất nhiều, nếu đã không đấu lại, cần gì phải vì một món đồ mà đắc tội bọn hắn.”

Cũng có lý lắm.

Du Tiểu Mặc nhìn qua các phòng khác, mặc dù những người ngồi trong đều có biểu lộ thèm thuồng Thiên Công Đỉnh, nhưng trong mắt còn mang theo chút tiếc nuối, xem ra tất cả bọn họ đã chuẩn bị bỏ cuộc rồi.

Nhạc Thiên Sơn nhìn vẻ mặt thèm muốn của mọi người, ngẩng đầu nhìn lên các phòng, y có thể cảm nhận được mấy ánh mắt ánh liệt phát ra từ nơi đó, hẳn là tiếp theo sẽ diễn ra một trận chém giết đẫm máu cho xem, Nhạc Thiên Sơn hài lòng khẽ gật đầu, cười tủm tỉm nói: “Giá quy định của Thiên Công Đỉnh là năm mươi vạn linh tinh, mời các vị ra giá.”

“Năm mươi vạn linh tinh?”

Vừa nghe thấy con số này, mấy thế lực còn ôm vài phần mong đợi đã bị kích thích tới nỗi khó thở.

Tài lực của các thế lực Bắc Động thật sự quá ít, một vài thế lực, cho dù có gom toàn bộ tài sản lại cũng chẳng có nổi năm mươi vạn linh tinh, mà dù có cũng chẳng thể đem hết ngần ấy linh tinh ra một lúc được, cho nên cái giá quy định này đã thẳng thắn loại họ khỏi vòng đấu.

Nhưng đúng là Thiên Công Đỉnh xứng đáng với cái giá này, hoặc là nói, cái giá này còn thấp hơn cả giá thị trường nữa.

Phải biết, đối với đan sư mà nói, mười hạng đầu của Đỉnh Bảng đều là vật vô giá.

Lần này Thương Minh lại đem Thiên Công Đỉnh ra đấu giá đã làm mọi người quá ngạc nhiên, những thế lực ở xa hơn không thể đoán được, cho nên đám người Hồ Phong vừa nhận được tin tức đã lập tức chạy tới đây.

Nghe thấy con số này, sắc mặt của cả Hồ Phong và Đường Hạo đều không thay đổi.

Đây không phải là lần đầu tiên hai người tham giá đấu giá hội có Đỉnh Bảng, trước kia cũng đã được nhìn thấy Thiên Lôi Đỉnh đứng hạng năm xuất hiện trên đài đấu giá, khi ấy, giá khởi điểm của Thiên Lôi Đỉnh cao gấp năm lần Thiên Công Đỉnh, vậy mà cái giá cuối cùng còn tăng lên tới mưới mấy lần, cho nên, năm mươi vạn linh tinh không hề được coi là nhiều.

“Một trăm vạn linh tinh.”

Sau một hồi yên lặng, Đường Hạo báo giá đầu tiên, hơn nữa vừa ra giá lần đầu đã tăng lên gấp đôi, toàn bộ hội trường đều im mặt.

Sự nhiệt tình của đa số thế lực cũng bị dập tắt hẳn, quả nhiên là người tới từ Nam Lục, kiểu tiêu tiền như nước này, dù họ có thúc ngựa cũng không đuổi kịp.

Hồ Phong liếc nhìn Đường Hạo ngồi bên cạnh, hừ lạnh một tiếng, mắt không chớp mà hô: “Một trăm năm mươi vạn linh tinh.”

Lại tiếp tục tăng thêm năm mươi vạn linh tinh, quả nhiên, cuối cùng cũng chỉ có hai người này cạnh tranh.

Những thế lực khác đồng loạt thở dài một tiếng.

Lúc này, Đoan Mộc Thanh nhìn qua phòng bên cạnh, thấy Du Tiểu Mặc và Lăng Tiêu không có ý định đấu giá, không nén nổi tiếng thở phào, có lẽ cái giá quy định này cũng vượt qua dự liệu của họ.

Nghe thấy Hồ Phong lên tiếng, sắc mặt Đường Hạo lạnh lẽo một màu, ánh mắt thì tràn đấy khiêu khích, hắn biết mà, mười dám tranh đoạt với hắn cũng chỉ có Hồ Phong, may mà hắn đã sớm chuẩn bị, mang theo rất nhiều linh tinh, hắn không tin Hồ Phong có thể giành được với hắn.

“Một trăm bảy mươi vạn linh tinh.”

“Một trăm tám mươi vạn linh tinh.”

“Hai trăm vạn linh tinh.”



Hội trường hoàn toàn chìm vào yên tĩnh, tất cả nghe hai người kia tăng giá, một câu cũng không nói lên lời.

Tiếng tăng giá cũng rất ngang tài ngang sức, không nguyện nhượng bộ một bước, cứ tăng giá đều đều, cái giá lúc này đã vượt xa những đấu giá hội từng tổ chức ở Bắc Động, nhưng hai người vẫn không hề có dấu hiệu muốn bỏ cuộc.

Tuy chỉ có hai phe cạnh tranh, nhưng cuộc đua vẫn làm lòng người phải kích động.

“Năm trăm vạn linh tinh.”

Theo cái giá kinh người của Đường Hạo, giá của Thiên Công Đỉnh đã bay lên gấp mười, tuy rằng cái giá này chưa vượt qua dự tính của họ, đoán chừng cũng gần xấp xỉ.

Sau khi Đường Hạo nói ra con số này, da mặt Hồ Phong đã căng hết sức, hiển nhiên là sắp tới cực hạn của hắn rồi, lại thêm một đợt yên lặng nữa, Hồ Phong cắn răng nghiến lợi hô: “Năm trăm mười vạn linh tinh.”

Ánh mắt Đường Hạo lập lòe vài cái, năm giây sau, hắn nói: “Hồ Phong, lần này ta mang đến tổng cộng sáu trăm vạn linh tinh, nếu như ngươi có thể lấy ra nhiều hơn con số ấy, Thiên Công Đỉnh sẽ là của ngươi.” Nói xong Đường Hạo dùng nét mặt tràn đầy tin tưởng nhìn lại.

Hồ Phong nheo mắt, thiếu chút nữa đã nhảy dựng lên.

Câu nói của Đường Hạo làm cho ánh mắt hắn vằn vện tia máy, hai mắt bắn ra lục quang ngoan độc, còn nét mặt thì khó coi như thể mới nuốt phải ruồi, lại bị Đường Hạo vượt lên trước, lần này hắn cũng chỉ mang có sáu trăm vạn linh tinh, nhiều hơn một khối cũng không có.

Hồ Phong không ngờ Đường Hạo cũng làm giống như vậy, nếu như Đường Hạo ra giá sáu trăm vạn linh tinh, hắn không thể nào ra tiếp cái giá đấy nữa.

Đường Hạo vừa nhìn nét mặt của Hồ Phong là biết rõ hắn không có đủ linh tinh, biểu lộ không nén nổi đắc ý.

Quả nhiên lần này hắn đã thành công rồi, số linh tinh Hồ Phong mang tới hoặc là ít hơn hắn, hoặc là ngang bằng, nhưng dù là kết quả nào thì hắn cũng thắng chắc thôi.

Thấy Hồ Phong chậm chạp không tăng giá, Đường Hạo tươi cười nói với Nhạc Thiên Sơn, “Nhạc các hạ, có thể bắt đầu đọc giây rồi phải không?”

Nhạc Thiên Sơn nhìn hai người một chút, thấy đã chấm dứt ở đây, thích thú cất giọng: “Sáu trăm vạn linh tinh lần thứ nhất!”

“Sáu trăm vạn linh tinh lần thứ hai!”

“Sáu trăm vạn…”

“Sáu trăm vạn lẻ một khối linh tinh.” Đúng lúc này, một giọng nói trong trẻo đột nhiên chen vào.

Nụ cười của Đường Hạo lập tức cứng lại.

Âm thanh kia truyền tới từ một gian phòng nào đó, những người vốn còn lẳng lặng nhìn xem hai phía cạnh tranh đã sôi trào trong thoáng chốc, đã sắp chấm dứt rồi vậy mà lại thêm một tên Trình Giảo Kim ngay nửa đường, có chuyện gì xảy ra thế này?

Một lát sau, ánh mắt của mọi người cùng lập trung nhìn về phía giọng nói phát ra, ai ai cũng tò mò về người dám khiêu chiến với Đường Hạo và Hồ Phong.

Vách tường trong suốt, người giơ tay lên giá kia lại là một thiếu niên lạ mặt, vài người tinh mắt lập tức nhận ra hắn.

“Lại là hắn!”

“Hắn là ai?”

“Thì chính là thiếu niên đã tranh chấp với mấy người từ Nam Lục ở cửa ấy, bởi vì bọn họ chặn cửa vào, thiếu niên này liền kêu họ nhường đường, kết quả là đắc tội luôn.”

“Mẹ nó, to gan quá vậy, lại còn dám đối nghịch với hai người ở Nam Lục nữa, ngại mạng quá dài hả? Tuy rằng Bắc Động không phải là địa bàn của họ, nhưng muốn giết hắn là chuyện quá dễ dàng.”

“Ai biết được, nói không chừng người ta cũng có lai lịch, bằng không thì sao có thể biết rõ bọn họ là ai mà vẫn còn dám đối nghịch được chứ, không phải những người có chỗ dựa là thích phách lối đâu.”



Mọi người bàn tán ầm ĩ, toàn bộ hội trường đều bị tiếng ồn ào bao phủ, cứ vang lên ong ong bên tai không dứt, sàn đấu giá vốn còn an tĩnh lại náo nhiệt.

Thiên Công Đỉnh gã gần ngay trong tầm tay, vậy mà vào giây cuối cùng lại bị người khác giật mất, chỉ bằng một khối linh tinh, tâm trạng vui sướng đang vui sướng bỗng bị ngã xuống đáy vực trong nháy mắt, sự tương phản khủng khiếp này làm người ta quá khó chịu, cứ có cảm giác như mình đã bị gài bẫy.

Mặt Đường Hạo đều vặn ẹo, ánh mắt âm độc lia thẳng vào Du Tiểu Mặc, nắm đấm siết chặt móng tay đâm thẳng vào thịt tới chảy máu.

“Lại là ngươi!”

Du Tiểu Mặc không sợ, đưa mắt nhìn lại.

Đấu giá hội không có quy định khoảng cách mỗi lần đưa giá, dù hắn bỏ thêm một khối linh tinh cũng được tính là hợp pháp.

Đường Hạo biết rõ điểm này, cho nên hắn càng không cam lòng, cũng càng chất chứa oán hận với Du Tiểu Mặc.

Ngược lại có người không giận mà còn cười, người kia chính là Hồ Phong, Đường Hạo càng phẫn nộ, hắn càng vui vẻ, đương nhiên, không phải vì Du Tiểu Mặc, mà là vì hắn không có được thì Đường Hạo cũng đừng mơ, làm gì còn chuyện tuyệt vời hơn thế này đây.

Chưa kể, mới nãy hắn còn bị Đường Hạo gài bẫy, đám lửa giận kia còn chưa tắt hẳn, lúc này thấy Đường Hạo kinh ngạc, lập tức có cảm giác quá hả hê, tâm trạng sung sướng hơn không ít.

“Đường Hạo, không ngờ ngươi cũng có ngày hôm nay, vui quá ha!” Hồ Phong không nén nổi hả hê lên tiếng khiêu khích.

“Hồ Phong!!” Đường Hạo bị hành động bỏ đá xuống giếng này làm cho tức điên, lửa giận cứ hừng hực thiêu đốt trong lòng, trong mắt cũng muốn phóng hỏa, gào lên một tiếng cảnh cáo.

Dường như Hồ Phong nghĩ tới điều gì, đột nhiên thu lại tiếng cười, hừ lạnh một tiếng, không tiếp tục bỏ đá xuống giếng nữa.

Đường Hạo cố chịu đựng cơn giận, tiếp tục nhắm đầu mâu vào Du Tiểu Mặc, hung ác nói: “Tiểu tử, ngươi nghĩ cho kỹ đi, đã đắc tội Âm Dương Cốc, ta dám cam đoan cả đời này ngươi ở đại lục Thông Thiên tuyệt đối nửa bước khó đi.”

Đây là uy hiếp trắng trợn, dùng thân phận để khống chế đối phương, cũng là chuyện thường gặp ở đấu giá hội. Nếu gặp phải loại chuyện này, người bình thường chỉ có thể tự nhận không may. Bởi vì đấu giá hội đâu có văn bản rõ ràng quy định không thể uy hiếp đối phương đâu, chỉ cần không động thủ, thì hai bên muốn làm gì cũng được, đây cũng là lý do vì sao Đường Hạo dám nói mấy câu nay ngay trước mặt Nhạc Thiên Sơn.

Đám đông nhìn về phía Nhạc Thiên Sơn, quả nhiên, y không hề có phản ứng. Xem ra, chỉ cần Đường Hạo không động thủ ngay trong sàn đấu giá thì Nhạc Thiên Sơn sẽ không có hành động gì.

Sau khi Đường Hạo nói xong câu đó, thiếu niên đứng trong phòng liền im lặng, qua một hồi lâu, mọi người ở đây còn đang cho rằng Du Tiểu Mặc sẽ bị lời nói của Đường Hạo làm sợ hãi, hắn lên tiếng.

“Thôi được rồi, ta lại thêm một khối linh tinh nữa là được chứ gì.”