Truyền Thuyết Chi Chủ Đích Phu Nhân

Chương 384: Thiên công đỉnh




Vĩnh Hạc đại sư? Là ai vậy?

Trong đầu Du Tiểu Mặc đang hiện lên câu hỏi này, mà dù có đại danh đỉnh đỉnh thế nào thì hắn cũng không biết.

Nam tử sợ hắn không tin, liền tự mình làm mẫu, gã đem tơ chắn che trên đầu mình, một giây sau, cả người liền biến mất, đợi gã bỏ tơ chắn ra, lại xuất hiện trở lại.

Du Tiểu Mặc ngạc nhiên, “Cái này cũng thú vị ghê, cho ta xem một chút.”

Nam tử lập tức đưa đồ cho hắn.

Sau khi Du Tiểu Mặc nhận lấy liền dùng sức kéo một chút, đúng là rất mỏng nhưng vẫn chắc chắn, nếu không phải được sờ tận tay thì không biết thực ra thứ này mỏng như cánh ve, nhưng có tốt đến mấy cũng chẳng thực dụng, vừa nãy lúc nam tử làm mẫu, hắn đã cố ý dùng sức mạnh linh hồn dò xét một chút, vẫn có thể phát hiện khí tức của đối phương, mặc dù hơi yếu, hiển nhiên là tấm tơ chắn này không thể hoàn toàn thu liễm khí tức của người ta.

Đúng lúc hắn định trả lại, ánh mắt lơ đãng liếc qua sạp hàng, đột nhiên chứng kiến một chứ gì bị che mất một nửa, đổng tử mãnh liệt co lại.

Du Tiểu Mặc rời ánh mắt, nói với nam tử: “Tấm tơ chắn này bán thế nào?”

Nam tử thấy hắn hứng thú, lập tức mừng rỡ trả lời: “Bởi vì đây là món đồ được Vĩnh Hạc đại sư làm ra, nhưng ta thấy ngươi tới mua ở đây lần đầu, liền ưu đãi cho ngươi, hai trăm linh tinh là được, giá ban đầu là năm trăm linh tinh đó.”

Du Tiểu Mặc dùng vẻ mặt không thể tin nhìn gã, “Một trăm linh tinh ta còn chê đắt mà ngươi lại đòi những hai trăm, ta cho ngươi biết, thứ này thoạt nhìn không tệ, nhưng không thực dụng, hơn nữa dễ dàng bị phát hiện, ta thấy ngươi xem ta lạ mặt, nên định lừa gạt phải không?”

“Không phải.” Nam tử vội vàng nói, không ngờ ăn trộm gà mà còn mất nắm gạo.

Du Tiểu Mặc chậm rãi này, “Vị đại ca kia, thực ra ta cũng muốn mua tấm tơ chắn này lắm, nhưng ngươi ra giá quá cao, vậy đi, chúng ta đều lùi một bước, ta không mặc cả với ngươi nữa, hai trăm thì hai trăm, nhưng ngươi phải cho ta chọn một món đồ trong quán.”

Nói xong, hắn tiện tay lấy một món đồ dưới sạp hàng.

“Món này đi, sao nào?”

Nam tử nhất thời không kịp phản ứng, đợi đến lúc Du Tiểu Mặc chọn đồ đặt trước mặt gã, vốn còn do dự đã kiên định ngay, nhưng gã vẫn giả bộ đau lòng than thở: “Vậy được rồi, ta chịu thiệt một chút là được.”

Du Tiểu Mặc dứt khoát đưa cho hắn hai trăm linh tinh, sau đó cầm đồ rồi kéo Lăng Tiêu rời đi.

Nam tử nhìn bóng lưng của hai người, rốt cục cũng lộ ra nụ cười đắc ý, đúng là kẻ ngu còn tự cho là mình thông minh, giá trị của tấm tơ chắn và tấm da thuộc kia còn chẳng đến hai trăm linh tinh, không ngờ hắn lại bị lừa thật.

Gã sẽ dứt khoát như vậy, cũng bởi vì món đồ Du Tiểu Mặc chọn không hề có giá trị.

Lại nói về Du Tiểu Mặc và Lăng Tiêu.

Vừa ra khỏi con phố kia, Du Tiểu Mặc lấy ngay tấm da thuộc ra.

Sau khi cẩn thận nhìn một lượt, hắn lập tức cười hí hí hí rất là ngốc.

“Cười cái gì?” Lăng Tiêu nhìn Du Tiểu Mặc, ngay từ đầu, lời nói và hành động của hắn đã rất kì lạ, tuy rằng y đoán được việc này có liên quan rất lớn tới tấm da thuộc trên tay hắn.

Du Tiểu Mặc nâng tấm da lên, “Anh biết đây là gì không?”

Ánh mắt Lăng Tiêu chuyển về phía ấy, nhìn vài giây, “Thứ này, hình như đã gặp ở đâu rồi?”

Du Tiểu Mặc thấy một miếng da khác trong không gian, diễu võ dương oai: “Anh xem đi, hai tấm da này có phải là làm từ một nguyên liệu không, đồ án phía trên cũng na ná luôn?”

Miếng da khác trên tay hắn chính là một phần tư tấm bản đồ da dê lấy được ở Vô Phong trấn, khi đó còn bị Lăng Tiêu mắng cho một trận, tuy rằng Du Tiểu Mặc đã bỏ ý nghĩ kiếm bảo tàng trong bản đồ, nhưng hắn vẫn cất kỹ, lúc cất đi hắn còn ôm cái suy nghĩ nhỡ đâu may mắn mà.

Không ngờ, bây giờ hắn lại phát hiện một tấm khác ở đại lục Thông Thiên, hơn nữa đồ án phía trên còn nối liền nhau, điều này nói rõ cái gì? Nói rõ rằng rất có thể bản đồ kho báu vẫn tồn tại.

Vừa nghĩ đến đây là Du Tiểu Mặc đã kích động lắm rồi, quả nhiên hắn không nhìn lầm mà, cho dù thứ này không phải là bản đồ kho báu thì chắc chắn bên trong cũng có điều bí ẩn khác.

Lăng Tiêu cũng không ngờ lại có thể phát hiện ra mảnh bản đồ thứ hai ở nơi này, như vậy rất có thể Du Tiểu Mặc đã đoán trúng rồi, bảo sao khi nãy hắn lại mua cái thứ tơ chắn vô dụng kia, hóa ra mục đích là tấm da thuộc này.

“Xem ra, rất có thể tấm bản đồ này vẽ một vùng ở đại lục Thông Thiên.” Lăng Tiêu xoa cằm.

Du Tiểu Mặc gật đầu phụ họa, “Tiếc là còn thiếu hai tờ nữa.”

Lăng Tiêu nói: “Việc này đành phải tùy theo số phận, đại lục Thông Thiên lớn như vậy, chẳng khác gì mò kim đáy bể, nói không chừng còn khiến người khác chú ý.”

“Nói cũng phải.” Du Tiểu Mặc cũng không có ý ép buộc.

“Bây giờ sao, còn muốn đi dạo không?” Lăng Tiêu hỏi.

“Không, chúng ta trở về đi.” Du Tiểu Mặc kéo y rời khỏi phố dao dịch, người bình thường nhất định sẽ tranh thủ lúc vận khí không tệ tiếp tục kiếm bảo bối, nhưng hắn cảm thấy, vận khí của một người không thể tốt mãi được, nếu là của hắn thì cuối cùng sẽ thuộc về hắn thôi.

Khi hai người trở lại tửu lâu, Đạo Vân vẫn chưa trở về.

Đoan Mộc Thanh nhận được tin tức hai người trở về, lập tức chạy tới, còn mang đến một tin tức tốt.

“Ân công, đây là danh sách những món đồ sẽ được đấu giá vào ngày mai, ngài xem xem có thích thứ nào không, nếu có, có thể thừa cơ hội này chuẩn bị chút tiền.”

Đoan Mộc Thanh đưa một tờ đơn màu hồng cho Du Tiểu Mặc, mặc dù đấu giá hội là do Thương Minh tổ chức hội, nhưng trước đó Thương Minh đều phát cho mỗi thế lực lớn một tờ danh sách, để mọi người chuẩn bị đủ tiền.

Du Tiểu Mặc mở tờ đơn ra, số lượng đồ được Thương Minh mang ra đấu giá không nhiều, nhưng đúng như Đoan Mộc Thanh đã nói, toàn bộ đều là tinh phẩm.

Ngoài trừ linh thảo, linh đan, công pháp và kỹ pháp thường thấy thì còn có không ít kỳ trân dị bảo, ví dụ như giáp họ pháo các kiểu, không có thứ nào không phải là thứ tốt.

Ánh mắt Du Tiểu Mặc dời xuống, đột nhiên dán chặt vào đó.

“Đây là cái gì?”

Đoan Mộc Thanh thấy tầm mắt của hắn rơi vào vật phẩm đấu giá cuối cùng, giải thích: “Đây là Thiên Công Đỉnh, là vật phẩm quan trọng nhất trong đấu giá hội.”

Du Tiểu Mặc nuốt nước miếng, “Thiên Công Đỉnh là cái gì?”

Lăng Tiêu đột nhiêu rút tờ đên tay hắn ra, lên tiếng trước khi Đoan Mộc Thanh kịp mở miệng: “Đại lục Thông Thiên có một Đỉnh Bảng, ghi chép thứ hạng của mỗi lô đỉnh, thứ hạng càng cao, lô đỉnh càng tốt, mà Thiên Công Đỉnh chính là lô đỉnh xếp hạng thứ bảy.”

Tới tận hôm nay nay, Du Tiểu Mặc vẫn cho rằng lô đỉnh chính là lô đỉnh, tuy cũng có phân chia tốt xấu, nhưng chắc không chênh lệch quá nhiều, không ngờ ở đại lục Thông Thiên này còn có một thứ gọi là Đỉnh Bảng, chẳng lẽ căn cứ chất lượng cái nào tốt hơn rồi bình luận hả?

Lăng Tiêu biết rõ nghi ngờ của hắn, liền giải thích: “Lô đỉnh trên Đỉnh Bảng không giống lô đỉnh thông thường, sự khác biệt lớn nhất là, chất lượng lô đỉnh của em chỉ tốt, chứ không có tác dụng đi kèm.”

“Có ý gì?”

“Mượn Thiên Công Đỉnh để nói, theo truyền thuyết, người chế tạo ra nó là viễn cổ đoạn tạo sư, khi đó, rất nhiều thứ tốt vẫn chưa bị thất truyền, cho nên thời điểm đoạn tạo sư kia tạo ra Thiên Công Đỉnh, đã thêm vào một trận pháp đặc biệt, trận pháp kia có hiệu quả tụ linh, có thể đề cao tỷ lệ thành công và chất lượng của linh đan, còn nữa, lúc luyện chế linh đan cao cấp, linh đan vừa thành đan sẽ bay ra khỏi lô đỉnh, cấp bậc càng cao, năng lượng càng lớn, ví dụ như linh đan trên cấp mười, thậm chí còn mang theo công kích, mà Thiên Công Đỉnh có thể nhốt linh đan ở trong lô đỉnh.”

Du Tiểu Mặc há hốc miệng, đúng là một cái lô đỉnh thần kỳ, nhưng Thiên Công Đỉnh lại chỉ xếp hạng bảy, vậy có thể khẳng định sáu cái lô đỉnh phía trên kia còn lợi hại hơn nhiều nhiều luôn.

Không ngờ hắn vừa định đổi lô đỉnh thì Thiên Công Đỉnh đã chạy tới trước mặt hắn, sao hắn có thể buông tha cơ hội này đây.

“Nhất định em phải lấy được cái lô đỉnh này.” Ý chí chiến đầu của Du Tiểu Mặc bắt đầu dâng cao.

“Cái này…” Chỉ sợ hơi khó.

Đoan Mộc Thanh thấy Du Tiểu Mặc hưng phấn quá, tuy không muốn đả kích hắn nhưng vẫn đành phải nói. Chỉ là ánh mắt Đoan Mộc Thanh nhìn Lăng Tiêu cũng mang theo chút kinh ngạc, hắn vẫn cho rằng mấy người này lần đầu đặt chân tới đại lục Thông Thiên, cho nên lúc nghe thấy họ không biết Thương Minh mới không bất ngờ, vậy mà nam nhân này lại biết rõ ràng về Đỉnh Bảng và Thiên Công Đỉnh tới vậy, làm hắn phải nghi ngờ.

Du Tiểu Mặc nhìn về phía Đoan Mộc Thanh: “Cái gì khó?”

Lăng Tiêu nói: “Có phải là không ít người muốn sở hữu Thiên Công Đỉnh đúng không?”

Đoan Mộc Thanh thấy y đoán đúng, cũng không chần chừ, nói thẳng, “Bất cứ một cái lô đỉnh nào nằm mười hạng đầu trong Đỉnh Bảng đều là ước mơ tha thiết của mọi đan sư, tuy không rõ tại sao Thương Minh lại mang Thiên Công Đỉnh tới đấu giá hội ở thành Thiên Hương, nhưng vì đã sớm thả tiếng gió, cho nên chắc chắn lúc ấy không chỉ có thế lực ở Bắc Động, mà còn không ít thế lực ở nơi khác nữa, đến lúc ấy chắc chắn cạnh tranh sẽ rất kịch liệt.”

“Cho nên?” Du Tiểu Mặc mở to mắt.

Đoan Mộc Thanh bị bộ dạng này của hắn làm cứng họng, “Những người kia vừa đến, giá của Thiên Công Đỉnh sẽ bị đẩy lên rất cao, nếu ân công thật sự muốn cạnh tranh lấy Thiên Công Đỉnh, nhất định phải dự phòng thật nhiều linh tinh.”

Nhưng ở trong mắt Đoan Mộc Thanh, muốn chuẩn bị một số lượng linh tinh lớn như vậy chỉ trong một ngày là chuyện bất khả thi.

Ngày hôm sau, đấu giá hội được tổ chức đúng hạn.