Truyền Thuyết Chi Chủ Đích Phu Nhân

Chương 367: Tình hình không lạc quan




Tình hình lúc này của học viện Đạo Tâm có chút tế nhị.

Lúc đầu Du Tiểu Mặc còn hy vọng đại trưởng lão sẽ phái người đi đoạt loạt số linh tinh bị cướp, nhưng sau đó hắn đã nghĩ rõ ràng rồi, bởi vì cường giả của học viện không ai đi được.

Một mình Hắc Thiên không thể nào đối phó với cả Khâu Nhiễm và hai kẻ kia, mấy vị trưởng lão còn lại cũng không thể đi, vì họ phải bảo vệ học viện, phòng ngừa thú triều ở thâm sơn tấn công, đây cũng là lý do vì sao học viện chỉ phái mỗi Đoàn Kỳ Thiên và Hắc Thiên tới biển Vô Tận.

Cho nên, dựa theo tình hình trước mắt mà nói, chỉ sợ là học viện Đạo Tâm không thể nào lấy lại đám linh tinh kia được.

“Làm sao bây giờ, chẳng lẽ cứ ‘dâng’ linh tinh cho Khâu Nhiễm thế sao?”

Du Tiểu Mặc vội vội vàng vàng chạy tới trước mặt lăng Tiêu, ‘dâng’ linh tinh cho người mà mình không thích, cảm giác này quá quá khó chịu, hơn nữa ba phần cũng quá nhiều, một phần thì còn tạm chấp nhân.

“Vậy em muốn thế nào?” Lăng Tiêu lười biếng hỏi.

Du Tiểu Mặc sững sờ, lập tức nhớ tới gần đây y rất thích tổ chức hội nghị gia đình, đành nói: “Anh nói tại sao chuyện đầu tiên Khâu Nhiễm làm khi trở về lại là đi cướp linh tinh?”

Nghe vậy, thái độ lười biếng của Lăng Tiêu lập tức biến mất, hứng thú mười phần: “Thực ra mới nãy em muốn nói làm sao để lấy lại linh tinh đúng không?”

Du Tiểu Mặc nghiêm túc nói: “Anh nói gì thế, em cũng đang suy tính có được không?”

Lăng Tiêu nghi ngờ, “Thế hả? Nhưng chẳng phải suy nghĩ cần dùng tới đầu óc sao?”

Du Tiểu Mặc: “Anh đang ám chỉ em không có đầu óc hả?”

Ngoài dự đoán, Lăng Tiêu lắc đầu cười nói: “Không, em có thể nghĩ ra được ta đang ám chỉ em, chứng minh là em vẫn có một chút đầu óc.”

Sát, một câu hai nghĩa!

Mặc kệ y có ý nào, đều nói hắn không có đầu óc.

Du Tiểu Mặc lại tiếp tục được mở mang tầm mắt về chỉ số thông minh và tính cách xấu xa của Lăng Tiêu.

Du Tiểu Mặc lựa chọn lờ y đi, y không thèm trả lời thì hắn tự suy nghĩ, hắn không tin mình không nghĩ ra được, có chí thì nên.

“Anh nói, chủ ý cướp linh tinh kia có phải từ hai gã cường giả mà Khâu Nhiễm mang tới không? Hai kẻ đó xuất hiện quá trùng hợp, hơn nữa Khâu Nhiễm bị thương nặng thế, lúc ấy đại trưởng lão còn kết luận phải mất vài năm mới khôi phục hoàn toàn cơ mà, bây giờ bây giờ gã đã khôi phục được sáu bảy phần, liệu có liên quan gì không?”

Lăng Tiêu rót chén nước, đưa cho hắn, “Uống ngụm nước trước đã, từ từ rồi nói.”

“Ồ, cám ơn!” Du Tiểu Mặc nhận lấy chén nước uống một hơi, trả ly lại cho y, hắn nói tiếp: “Còn nữa, lần trước lúc ở biển Vô Tận ấy, không phải U Minh Hải Yêu đã nói hắn đem chuyện của chúng ta nói cho cấp trên rồi sao, đến bây giờ đã hơn bốn tháng, sao gia tộc Xích Huyết vẫn chưa phái người tới? Hay là đã tới rồi?”

Quá nhiều nghi vấn, Du Tiểu Mặc chỉ cảm thấy…

“Đầu óc đã xoắn lại chưa?” Lăng Tiêu cười hỏi ngược lại.

Du Tiểu Mặc, “…. Đã xoắn.”

Lăng Tiêu chống cằm: “Bây giờ ta mới phát hiện, hóa ra đầu óc đơn giản quá cũng không tốt.”

Du Tiểu Mặc xạm mặt, không cần hỏi cũng biết là đang nói mình.

Lăng Tiêu nói tiếp: “Thực ra em cần gì phải nghĩ phức tạp như vậy, em cứ giả thiết hai kẻ Khâu Nhiễm mời tới chính là người mà U Minh Hải Yêu nói, không được sao?”

“Cũng đúng, sự xuất hiện của chúng quá kỳ lạ, nghe nói chưa ai từng thấy khuôn mặt thật sự của chúng, nếu như là cường giả nổi danh ở đại lục Long Tường, chắc chắn sẽ có người biết, vậy mà bây giờ chẳng có chút tin tức nào.” Du Tiểu Mặc càng nghĩ càng thấy có lý.

Lăng Tiêu nói, “Cho nên, rất có thể là Khâu Nhiễm cung cấp tin tức cho chúng, còn chúng thì giúp Khâu Nhiễm đối phó với học viện Đạo Tâm, tiện thể ép chúng ta phải ra mặt, nhưng mà…”

“Nhưng mà sao?”

“Nhưng mà có thể bọn chúng không phải là kẻ mà U Minh Hải Yêu nhắc tới.”

“Vì sao?”

Lăng Tiêu cho hắn một cái nhìn thật sâu, Du Tiểu Mặc có cảm giác y đang cố ý làm hắn sốt ruột hơn ấy.

Lăng Tiêu giận dữ nói: “Em lại quên rồi, U Minh Hải Yêu biết rõ tên của ta và em, hắn đã truyền tin tức của chúng ta đi, chắc chắn bọn chúng sẽ biết rõ thân phận của chúng ta ở học viện Đạo Tâm, nói như vậy, căn bản không cần tin tức từ Khâu Nhiễm, cho nên rất có thể chúng là đồng bọn của đám người bị chúng ta đuổi về ở phái Thiên Tâm, có điều tất cả chỉ là giả thiết của chúng ta, chưa thể chắc chắn.”

Du Tiểu Mặc bỗng nhiên tĩnh ngộ, được rồi, hắn đã hiểu.

Sở dĩ Khâu Nhiễm cướp mất ba phần linh tinh kia chính là thử xem có thể ép bọn họ ra mặt không, bởi vì những kẻ kia không biết rõ về tình hình của họ, cho nên chỉ có thể dùng cách này.

Chỉ là…

“Nếu như thế chẳng phải chúng ta chỉ có hai con đường thôi sao, một là ra mặt lấy lại linh tinh rồi để chúng phát hiện ra thân phận, hai là cứ thế mà ‘dâng’ linh tinh cho chúng?” Du Tiểu Mặc nhìn Lăng Tiêu, u oán cực kỳ.

Lăng Tiêu than thở, “Ai nói với em chỉ có hai con đường, không phải có con đường thứ ba sao?”

Mắt Du Tiểu Mặc sáng rực lên, “Là gì thế?”

“Đương nhiên là, trước tiên cứ tạm thời gửi linh tinh ở chỗ chúng.”

“Nhưng chúng ta đâu thể ngồi chờ chết mãi đúng không?”

“Ừm, đúng thế…”

Sau cuộc nói chuyện này, năm ngày nữa lại trôi qua, Hắc Thiên đã từng khái người đi dò xét hai gã cường giả mà Khâu Nhiễm mang tới, phát hiện thực lực của hai kẻ này không kém ông bao nhiêu, thực lực của một trong hai kẻ đó còn tương đương, người còn lại chỉ kém một sao, loại tình hình này, trừ khi Đoàn Kỳ Thiên xuất quan.

Về sau, Hắc Thiên trở lại học viện Đạo Tâm, không hề bước chân ra ngoài thêm lần nào nữa.

Du Tiểu Mặc cũng đoán được mục đích đại khái của đại trưởng lão, nói thẳng ra là báo cho Lăng Tiêu biết, bây giờ ông không thể nào lấy lại linh tinh được, có điều đại trưởng lão cũng không thể buông tay mặc kệ.

Chỉ là…

Không lâu sau, sự tình lại phát sinh biến hóa, ngay cả Lăng Tiêu cũng không ngờ tới.

Nghe nói, một trong hai gã cường giả được Khâu Nhiễm mời tới chuẩn bị rời đi, mà người nọ chính là kẻ đã cướp linh tinh ở biển Vô Tận.

Sau khi Du Tiểu Mặc nghe nói tới, giận tới giơ chân, “Bọn chúng còn dám đến mức này nữa.”

Lăng Tiêu xoa trán, “Ừm, xem ra chỉ số thông minh còn cao hơn em.”

Du Tiểu Mặc nhìn y chằm chằm, một ngày anh không công kích chỉ số thông minh của em là cảm thấy ngứa da đúng không? “Lúc trước anh nói là tạm gửi linh tinh ở chỗ đó, bây giờ một kẻ muốn về, anh bảo phải làm sao đây?”

“Được rồi, ta biết rồi, vậy thì cướp về đi.” Lăng Tiêu bất đắc dĩ nói.

“Thế khi nào ra tay?” Du Tiểu Mặc lập tức kích động.

“Lúc nào hả, đợi thêm hai ngày nữa đi.” Lăng Tiêu đưa ta che mặt, xuyên qua khe hở kia dường như ánh mắt y lộ ra một chút sâu xa khó hiểu.

Du Tiểu Mặc không hiểu, hắn muốn nói nếu đợi thêm hai ngày nữa có khi người kia đã về rồi cũng nên, nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống, bởi vì hắn biết nhất định Lăng Tiêu đã có kế sách gì rồi.

“Chiếp chiếp” Tiểu Kê thấy hai người đã nói chuyện xong, đột nhiên bay lên, cái mỏ nhỏ xíu mở ra, hưng phấn kêu hai tiếng, sau đó lại ợ ra một đốm lửa.

Du Tiểu Mặc lập tức nắm lấy cơ hội, muốn kéo nó xuống khỏi đỉnh đầu, ai dè… “Áu”, lúc hưng phấn mà vẫn không quên túm chặt tóc chắn, chẳng lẽ muốn an cử ở trên đầu hắn thật hả, vì sao chứ?

Lăng Tiêu xem mà thấy vui quá chừng.

Hai ngày lặng lẽ trôi qua…

Buổi sáng hôm nay, Miêu Cầu bước bằng hai cái chân ngắn lũn chũn, chậm rãi đi ra bên ngoài.

Một hồi gió lốc thoảng qua, Miêu Cầu biến mất.

“Sao rồi?” Hai tay Du Tiểu Mặc nâng cơ thể mềm nhũn của Miêu Cầu lên, vội vàng hỏi.

“Chiếp?” Tiểu Kê dùng vẻ mặt tò mò nhìn Miêu Cầu.

Miêu Cầu chớp chớp cặp mắt tròn vo của nó, hai ngày nay nó bị Du Tiểu Mặc phái đi nghe ngóng tin tức, bởi vì Miêu Cầu có thể biến thành bất cứ ai, còn có thể bắt chước cả khí tức của đối phương luôn, đây chính là điểm lợi hại nhất của nó, cho nên sau khi Du Tiểu Mặc và Lăng Tiêu thương lượng xong, Lăng Tiêu liền phái nó ẩn vào Đằng gia, cũng là nơi mà Khâu Nhiễm và hai kẻ kia đang ở.

“Bọn họ đều ở đó.” Miêu Cầu đáp.

Cơ thể vừa đứng thẳng của Lăng Tiêu lại lười biếng nằm xuống, “Xem đi, quả nhiên là nói dối.”

Du Tiểu Mặc buông Miêu Cầu ra, “Làm sao anh biết?”

Lăng Tiêu nói: “Đạo lý rất đơn giản, trong thời kì nhạy cảm thế này, bọn hắn không dám hành động một mình, nếu để một kẻ rời đi, coi như tính cả lão tổ Đằng gia thì chúng cũng chỉ còn lại bốn người, lúc này nếu như học viện, Bách Lý gia và Đồng gia cùng liên thủ, em cảm thấy đám người kia còn có phần thắng sao?”

“Cho nên ý anh là, bọn chúng muốn dụ chúng ta ra nên mới sắp xếp cái bẫy này.” Du Tiểu Mặc ủ rũ, “Thế nhưng mà, cho dù bọn chúng liên thủ, cũng không phải là đối thủ của anh chứ hả?”

“Thì đúng là thế.” Lăng Tiêu bắt chéo chân, “Ta không lo lắng về bọn chúng, mà là kẻ đang núp trong bóng tối, mục tiêu của chúng là em, nhưng lại biết rõ chúng ta đang ở ngay trong học viện Đạo Tâm, tệ hơn là, bọn chúng còn biết tên chúng ta.”

“Vậy phải làm sao đây?” Du Tiểu Mặc cảm thấy sự việc càng ngày càng phức tạp.

“Cố rắng không được rời xa ta, còn nữa, một khoảng thời gian ngắn tiếp theo, giảm bớt số lần vào không gian, hẳn là bọn chúng đang xác định liệu không gian có ở trên người em không, hơn nữa rất có thể bây giờ đang quan sát em.”

“Được, còn gì nữa không?”

“Còn có một việc, đó là, vai ta hơi mỏi, em tới đấm bóp cho ta đi.”

“…”